Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 182




Chương 183: Không gọi bố, gọi là chú

Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy con gái như thế thì làm gì còn tâm trạng mà giận cô bé? Hơn nữa, chuyện này nói cho cùng thì cô cũng không tránh khỏi liên quan. Vốn dĩ cô tưởng rằng chỉ cần bản thân đối xử tốt với con cái hơn thì sẽ có thể bù đắp được sự thiếu vắng tình thương của bố nhưng bây giờ xem ra… Tình cảm của con cái đối với bố dường như là một bản năng có tính bẩm sinh.

Cô hôn nhẹ lên trán của con gái và nói: “Không cần xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ đã để Thi Tịnh ở nhà một mình nên con mới muốn chạy ra ngoài, có phải không? Cục cưng đừng lo, cả đời này mẹ sẽ mãi mãi yêu Thi Tịnh nhất”

Thị Tịnh chớp mắt và nói: “Vậy còn hai anh thì sao?”

Đường Hoa Nguyệt tắt nụ cười rồi nói: “Cũng yêu các anh nhất, ba đứa con cũng phải yêu mẹ nhất, có được không?”

Thi Tịnh gật đầu rất mạnh rồi bò lên ngực Đường Hoa Nguyệt.

Đường Hoa Nguyệt nhìn lên trần nhà, tay vuốt nhẹ lên mái tóc rối của con gái, một lúc lâu thì nói: “Cục cưng, mẹ hỏi con một vấn đề, con phải trả lời thật lòng, được không?”

“Dạ!”

*Có phải Thi Tịnh rất muốn có một người bố không?”

Thi Tịnh thu người lại, đùa giỡn với mấy ngón tay của mình, không biết nên trả lời như thế nào, trực giác của cô bé cho cô bé biết, nếu như cô bé không trả lời tốt câu hỏi này thì nhất định mẹ sẽ rất đau lòng.

Đường Hoa Nguyệt mỉm cười và nói: “Vậy mẹ đổi câu hỏi khác để hỏi Thi Tịnh, hôm qua con ở cùng với bố có thấy vui không?

Thi Tịnh e dè trả lời: “Nhưng mà mẹ và hai anh thì mới là vui nhất.”

nhìn biểu cảm của Đường Hoa Nguyệt, phát hiện ra cô không có bất cứ biểu hiện không vui nào thì mới yên tâm tiếp tục nói tiếp: “Nhưng khi ở chung với bố ấy mà, con có một cảm giác rất lạ. Con cứ cảm thấy hình như làm gì cũng không cần phải sợ, hơn nữa… Hơn nữa rất yên tâm, cảm giác chỗ này rất ấm áp”

Thi Tịnh chỉ vào lồng ngực của mình.

Đường Hoa Nguyệt thất thần nhìn biểu cảm không hiểu của cô bé rồi sống mũi bất giác thấy cay xè.

Cô nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của con gái và nói: “Được, mẹ biết rồi. Thi Tịnh cả đêm không ngủ được, bây giờ ngủ một lát đi, có được không nào?”

Đường Hoa Nguyệt dỗ dành cho con gái ngủ say rồi nhẹ nhàng bước xuống giường.

Nhưng lúc cô bước ra khỏi cửa thì tim đột nhiên có cảm giác đau nhói mà đã rất lâu rồi chưa từng gặp phải khiến cô lập tức đứng ngây ra tại chỗ, mọi thứ trước mắt cô như tối sầm lại Một lúc lâu sau Đường Hoa Nguyệt mới đứng lên trở lại, cô lấy ra một vỉ thuốc con nhộng từ trong hộc tủ dưới cùng trong phòng ngủ của cô, rồi lấy ra hai viên và uống. Đúng thật là…. Nhà dột mà trời còn mưa thâu đêm.

Khả năng hồi phục của trẻ con trước giờ đều rất nhanh, Thi Tịnh ngủ thẳng giấc đến chiều thì tỉnh giấc và than đói. Sau khi cô bé ăn hết nửa dĩa cơm chiên của Đường Hoa Nguyệt thì ợ một cái vì no rồi trở lại hiếu động như thường ngày.

Mặc dù có thể không đến công ty nhưng Đường Hoa Nguyệt vẫn phải làm những việc cần làm, thế là cô kéo một tấm thảm đắp lên người rồi ngồi vào trong ghế sô pha cho người lười trên tấm thảm lông cừu.

Ánh nắng chiều ấm áp chiếu lên người cô, Đường Hoa Nguyệt cảm thấy tình trạng sức khỏe của mình cũng đỡ hơn rất nhiều.

Cô vừa tiện tay chỉnh vài cái thì có tiếng chuông cửa vang lên. Đường Hoa Nguyệt tưởng rằng là trái cây cô đặt lúc sáng được giao đến nên đã trực tiếp mở cửa ra nhưng không ngờ lại Hoắc Anh Tuấn, vị khách không mời mà đến.

Cô dứt khoát đóng cửa lại nhưng l Hoắc Anh Tuấn dùng sức tông mạnh rồi xông thẳng vào.

“Sao anh tìm ra được chỗ này?”

Hoäc Anh Tuấn làm lơ với câu hỏi của cô, giơ tay lên ra dấu với người phía sau thì có hai người đàn ông mặc vest đen khiêng hai cái thùng rất lớn bước lên, bên trên hai cái thùng còn in rất nhiều mặt trăng và bươm bướm.

“Anh bị bệnh hả? Chỗ tôi không phải bệnh viện tâm thần, cút ra ngoài!”

Hoäc Anh Tuấn suy nghĩ cả một ngày, cảm thấy bản thân không thể tiếp tục đợi thêm nữa, dù sao thì anh cũng đã từng làm một con chó dưới mưa một lần rồi, giờ có gì mà không thể hạ mình được chứ? Chỉ cần có thể đón con gái về nhà, chuyện gì anh cũng có thể làm ra được hết.

Một người phụ nữ như Đường Hoa Nguyệt sao có thể chống lại được ba người đàn ông, cô chỉ có thể đưa mắt nhìn Hoắc.

Anh Tuấn chỉ huy hai người đó vác hai chiếc thùng lớn đó vào đặt trên sàn trong phòng khách nhà cô.

Cô không biết sao Hoắc Anh Tuấn có thể không biết xấu hổ đến thế, quên hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Nhưng Hoäc Anh Tuấn lại còn không biết xấu hổ hơn cả những gì cô có thể tưởng tượng, anh hướng lên phòng ngủ trên lầu hai và hét lớn: “Cục cưng ơi! Bố đến thăm con nè, còn đem quà đến cho con nữa.”

Thật ra từ lúc chuông cửa vang lên thì Thi Tịnh đã nghe thấy có động tĩnh rồi, khi cô bé nghe thấy tiếng gọi của Hoắc Anh Tuấn thì chạy từ trong phòng ra với vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng. Nhưng nghĩ đến mẹ… Cô bé lại không dám xuống lầu, chỉ có thể tì người trên lan can và nhìn xuống dưới lầu.

Đường Hoa Nguyệt thấy Thi Tịnh ra ngoài thì nhớ đến những lời mà cô bé đã nói sáng nay, nhất thời không biết nên làm sao mới được. Nhưng cô không muốn lại cãi nhau với Hoäc Anh Tuấn trước mặt con gái thêm lần nữa nên đã cắn chặt răng và không nói gì Thi Tịnh giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, cô bé thấy mẹ không bảo mình về phòng thì liền mang đôi dép lê kỳ lân màu cầu vồng lẹt bẹt đi xuống lầu, hai bàn tay nhỏ hứng khởi chà xát vào nhau rồi nhìn ánh mắt của Đường Hoa Nguyệt, ngại ngùng đưa tay ra mở thùng.

Hoäc Anh Tuấn phất tay một cái thì hai người đàn ông mặc vest đen liền lập tức mở thùng ra, lấy hết những món đồ mà các bé gái yêu thích ở bên trong ra và chất đầy trên thảm.

Thi Tịnh ồ tới ồ lui, rõ ràng là không biết nên cầm thứ gì lên trước.

Đường Hoa Nguyệt thở mạnh một hơi, khống chế cảm xúc của bản thân rồi cứng rắn nói: “Hoäc Anh Tuấn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Hoäc Anh Tuấn nhích mày và nói: “Giống như những gì cô thấy, tặng chút quà cho con gái của tôi. Sao hả? Chắc cô K danh tiếng lẫy lừng sẽ không cướp đoạt cả quyền được chơi đồ chơi của con mình chứ?”

Đường Hoa Nguyệt nằm chặt lấy nắm đấm, cúi đầu trừng mắt rồi nói với con gái: “Cục cưng, chơi đi, nếu như đã có người đem đồ đến tận nhà thì sao chúng ta lại không nhận, nhớ là còn phải cảm ơn chú Hoắc nữa