Tổng Tài Ngược Thê, Phu Nhân Trở Lại Báo Thù

Chương 20: Đau Bao Nhiêu Nhận Bấy Nhiêu




“Anh dùng chất kích thích khiến cơ thể tôi đau đớn, suy nhược chỉ vì muốn khống chế tôi qua từng ngày, đây là tổn thương thứ hai.”

“Đứa bé trong bụng tôi vẫn chưa rõ hình hài, mất nó rồi, trái tim tôi như muốn tê dại, bác sĩ nói tôi không thể sinh được nữa... Tổn thương thứ ba...”

“Vẫn còn...”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa.”

Trần Hạo Hiên quát lớn, chặn đi những lời nói tiếp theo của Cố Diệp Hy. Anh biết, anh nhớ tất cả những việc mình làm, rất táng tận lương tâm, nhưng bây giờ anh đã nhận sai rồi, chỉ mong cô có thể bỏ qua và cả hai cũng có thể trở lại bắt đầu.

Vẫn dùng bàn tay mình đưa lên cao, muốn đánh cô sao? Nhưng bàn tay ấy bất giác mà dơ xuống, lần đầu tiên anh biết cảm giác thế nào là bất lực, là sự thống khổ nặng nề của đau thương.

Từng câu từng chữ kia chính là bằng chứng sắc bén chứng minh cho sự nhẫn tâm, thô bạo của anh. Nếu nói anh yêu cô, thì thử hỏi anh đã bao giờ đặt niềm tin vào cô chưa?

Hoàn toàn là chưa! Đối với Cố Diệp Hy, Trần Hạo Hiên không khác gì con quái thú chỉ hằng ngày đem con mồi nhử của mình là cô ra hành hạ.

Anh nói nếu cô tổn thương thì anh cũng bị tổn thương, nhưng hiện tại những gì Trần Hạo Hiên chịu đựng có bằng một góc của cô lúc trước không?

Cô không thể dừng sự khó chịu của mình được, dưới bàn tay đang áp bức cô. Cô một mực đẩy ra xa mà nói tiếp.

“Anh dùng tính mạng của anh trai bắt ép tôi phải giết anh ấy và tình một đêm với hai người đàn ông xa lạ...”

Mặc kệ người đối diện đang đau đớn bao nhiêu, cô càng tiến tới bấy nhiêu.

“Đừng nói nữa... Xin em... Tiểu Hy, anh xin em!”

Trần Hạo Hiên lần thứ hai rơi nước mắt trước mặt cô. Hai chân không đứng vững nữa mà ngã quỵ xuống ôm chầm lấy chân váy. Trái tim anh nhói, nhói đến tưởng chừng như không còn thở được nữa. Phải rồi, tất cả đều là do anh gây ra, nếu so với một loài thú thì anh vẫn còn thua xa rất nhiều. Bởi vì nó còn biết thương con của chính mình, còn anh thì không.

“Anh có tư cách gì mà cầu xin tôi?”



Cố Diệp Hy vẫn tiếp tục nói. Xin cô đừng nói nữa ư? Dựa vào đâu? Chỉ mới chịu một chút tổn thương như này mà đã không chịu nổi, thử hỏi một người phụ nữ như cô chịu biết bao nhiêu sự hành hạ của anh thì phải ra nông nỗi nào?

“Trần Hạo Hiên, anh là người phá đi cái thai của tôi. Giờ anh lấy gì để cầu xin? Anh đúng là ép người quá đáng rồi.”

Cô biết bây giờ anh đang rất hối hận, nhưng hối hận đã là quá muộn rồi. Cô muốn anh cả đời này phải chịu đau khổ, mà đau khổ thì chỉ có một cách là cô tự hành hạ chính bản thân mình. Cô càng đau bao nhiêu thì anh lại là người chịu đựng bấy nhiêu.

Đã bao nhiêu lần trải qua sự chết đi sống lại thì lần này cô còn phải sợ sao? Không hề, vì tâm cô bây giờ đang rất hận, hận đến xương tủy thì làm sao có thể dừng lại hành động kia của mình chứ?

Anh từng khiến cô từ một tâm hồn trong trắng đến lúc hất một chậu nước bẩn lên người lại muốn dùng chất khác để tẩy rửa.

Đê tiện! Chỉ dám làm mà không dám nhận!

Cố Diệp Hy cười lớn, từng bước từng bước đi xuống giường. Cô biết anh luôn dự trữ ma túy ở ngăn tủ dưới giường nên lần này cô thản nhiên bước tới mở ra lấy nó.

Tinh thần không vui cũng cố gắng gượng cười, cô lấy một lọ thủy tinh nhỏ kèm theo một ống kim tiêm đã được chuẩn bị rất mới. Bắt đầu hành động vô ý thức của mình.

Khi kim tiêm đã chứa đầy chất dịch màu trắng đục, cô xoay tròn ống tiêm thích thú.

“Trần Hạo Hiên, có phải anh luôn dùng thứ này để bắt ép tôi nghe theo lời anh không? Anh muốn tôi phải phục tùng theo ý anh? Anh muốn tôi không nói nữa? Được... được rồi, tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục...”

“Không được... Em dừng lại ngay đi.”

Cố Diệp Hy không ngại tiêm chất lỏng ấy vào người mình, cả người cô trở nên mềm nhũn. Lời nói cũng nửa tỉnh nữa mê, không biết đâu là thật đâu là giả nữa.

Trần Hạo Hiên ôm cô vào lòng, quả thật anh luôn muốn khống chế cô ở bên mình. Nhưng không phải là dùng cách này mãi mãi. Anh rất muốn cho cô thoát khỏi chất kích thích này, nhưng mà có lẽ cô đã trở nên nghiện rồi, muốn dừng thì lại vô cùng khó khăn.

“Cố Diệp Hy, là anh có lỗi với em... Anh thật sự xin lỗi em...”