“Trần Hạo Hiên, anh điên rồi.”
Cố Diệp Hy hét lên, theo phản xạ đưa tay lên cố đẩy vào thành giường nên liền bị ngã xuống sàn. Chỉ là hành động của cô đã sớm bị người đàn ông kia nhìn thấy, anh ngồi xuống bám lấy bả vai rồi nâng cằm cô lên.
Trần Hạo Hiên không nói gì, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, đưa ống tiêm lên trước mặt Cố Diệp Hy.
Cô dường như bị anh bức phá cho điên, lúc này cô cũng không dám quản nhiều chuyện cũng như rất khó khăn với sự khống chế của anh. Thứ cô quan tâm bây giờ là thứ chất lỏng kia có chắc chắn là sẽ tiêm vào người cô hay không?
Trần Hạo Hiên nhíu mày, có lẽ anh không hài lòng khi cô luôn quát mắng mình như thế. Là một con rối, Cố Diệp Hy cô không có quyền lên tiếng. Hai tên vệ sĩ kia đã nghe lời anh mà đi ra ngoài, bây giờ căn phòng cũng chỉ có cô và anh. Một tay anh chiếm giữ lấy hai tay cô, cũng không cần tốn quá nhiều sức lực mà kiềm nén cô lại vì một người đang mang bệnh như cô dù là có cố gắng mấy cũng chẳng phản kháng được gì.
Chất lỏng màu trắng đục từng giọt từng giọt chảy vào bên trong. Hành động này của anh cũng từ từ mà nhẹ nhàng lại. Người Cố Diệp Hy khi được tiêm chất ma túy cũng dần bị thoả mãn, nó khiến cô phải chìm đắm trong cuộc đê mê theo chất kích thích mà mơ hồ không còn nghe rõ lời anh nói.
“Cách vài giờ sẽ có người đến tiêm cho cô. Nếu cô cứ phản kháng thì sẽ rất khó chịu đó. Cố Diệp Hy, cô từ từ mà trải nghiệm. Cuộc vui cũng chưa hẳn phải tàn đâu.”
Trần Hạo Hiên buông lạnh một câu rồi im lặng, cô cũng chẳng còn sức mà lên tiếng. Không khí trong phòng cũng dần trở nên ngột ngạt hơn.
“Ba ngày sau tôi sẽ cho cô rời khỏi đây.”
Ba ngày, ba ngày phải luôn dùng ma túy? Trần Hạo Hiên, anh hại con người tôi chưa đủ hay sao? Thời gian này cô chắc chắn sẽ trở thành tên nghiện ma túy.
Chỉ vì muốn khống chế, thủ đoạn không một chút tình người này mà Trần Hạo Hiên cũng dám dùng.
Gương mặt ấy dần khuất bóng, Cố Diệp Hy bây giờ nửa tỉnh nửa mơ, trong căn phòng u tối này sự sống hay chết của cô đều chịu trên chính người khác quyết định. Thật nực cười.
Chiều hôm ấy cô được đưa về Trần Gia.
Vẫn là căn phòng không ánh sáng, cô vẫn ngồi trên chiếc giường tân hôn, chỉ là cảm giác này cô đã vô cùng cảm thấy quen thuộc. Một mình, trong suốt thời gian làm Trần thiếu phu nhân, cô chưa bao giờ có được hạnh phúc. Thứ cô nhận được đó là sự mất mác và đau thương.
Bước từng bước đến cửa kính, lần này có lẽ Trần Hạo Hiên đã không còn muốn gặp cô nữa, kể cả sự kiểm soát cũng dần ít đi. Chỉ vì cô là một con nghiện. Đối với anh, chắc chắn ý thức cũng đã không còn.
Nếu cô được anh xem là một thứ tàn tạ, không nên đáng có trên đời này thì được. Cô sẽ cho anh tội nguyện với lời nói của mình.
Một chút ý thức của cô đang còn trong tỉnh táo, cô hận chính người chồng của mình - Trần Hạo Hiên.
Nở nụ cười lớn, Cố Diệp Hy đã tìm cách lén ra ngoài để đến kho dự trữ xăng mà dãy toàn bộ chúng lên hết khu biệt thự.
Trong công ty, Lưu Quảng lại hoảng hốt chạy vào phòng làm việc của Trần Hạo Hiên mà không kịp thở.
“Trần Tổng, Trần thiếu phu nhân...”
“Cô ấy như thế nào? Lại làm loạn à?”
“Trần... Trần thiếu phu nhân... Đang muốn đốt toàn bộ biệt thự Trần Gia...”