Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 138




Editor: Yuhina

Đây là một phòng ngủ rất lớn, nhìn ra so với phòng khách ở Thiên chi cảng lớn hơn gấp hai lần, căn phòng mang đậm phong cách Châu Âu, không gian được tận dụng rất tốt, không có cảm giác trống trải, cảm giác quý khí xa hoa mười phần.

Thời Tiểu Niệm đi vào, đập vào mắt là một tủ rượu, bên trong chứa đựng các chai rượu vang có niên đại khác nhau.

Lại đi đến, một chiếc đàn dương cầm cổ điển.

Cung Âu tựa hồ rất yêu thích cửa sổ sát mặt đất, tổng bộ N.E có, trong phòng ngủ phần lớn diện tihcs cũng là cửa sổ sát mặt đất.

Thời Tiểu Niệm đi tới trước dương cầm.

Đàn dương cầm, Cung Âu không giống như là người sẽ thích đàn dương cầm.

Đàn dương cầm cần tĩnh tâm, với tính khí táo bạo làm sao khả năng đem tâm tình đến hạ xuống

Tầm mắt của cô rơi vào một góc cảu đàn Dương Cầm, phía trên kia có khắc xuống chữ viết, hai chữ Cung Úc.

Cung Úc

Như là một cái tên người.

Họ Cung, là người Cung gia sao

Thời Tiểu Niệm không có tốn nhiều khí lực đi đoán, cô xoay người, đi tới trước cửa sổ sát đất, lấy điện thoại di động ra gửi cho Mộ Thiên Sơ một cái tin nhắn

Cô lo lắng thân thể của Mộ Thiên Sơ.

Chỉ cần Mộ Thiên Sơ không có chuyện gì, cô có thể yên lòng, có thể một mình đi con đường này.

Bên kia thông tin, tin nhắn rất nhanh được gửi lại

Thời Địch

Tại sao Thời Địch lại ở bên người Mộ Thiên Sơ.

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhíu nhíu mày lại, suy nghĩ một chút, đem tin nhắn gác sang một bên.

Hi vọng Mộ Thiên Sơ không có chuyện gì.

Hắn nói dẫn cô đi nhưng đồng thời lại nhảy ra một Thời Địch, suýt chút còn bị cô liên lụy vào địa ngục của Cung Âu.

Thời Địch nói cũng đúng nhưng gì mà cô đang nghĩ tới.

Là vì Mộ Thiên Sơ, cô thật sự không thể đem hắn liên luỵ vào.

Cung Âu đã biết được, từ nay về sau, cô không thể sẽ cùng Mộ Thiên Sơ liên hệ.

"Ầm."

Cửa bị đẩy ra nhẹ vang lên một tiếng.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu từ bên ngoài đi tới, mặc trên người áo tắm màu trắng, cổ áo mở phân nửa, lộ ra  lồng ngực làm cho người ta cảm giác được sự kiên cố, tóc ngắn còn ướt, một tay buông xuống bên người, băng bó tầng tầng băng gạc.

"…"

Tâm trạng Thời Tiểu Niệm nhất thời căng thẳng, không khỏi đứng thẳng người.

Cung Âu từng bước một hướng về phía cô, một đôi con ngươi đen kịt hiện ra ánh sáng u lạnh, Thời Tiểu Niệm phản xạ có điều kiện địa lui về phía sau hai bước, tựa sát vào cửa sổ.

"Trốn cái gì, sợ tôi ăn em"

Cung Âu âm trầm nhìn cô.

"Không có."

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, đại não cấp tốc vận chuyển.

Hắn vừa nãy cũng không đánh cô, vào lúc này trong đôi mắt càng không có những tia máu như vừa nãy, chỉ cần cô không làm hắn tức giận, hắn hẳn là sẽ không phát tác.

"Bọn họ chạm vào nơi nào cuả em rồi."

Cung Âu trầm giọng hỏi.

"Bọn họ nào" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi.

Cung Âu một bước đi tới trước mặt cô, tay được bọc bằng băng gạc  đè ở phía trên đỉnh đầu cô, phía trên cửa sổ sát đất, thấp mâu thật sâu nhìn chằm chằm cô, "Nữ hầu. Có hay không chạm cào chỗ tư mật cảu em"

Nếu không phải lúc vừa trở về hắn đang lửa giận phun trào, lại sợ dưới cơn nóng giận làm bị thương cô, sẽ không để cho mấy nữ hầu gái chạm vào cô.

Cô là của một mình hắn, mặc kệ nam nữ cũng không thể chạm vào cô.

Hắn hiện tại đã hối hận rồi, thật không nên để nữ hầu gái rửa ráy cho cô.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút quẫn bách, "Không có, chính là tôi tự mình tắm nước nóng rất lâu, bọn họ chỉ phụ trách lau khô người mặc quần áo cho tôi mà thôi."

Hắn đang suy nghĩ cái gì a, liền cả giấm của nữ nhân cũng đều ăn

Hắn có muốn hay không đáng sợ như vậy.

"Thật không" trong con người của Cung Âu  phản chiếu gương mặt cô, tiếng nói trầm thấp từ tính, nghe không ra cái ngữ khí gì, " Mộ Thiên Sơ có hay không  đã chạm qua nơi tư mật của em"

"Không có."

"Nói dối." Cung Âu  ngữ khí phát lạnh, "Thời điểm em ngã vào trên người của hắn, hắn đều đụng phải"

"…"

Thời Tiểu Niệm lặng yên, hắn còn muốn tiếp tục truy cứu sao

"Thời Tiểu Niệm, em nhớ kỹ cho tôi." Cung Âu giơ lên một cái tay, ngón tay thon dài chỉ vào người cô, "Đây là của tôi."

Đầu ngón tay của hắn di động đến con mắt của cô, "Đây là cảu tôi."

Đầu ngón tay ấm áp của hắn  dừng ở trên môi của cô, "Nơi này cũng là của tôi."

Ngón tay của Cung Âu  theo độ cong mặt cô chậm rãi đi xuống, lướt qua đường cong nơi cổ cô, như là điểm lên một ít ngọn lửa, ám muội đến cực điểm.

"…"

Thời Tiểu Niệm nín thở, không có phản kháng.

Tay Cung Âu  đột nhiên cách quần áo để lên trước ngực đẫy đà của cô, bá đạo mở miệng, "Tất cả đều là của tôi. Thời Tiểu Niệm, nói, cả người em đều là của tôi"

Thời Tiểu Niệm há miệng, không nói ra được.

Cung Âu thu ngón tay lại.

Thời Tiểu Niệm bị đau nhíu mày, cô nói, "Nếu như tôi nói, anh có thế để cho chuyện này cứ như vậy quên đi"

"Em muốn tôi buông tha cho Mộ Thiên Sơ "

Cung Âu há có thể không hiểu ý của cô.

Vào lúc này còn muốn Mộ Thiên Sơ, trong tay hắn xẹt qua một vệt tàn khốc.

"Đừng liên luỵ người vô tội vào." Thời Tiểu Niệm nói.

"Nếu như tôi nói là không"

"Nếu như tôi nói, từ nay về sau, tôi sẽ không hề nghĩ tới rời đi thì sao" Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại.

Lấy cái này làm điều kiện trao đổi, hắn có thể đồng ý đi.

"…"

Cung Âu  mặt lạnh cứng ngắc, con ngươi đen nham hiểm nhìn chằm chằm cô, muốn từ trên người cô nhìn ra một tia ý tứ thật giả, môi mỏng mím chặt.

Bỗng dưng, hắn hạ thấp mặt áp sát cô.

Thời Tiểu Niệm dựa lưng vào cửa sổ sát đất, tay buông xuống bên người nắm chặt.

Cô biết, cô lựa chọn cùng hắn trở về, thì không thể chống cự lại hắn.

Cung Âu lập tức ngậm môi cô, lồng ngực nương tựa hướng về cô, đưa tay vòng lên cổ cô, môi mỏng ở trên môi của cô càn quét liên hồi, một tay cách quần áo xoa thân thể mềm mại của cô.

Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên.

Cung Âu dừng lại động tác, quay đầu, chỉ thấy điện thoại di động của Thời Tiểu Niệm đặt ở trên đàn dương cầm rung lên.

Hắn đi tới, cầm điện thoại di động lên liền nhìn thấy một cái tin nhắn mới nhận, là đến từ Mộ Thiên Sơ.

Ánh mắt Cung Âu  lẫm liệt, "Mật mã màn hình."

"2015."

Thời Tiểu Niệm nói, liền đi tới.

Cung Âu nhập password, mở ra tin nhắn

Ánh mắt Cung Âu  lộ ra nồng nặc vị căm ghét, đảo mắt trừng mắt về phía cô, "Em đang ở bên trong phòng ngủ của tôi nhưng vẫn cùng Mộ Thiên Sơ nhắn tin qua lại "

Trong mục lục chỉ có một tin nhắn.

Rất hiển nhiên, tin nhắn có từ trước, là nhân hắn không có ở đây cô nhắn tin gửi cho Mộ Thiên Sơ.

"Cho tôi."

Thời Tiểu Niệm duỗi tay về phía hắn.

"Em đang còn muốn ở trước mặt của tôi cùng với hắn dùng tin nhắn bồi dưỡng tình cảm" Cung Âu cắn răng nói.

Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt của hắn càng ngày càng kém, không nói gì, đưa tay cầm lấy điện thoại di động, ở ngay trước mặt hắn xóa bỏ tin nhắn, sau đó đem tên Mộ Thiên Sơ kéo vào danh sách đen.

Trên màn hình điện thoại di động hiện ra một loạt văn tự

Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm ba chữ " Mộ Thiên Sơ ", ánh mắt ngưng trệ một giây, không do dự ấn xuống"yes".

Thiên Sơ, đừng trách cô.

Cô vẫn là muốn làm nhánh cỏ cứu mạng cảu hắn, mà không phải liên lụy đến hắn.

"Như vậy được chưa"

Thời Tiểu Niệm đưa điện thoại di động đưa cho hắn, nhàn nhạt hỏi.

Cô gởi nhắn tin cho Mộ Thiên Sơ, chỉ là muốn xác nhận hắn có sao không.

Chỉ cần Mộ Thiên Sơ không có chuyện gì, cô liền tin tưởng sự lựa chọn này cảu cô là chính xác.

"…"

Ánh mắt Cung Âu u lạnh dừng ở người cô, tìm tòi nghiên cứu động tác này của cô bên trong có bao nhiêu phần trăm là vì hắn, dù cho chỉ có 20.

Bỗng dưng, hắn đưa tay ra, đầu ngón tay ở trước ngực cô vẽ một hình chữ nhật, giống như khung hình lưa chọn trên màn hình.

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, trầm giọng nói, "Nếu như nơi này có cái nút xác nhận “yes” hay “no” đem Mộ Thiên Sơ lựa chọn bỏ vào danh sách đen, tôi nhất định không chút do dự mà ấn xuống yes"

"…"

Thời Tiểu Niệm lặng yên.

Nếu tình cảm con người thật có thể thông qua "yes" hoặc"no" để lựa chọn đến tùy ý quyết định như vậy thì đơn giản hơn nhiều.