Tổng Tài Ngược Thê, Phu Nhân Trở Lại Báo Thù

Chương 4: Đàn Bà Chỉ Là Dụng Cụ Phát Tiết




Cố Diệp Hy vừa dứt lời thì cô đã bị hai tên mặc đồ đen ở phía sau anh tiến tới nắm chặt. Trần Hạo Hiên chỉ mỉm cười nhẹ rồi ra lệnh người đưa cô vào xe.

“Anh vợ à anh đừng cố giải thoát cho cô ấy, anh cũng biết cô ấy đã làm tôi đau đến mức nào?”

Thật sự giữa Trần Hạo Hiên và Cố Đình Doanh cũng chẳng có hận thù gì mà chỉ là hắn luôn tìm cách giúp đỡ Cố Diệp Hy trốn thoát lại mang danh là anh họ của cô. Anh không thể nào không đề phòng.

“Cố Gia các người chỉ cần một lần nữa xen vào chuyện tôi và Cố Diệp Hy, tôi sẽ giết cô ấy ngay lập tức.”

Cố Diệp Hy bên trong xe sững sờ, hoàn toàn không nói gì thêm được cả. Cô chỉ cười khẽ nuốt toàn bộ cảm giác đau đớn vào bên trong.

Người đàn ông này rốt cuộc có tư cách gì mà đối xử với cô tàn nhẫn như thế? Rốt cuộc tội cô nợ anh bao giờ mới có thể tha thứ chứ?

Trở về Trần gia, cô như chết lặng.

Một thân xác như mất đi sức sống vì bây giờ niềm tin và yêu thương của cô đã không còn đặt cho anh nữa rồi.

“Các người là ai?”

“Các người muốn làm gì?”

Hai người đàn ông từ ngoài cửa đột nhiên xuất hiện. Một người giữ chặt lấy cô, người còn lại lấy dây xích trói chặt cổ chân cô.

Cố Diệp Hy hét lên, cả người sợ hãi đến run lên lẩy bẩy.



“Trần Tổng nói, muốn xích cô lại.”

Cô nghe đến đây thì không còn phản kháng nữa, nhất thời bất động mà để cho hai người đó ‘xích’ lấy mình. Cuối cùng Trần Hạo Hiên muốn cô nhận lấy điều gì? Tại sao anh không giết cô mà lại phải dày vò cô từ ngày này sang ngày khác chứ?

Cô thiếp đi trong mệt mỏi, căn phòng không ánh sáng này thật sự cô không hề muốn sống tiếp.

Trần Hạo Hiên mở cửa phòng, bước từng bước rất nhẹ đến bên giường của cô. Đem khuôn mặt to lớn của mình lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô.

Không biết có phải cô gặp ác mộng hay là do cảm nhận được sự xuất hiện của anh. Cô bừng tỉnh. Khuôn mặt lạnh lẽo lọt vào tầm mắt cô.

Nhìn thấy sự sợ hãi trong đáy mắt cô, không hiểu sao anh lại cực kỳ chán ghét cái ánh mắt này.

“Sao? Vừa nhìn thấy tôi đã làm bộ làm tịch?”

Anh nâng cằm cô lên, bàn tay nhẹ nhàng siết chặt như muốn bóp nát nó.

“Đừng đánh tôi... đừng đánh tôi... đừng đánh tôi... tôi... cầu xin... anh...”

Cô lẩm bẩm nói, giọng nói đầy cầu khẩn kết hợp với những giọt nước mắt càng thêm đáng thương.

“Đứa bé đâu?”

“Chết rồi.”



“Cô giết?”

Trần Hạo Hiên tức giận nắm lấy tóc cô, không chút nhẹ nhàng đẩy cô ngã vào thành giường.

“Chẳng phải cô luôn muốn có con với tôi sao? Tại sao bây giờ lại không giữ được nó?”

Cố Diệp Hy không hiểu ý anh là gì? Chẳng phải mấy ngày trước anh luôn muốn bỏ đi đứa bé, chẳng phải đã hại cô từ chết đi sống lại sao?

“Mang danh Trần thiếu phu nhân lại không thể sinh con, đúng là con đàn bà vô dụng.”

Trần Hạo Hiên đè cô xuống giường, quần áo trên người cô bị anh xé rách, bàn tay không hề thương hoa tiếc ngọc mà mạnh mẽ nắn bóp nơi cao vút kia.

“A... A... Không được... Đừng làm thế!”

Hiện giờ cô không còn sức lực để phản kháng nữa, chỉ có thể yếu ớt cầu xin.

Chát...

Một cái tát lại giáng vào người cô, đau đớn khiến khoé miệng cô rỉ máu.

Anh thô bạo cắn mút trước ngực cô, lạnh nhạt nói.

“Cô là dụng cụ để tôi phát tiết, thế nên cô không có tư cách phản đối.”