Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 472: Mấy tờ đơn đó, tên là đơn xin từ chức




Editor: shinoki



"Cả kế hoạch quan trọng nhất chính là bệnh của Cung Âu, tôi thấy, bây giờ không có cách nào kích thích được."



Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói.



Lúc Mona nói với hắn, hắn rất là khiếp sợ, Cung Âu thậm chí bị chướng ngại tâm lý



Mona nói, một khi Cung Âu phát bệnh, hắn sẽ giống như một quả khinh khí cầu trướng khí, không cần người khác đụng vào, tự hắn sẽ nổ.



"Kích thích cũng cần tiến dần, chúng ta đi từng bước kích thích hắn, bây giờ, chỉ cần một bước cuối cùng, đẩy bệnh tình Cung Âu." Mona cười nói.



"Cô chắc chắn cô đẩy được?"



Mộ Thiên Sơ không nghiên cứu, cũng không nắm chắc tâm lý học,.



Mộ Thiên Sơ đi sang một bên, cầm một chiếc ly đang úp ngược lên, rót rượu đỏ vào trong.



"Đương nhiên." Mona gật đầu, "Hơn nữa bước cuối cùng này, tôi sẽ đích thân ra tay, tôi sẽ khiến cho Cung Âu biết thoái hôn ngay trước mọi người, làm tôi mất mặt sẽ phải trả giá cao!"



Lúc nói lời này, trong mắt Mona đều là âm u và tối tăm.



Cung Âu làm nhục cô ta, cô ta đều ghi nhớ từng chút một.



Mộ Thiên Sơ cầm ly rượu đi tới chỗ Mona, thưởng thức biểu tình trên mặt cô, cười lạnh một tiếng, "Phụ nữ hung ác đúng là sinh vật đáng sợ."



"Không thể ác như Mộ thiếu gia được, ngay cả Tịch gia cũng đoạt, nghe nói Tịch gia có ơn tri ngộ với anh."



Mona đúng dịp đánh trả, ngồi trên ghế sa lon mỉm cười.



"Vạn nhất nghiên cứu trong lòng cô có chút sai lệch, Cung Âu biết sẽ đẩy lên người tôi; nếu như không có, Cung gia sớm muộn sẽ tìm tới tôi. Tôi không có địa vị như gia tộc Lancaster, nên để lại cho mình một đường lui, không phải sao?" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói.



"Kính người đàn ông vô cùng tàn nhẫn."



Mona ở trên ghế sa lon thẳng người lên, cầm ly rượu lên hướng về phía hắn.



Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, thấp mắt chăm chú nhìn cô, đưa ly rượu của mình ra.



"Mộ thiếu."



Bác sĩ lông mày sẹo lo âu nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, hắn không thích hợp uống rượu.



"Không sao." Mộ Thiên Sơ nhìn hắn một cái, khoé môi cong lên, "Tôi có thể thấy Cung Âu rớt xuống từ đỉnh Kim tự tháp, ly rượu này, đáng uống."



Mộ Thiên Sơ đưa ly ra, nhẹ nhàng cụng ly với Mona, sau đó giơ ly lên uống một hơi cạn sạch.



Hắn nhìn màu rượu đỏ trong ly, thưởng thức được mùi vị đau khổ trong ly rượu.



Thành công sao?



Thời khắc chứng kiến Tiểu Niệm thương tâm đến chết cũng không còn xa.



...



S thị, vật đổi sao dời, ban đêm đầy sao biến thành ban ngày bận rộn, cả thành phố người ngay cả đi bộ đều vội vã.



Phàm khi có chuyện lớn thường đi theo một vài tin vịt, Thời Tiểu Niệm và Phong Đức âm thầm liều mạng khống chế những tin đồn này không lọt vào tai Cung Âu.



Nhưng một khi điều tra được nội gián, Cung Âu sẽ biết tất cả.



Tất cả cũng thay đổi vào ngày hôm đó.



Sắp đến Tết, ngoài đường phố treo đầy vật dụng màu đỏ, mọi người ra cửa đều hận không thể thắt thêm khăn quàng đỏ để cảm nhận niềm vui sướng năm mới sắp đến.



Mà trong N.E lại là một cục diện hoàn toàn khác.



Ở đây chỉ có máy tính lạnh như băng và sản phẩm công nghệ cao, không có màu đỏ, không có một chút bầu không khí năm mới.



Không có gì cả.




Liên tục bị nhốt sáu ngày, tổng giám đốc vừa xá lệnh, mọi người cũng đã sớm mất đi hưng phấn, khắp người chỉ còn lại mệt mỏi cùng oán hận.



Cung Âu ngồi một mình trên sàn nhà thủy tinh, áo sơ mi trên người trắng đến nhức mắt.



Thủy tinh vô cùng trong suốt, từ góc độ này vừa vặn có thể thấy cảnh tượng dưới lầu.



Dưới lầu, nhân viên đeo thẻ N.E túm năm tụm ba đi về phía một giám đốc nhân sự, trên tay mỗi người đều cẩm một tờ đơn, giao cho giám đốc nhân sự, sau đó xoay người rời đi.



Mấy tờ đơn đó, tên là đơn xin từ chức.



"..."



Cung Âu cứ ngồi như vậy, yên lặng nhìn cảnh tượng dưới lầu, mặt không cảm xúc.



Hắn đi tìm Thời Tiểu Niệm, người phụ nữ kia không biết chạy đi đâu, kết quả không tìm được người, lại để cho hắn nhìn thấy mọi người từ chức thành nhóm, đưa ra đơn xin từ chức.



Thật là không thức thời.



Trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, ai không muốn làm việc trong N.E, đám người này lại từ chức thành đoàn.



Từ thì từ đi !



Lúc N.E tuyển người, lại sẽ có rất nhiều người chen chúc xin vào, người không bỏ lòng ra vì công ty cũng không cần lưu lại.



Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy phiền não như này?



Cả người không thoải mái.



Nhất định là bởi vì Thời Tiểu Niệm không ở cạnh hắn, người phụ nữ hai ngày nay cũng không biết đang làm gì, luôn cầm điện thoại của hắn chơi, giờ lại không thấy tăm hơi.



Biết rõ hắn không thể không thấy cô quá lâu.



Hắn phải đi tìm cô, nói bây giờ có thể đi Ý cứu cha cô, sau đó sẽ sai bộ phận nhân sư tuyển người mới, chiêu mộ nhân tài, không thể tuyển những người không có ý chí kiên định, không trung thành, cũng không thể tuyển nhầm nội gián.




Ừ, cứ như vậy đi.



Không có gì hắn không quyết được.



Cung Âu đứng lên, theo thang lầu đi xuống từng bước từng bước, càng đi xuống, càng nghe được các loại âm thanh chui vào tai hắn——



"Các người cần gì chứ, đừng nói S thị, cho dù trong phạm vi cả nước, các người có thể tìm được công việc thứ hai lương cao như này không?"



"Con người không thể không có tiền, nhưng con người không thể chết vì tiền a. Dù sao ở lại N.E tôi cảm thấy rất bí bách, tôi tình nguyện ra ngoài làm một mình."



"Tôi cũng vậy, lúc họp tổng giám đốc còn lớn tiếng mắng chúng tôi có mỗi tên nội gián cũng không biết, lạy hồn, nếu không phải tính khí hắn càng ngày càng kém, trước khi chết mắng chửi vài người, làm sao sẽ tuyển nội gián vào."



"Trước kia tôi si mê tổng giám đốc, muốn gần gũi với hắn, bây giờ tôi đã hiểu, trai đẹp chỉ có thể nhìn mặt."



"Nghe nói cha tiểu Mễ qua đời, cô ấy cũng không kịp đến gặp mặt lần cuối."



"Tôi từ chức, làm xong thủ tục bàn giao sẽ đi liền."



"Tôi cũng từ chức, tôi không thể làm xong thủ tục, tôi sẽ bồi thường phí vi phạm hợp đồng."



Cung Âu chợt nắm tay thành quả đấm, khớp răng cắn chặt, đáy mắt nổi lên tức giận, cơ hồ muốn lao thẳng xuống mắng bọn họ.



Thanh âm bên ngoài đột nhiên dừng lại.



Cung Âu thấp mắt nhìn, cách đó không xa Thời Tiểu Niệm và Phong Đức bưng khay đi tới, trên khay là bánh ga-tô nhỏ tinh xảo.



"..."



Thấy Thời Tiểu Niệm, ngực Cung Âu thoáng thư thái một chút, cứ đứng như vậy ở trên thang lầu nhìn xuống phía dưới.



Người phía dưới cũng không chú ý tới hắn.



Bình thường, hắn đều ở trong phòng tổng giám đốc trên lầu, căn bản sẽ không xuống.




"Đây là bánh ga-tô Tịch tiểu thư tự mình làm, mời các vị ăn."



Phong Đức bưng khay đi về phía trước, mặt mũi hiền lành nhìn mọi người nói, thanh âm ôn hòa.



Mấy nhân viên nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, có chút không được tự nhiên, nghe được mời ăn bánh, lại có chút ngượng ngùng, ấp úng đứng ở nơi đó, không dám đưa tay nhận lấy.



Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt bọn họ, mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.



Nhìn biểu tình trên mặt bọn họ khác nhau, Thời Tiểu Niệm cười nhạt, "Các vị không cần câu nệ, tôi không phải tới giữ các vị ở lại, công việc vốn là sớm tụ sớm tan, nhưng tôi xin các vị suy nghĩ lại, nếu như các vị lập tức nghỉ việc, rất nhiều chuyện sẽ bị dang dở, các vị có thể chờ nhân viên mới đến rồi mới đi được không?"



"..."



Mọi người đều kinh ngạc nhìn cô.



"Tôi biết mấy ngày nay mọi người đều khó chịu, nhưng nói thế nào N.E cũng là một phần tâm huyết của các vị, tôi tin các vị cũng không muốn để nó thương tích khắp người." Thời Tiểu Niệm khẽ mỉm cười, giơ khay về phía trước, "Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, tự các vị cân nhắc, ăn bánh đi."



Thấy Thời Tiểu Niệm có lòng tốt, cũng không có ý trách cứ bọn họ, mọi người mới chậm rãi cầm bánh ăn.



Ăn ăn, không khí khẩn trương từ từ biến mất.



"Tịch tiểu thư, cô yên tâm, đợi sau khi có người mới đến tôi mới đi."



"Thật ra thì tôi rất thích công việc này, nếu như không phải bị giam lỏng sáu ngày, tôi cũng không muốn từ chức, bên ngoài nói những lời đó cô cũng không nên để ở trong lòng, bọn họ đều là tức giận mới nói bậy nói bạ với truyền thông."



Nói bậy nói bạ với truyền thông?



Cung Âu đứng trên thang lầu, tròng mắt đen u lãnh nhìn những người đó.



Còn dám ăn bánh Thời Tiểu Niệm làm, bọn họ có tư cách gì!



Tròng mắt đen của Cung Âu âm lãnh trợn mắt nhìn bọn họ, đi xuống mấy bước, liền nghe có người nói, "Tịch tiểu thư, tôi đã đọc truyện tranh của cô, cô là người có tài, không giống loại người yêu thích vinh hoa như bên ngoài nói, tổng giám đốc lại có bệnh, chi bằng cô..."



"Thiếu gia!"



Phong Đức đột nhiên thấy Cung Âu trên thang lầu, sợ hết hồn, thanh âm có chút không yên.



Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ngẩng đầu lên liền thấy Cung Âu đứng trên thang lầu, một tay đè trên tay vịn màu trắng, một tay đút trong túi quần, mặt không thay đổi nhìn bọn họ, tròng mắt đen phủ đầy khói mù làm người ta không rét mà run.



Cô ngây người, Cung Âu cả tuần không xuống lầu, hắn nghe được rồi sao? Nghe được bao nhiêu?



Cung Âu đột nhiên bước xuống giống như ma quỷ, quanh thân tản ra hắc khí.



Cũng không biết ai thét "A" một tiếng, kết quả rất nhiều người cũng hét ầm lên theo, một đám nhân viên sợ bị bắt, sợ hãi bỏ bánh lại chạy, bánh ngọt rớt đầy đất, một đống bừa bãi.



"..."



Thời Tiểu Niệm còn bị đụng hai cái.



Trong mắt Cung Âu lướt qua đau xót, sau đó kiềm chế, ánh mắt âm trầm quét về phía Thời Tiểu Niệm và Phong Đức, "Hai người theo tôi đi lên!"



"..."



Thời Tiểu Niệm mím môi, nhìn hắn xoay người, trong lòng không khỏi thấp thỏm.



Thời Tiểu Niệm và Phong Đức đi theo lên lầu, bọn họ đi thang bộ, dọc đường đi chỉ nghe được tiếng giầy giẫm trên bậc thang.



"Sao anh lại xuống lầu?"



Thời Tiểu Niệm đuổi theo bước chân Cung Âu, hỏi nhỏ.



"Không thấy em."



Cung Âu trầm giọng nói.



Không thấy cô, dĩ nhiên hắn phải đi tìm.



"..."