Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 180




Chương 181: Chúng ta về nhà có được không mẹ

Đường Hoa Nguyệt không phản kháng nổi, Hoắc Anh Tuấn không thể kiềm chế, dùng bàn tay giữ chặt mặt cô lại, các ngón tay như mất hết lý trí, không ngừng vuốt lên chiếc cổ láng mịn, mềm mại và bên tai của cô, Lòng bàn tay của Hoắc Anh Tuấn nóng như một mỏ hàn, như thể muốn nuốt chửng ngay người phụ nữ trong vòng tay.

Nhưng, ngay sau đó.

Đường Hoa Nguyệt đã không nể tình mà cắn mạnh vào đầu lưỡi người đàn ông, sau đó dùng lực lên gối phải, thúc một cái làm Hoắc Anh Tuấn hừm một tiếng khó chịu rồi buông cô ra trong đau đớn.

Cô dùng tay xoa nhẹ lên hai gò má đang đỏ ửng của mình rồi lùi sang một bên, hít thở sâu và ôm lấy hai cánh tay, cố sức kiềm chế không cho bản thân run lên vì kích động, sau đó lau nhẹ đôi môi ướt mọng của mình với vẻ mặt cực kỳ ghê tởm.

“Hoäc Anh Tuấn, thì ra tiến bộ duy nhất của anh trong năm năm qua là không kiềm chế được bản thân, bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu cũng có thể nổi lòng ham muốn” Cô không muốn nhìn anh thêm chút nào nữa mà vội vã lên lầu đưa con đi. Cô nói với giọng vô cùng chế giểu: “Mở to cặp mắt chó của anh ra mà xem cho rõ, tôi không phải loại phụ nữ rẻ mạt, chỉ cần anh ngoắc tay thì đã hào.

hứng lột sạch đồ rồi tự mò lên giường của anh”

Hoắc Anh Tuấn bước thật nhanh về trước, nắm lấy cánh tay cô với cặp mắt đỏ hoe, hơi thở vẫn còn mang sự kích động chưa hoàn toàn bình ổn lại, anh nói: “Đường Hoa Nguyệt… Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, quên hết đi những chuyện không vui trong quá khứ. Tôi có thể không tính toán chuyện của Cao Lãng nữa, cô cũng không cần cố chấp như thế, xem như vì con cái, chúng ta mỗi người lùi một bước, bù đắp cho con bé một gia đình hoàn chỉnh, không được sao?”

Đường Hoa Nguyệt đột nhiên quay người lại nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.

Đến việc vào lại trong căn biệt thự này cô còn cảm thấy buồn nôn, vậy mà anh lại còn nghĩ cô sẽ quay lại với anh như trước đây sao? Người đàn ông trước mặt cô không hề biết, mỗi lần cô ở chung một phòng với anh thì cô luôn có cảm giác mâu thuẫn như bị đâm vào tim.

Cô chỉ cần nhìn anh thôi thì sẽ không ngừng nhớ đến việc những người mà cô quan tâm trên thế giới này đã lần lượt bị anh từng bước đẩy vào địa ngục như thế nào.

Cô đã phải mất hết thời gian năm năm mới khiến cho trái tim chi chít những vết thương của mình dần hồi phục lại, phải nỗ lực đến mức người bình thường không thể nào tưởng tượng ra nổi mới có thể có được những thứ như bây giờ.

Đường Hoa Nguyệt hiểu rất rõ, quay lại chung sống với người đàn ông ăn thịt người không nhả xương này đồng nghĩa với việc một lần nữa để anh cướp mất đi tất cả những thứ mà hiện tại cô đang trân quý, lần lượt từng thứ một.

Bố mẹ cô, em của cô đã bị cô làm liên lụy đến thê thảm, dù cô có phải chết thêm lần nữa thì cô cũng sẽ tuyệt đối không cho Hoäc Anh Tuấn có cơ hội làm hại đến ba đứa con của cô.

Nhượng bộ? Nói đùa! Cô bắt buộc phải không lùi bước.

“Mấy lời ngu ngốc này nói trong mơ là được rồi. Hoäc Anh Tuấn, đừng dùng những lời lẽ đó để làm tôi buồn nôn thêm nữa! Tôi sẽ tự cho con gái tôi một gia đình, còn anh…

Chỉ xứng ở trong đống bùn lầy, càng lún càng sâu thôi!” Cô hằng học nói: “Tránh ra, tôi phải đưa con gái về nhà.”

Hoắc Anh Tuấn thấy cô không nể tình như thế thì chỉ đành sầm mặt xuống và nói: “Cô muốn đi thì xin mời. Nhưng hôm nay tôi sẽ không để cô dắt con gái của tôi đi đâu.

Nếu như cô muốn ở cùng với con bé thì chỉ có một con đường có thể chọn, đó là ở lại đây”

Đường Hoa Nguyệt nhìn Hoắc Anh Tuấn hằm hằm, đang định mở lời thì đã nghe thấy tiếng khóc đau khổ từ trên lầu truyền đến: “Hu hul… Con muốn mẹt Hu hu hu hu, con sợ quá! Mẹ ơi chúng ta về nhà đi! Mẹ ơil”

Thi Tịnh khóc đến mặt mày ướt đẫm, chạy từ trên cầu thang xuống, hai người đàn ông chạy theo phía sau để bảo vệ, khi nhìn thấy cô bé bất chấp tất cả ôm lấy chân của Đường Hoa Nguyệt thì mới thấy yên tâm.

Sau khi Thi Tịnh được đưa lên lầu thì cô bé luôn thút thít lắng tai nghe động tĩnh ở dưới lầu, vốn dĩ khi nghe bố và mẹ cãi nhau một hai câu thì không còn tiếng động nữa, cô bé đã thở phào nhẹ nhõm nhưng không ngờ không bao lâu thì dưới lầu lại cãi nhau kịch liệt.

Thi Tịnh vô cùng sợ hãi, đều là do cô bé không tốt, đều tại vì cô bé nên sự việc mới thành ra như thế này… Có khi nào mẹ sẽ không còn thích cô bé nữa không?

Mặc dù cô bé thấy bố cũng không xấu như các anh nói, bố còn mua kem cho cô bé ăn nữa.

Nhưng dù có thế nào thì người mà cô bé yêu thương nhất trên thế giới này mãi mãi chỉ có mẹ thôi. Nếu như bố dám ăn hiếp mẹ thì dù cho bố có mua hết kem của cả thế giới cho cô bé thì cô bé cũng sẽ không tha thứ cho bố mình.

Tiếng cãi nhau trong phòng khách càng lúc càng khốc liệt, Thi Tịnh sợ đến mức tim cứ đập liên hồi, cô bé không thể kiềm chết nỗi nữa nên đã khóc lớn và chạy ra ngoài.

Cô bé được Đường Hoa Nguyệt bế lên, khóc đến mức hít thở không đều. Chưa nói dáng vẻ đó đáng thương đến chừng nào, hơn cả là Đường Hoa Nguyệt sợ cơ thể cô bé mới làm phẫu thuật xong sẽ không chịu nổi sự giày vò như thế. Cô vội vã dỗ dành cô bé với vẻ đầy lo lắng nhưng cô bé lại càng khóc lớn hơn, khóc đến nỗi Hoắc Anh Tuấn nghe mà cũng phải thấy thắt lòng.

Mắt của Thi Tịnh vừa đỏ vừa bụp, đôi môi nhỏ cũng tái nhợt đi, hai cánh tay cô bé ôm chặt lấy cổ của Đường Hoa Nguyệt, cô bé nói: “Mẹ ơi! Con muốn về nhà, hu hu… Mẹ, con sợ lắm! Con không muốn ở đây! Con muốn về nhà! Huhuhul Mẹ ơi con khó chịu quá, chúng ta về nhà có được không mẹ, huhuhu…”

Đường Hoa Nguyệt cũng đau lòng đến mắt đỏ hoe, cô trừng Hoắc Anh Tuấn với ánh mắt như muốn băm dẫm anh ra làm trăm mảnh, giống như anh là kẻ ác tàn độc đã đành lòng chia cách hai mẹ con họ.

Hoäc Anh Tuấn nắm chặt lấy nằm tay, bất lực phất tay và nói: “Bỏ đi… T: Đường Hoa Nguyệt thấy anh không còn cố chấp nữa thì thuận thế ôm con gái cùng với Tân Kỳ Tân rời khỏi biệt thự nhà họ Hoắc.

Chỉ còn lại Hoäc Anh Tuấn đứng một mình nhìn theo bóng dáng yếu mềm của người phụ nữ đó, cô không ngừng an ủi đứa con trong vòng tay mình, còn người đàn ông chướng mắt ở bên cạnh thì đi bên cạnh hai mẹ con họ với danh nghĩa bảo vệ cho họ.