Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 561




Editor: shinoki

"Anh nhớ ra rồi." Mộ Thiên Sơ từ trên ghế salon đứng lên, mặt hướng cô, "Anh và Thời Địch đã nói qua, nếu bọn anh tách ra, mỗi người sẽ nghĩ cách gặp nhau ở sân bay, nếu ở sân bay bất tiện, chờ gặp ở địa điểm nước ngoài bọn anh đã hẹn nhau."

"Thật không?"

Thời Tiểu Niệm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới bọn họ hẹn như vậy.

" Ừ." Mộ Thiên Sơ gật đầu, "Em đi nhanh đi, anh cũng chuẩn bị rời đi, bên này không thích hợp ở lại nữa."

"Em đưa anh đi." Thời Tiểu Niệm nói.

"Không cần!" giọng Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên trở nên rất kích động, nhận ra được mình thất thố, Mộ Thiên Sơ đưa tay đè mi tâm, giọng hòa hoãn hơn một chút, "Thuyền hư còn có ba ngàn đinh, anh sẽ kêu người đến đón anh. Tiểu Niệm, em đi đi, cho tới bây giờ em chưa từng yêu anh, cũng đừng để cho anh thiếu em nhiều hơn nữa."

"..."

Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa, cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn bóng người hắn, vành mắt ửng đỏ, trong lòng khó chịu.

"Em đi đi."

Mộ Thiên Sơ nói một lần nữa.

Thời Tiểu Niệm nhìn mặt hắn, "Thật sẽ có người tới đón anh?"

"Dĩ nhiên, anh muốn tìm người vẫn tìm được, dẫu sao anh cũng ở bên đây nhiều năm như vậy." Mộ Thiên Sơ nói, lấy điện từ trong túi thoại ra, "Cần anh gọi cho em xem không?"

Việc đã đến nước này, Thời Tiểu Niệm biết mình không nên ở lại tiếp nữa, chuyện của cha mẹ cũng không cho phép cô quá chú ý Mộ Thiên Sơ.

"Vậy anh cẩn thận một chút, ở bên ngoài gọi nhiều người chăm sóc anh." Thời Tiểu Niệm nói, xoay người rời đi.

"Tiểu Niệm."

Mộ Thiên Sơ kêu cô lại.

Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa, quay đầu nhìn về phía hắn, Mộ Thiên Sơ nhìn cô, nhưng cô biết hắn không thấy được gì.

"Tiểu Niệm, thật xin lỗi." Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói, nói chuyện từ từ, "Những lời này anh nợ em bốn năm rồi."

"..."

Thời Tiểu Niệm cứng đờ đứng ở nơi đó, mũi chua xót đến mức tận cùng, nửa câu cũng không nói được.

"Thật ra thì anh vẫn luôn biết anh làm sai, nhưng anh không dám thừa nhận, cho rằng không thừa nhận những thứ này thì không phải lỗi của anh." Mộ Thiên Sơ đứng trước ghế sa lon nói.

"..."

Thời Tiểu Niệm quay mặt đi, nước mắt lướt qua gò má.

"Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như năm đó anh không dùng thời gian một năm làm những chuyện đáng sợ kia, bây giờ có lẽ chúng ta còn có thể chuyện trò giống như bằng hữu." Mộ Thiên Sơ chậm rãi nói, "Anh sai quá nhiều rồi, cũng bỏ qua quá nhiều."

"Đừng nói nữa."

Thời Tiểu Niệm thật thấp nói ra khỏi miệng, thanh âm nghẹn ngào.

Nghe được thanh âm cô mang theo lệ ý, lông mi Mộ Thiên Sơ rung động, hắn nhìn về phía cô nói, từng chữ từng chữ, "Tiểu Niệm, anh chưa nói với em, em vĩnh viễn là một vết thương trong người anh, vết thương kia quá lớn, lớn đến anh không thấy được cái khác, nhưng dù anh chết, anh cũng không nguyện ý khâu vết thương này."

Hắn tình nguyện để vết thương này đau mãi, đau đến khi hắn chết mới ngưng.

Hắn nguyện ý như vậy, bởi vì hắn quen yêu cô.

"Đủ rồi."

Thời Tiểu Niệm nghe không vào, xoay người chạy ra ngoài, lấy tay che miệng, sải bước chạy ra bờ sông, chạy lên cầu.

Cô đứng một mình trên cầu, tay đè ngực, chỗ đó đau đến co rút.

Môi cô run rẩy, nước mắt không ngừng rơi.

Cô cũng không muốn biến thành như vậy với Thời Địch, Mộ Thiên Sơ, nhưng đến tột cùng là cái gì biến bọn họ thành bộ dáng hôm nay, rõ ràng khi còn bé cùng sống chung dưới một mái nhà, nhưng bây giờ lại trở thành ân oán tình cừu, còn xa lạ hơn người ngoài.

Rất lâu sau, tâm trạng Thời Tiểu Niệm mới ổn hơn một ít, cô đi từng bước một xuống cầu, đi một mình trên đường.

Thời Địch, chị đây coi như là hoàn thành di nguyện cho em sao?

Không biết Mộ Thiên Sơ có thể an toàn xuất ngoại hay không, không biết hắn có thể mời người chăm sóc cho hắn không.

Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn về một phía trên cầu, răng cắn môi, lại liếc mắt nhìn, sau khi thấy người chăm sóc Mộ Thiên Sơ đến đây cô mới đi.

Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm quyết định tuân theo lòng mình đi lên cầu, một đường từ từ trở về, đi tới trên cầu, Thời Tiểu Niệm nhìn về biệt thự nhỏ bên bờ sông.

Chỉ thấy Mộ Thiên Sơ đứng trong bụi rậm bên bờ sông, không biết đang làm gì.

Mặc dù bên sông có lan can, nhưng vẫn quá nguy hiểm.

Thời Tiểu Niệm vội vàng chạy về phía cầu lớn, dụng hết toàn lực chạy đến bờ sông, đôi mắt thẳng tắp nhìn hướng kia, đợi gần, Thời Tiểu Niệm há miệng muốn nói cẩn thận, thanh âm bỗng nhiên lập tức ách trong cổ họng.

Cô bước chậm, nhìn về phía trước.

Mộ Thiên Sơ đứng trước lan can bên bờ sông, hai tay dùng sức giật bụi cỏ, rút hết cây lên, động tác điên cuồng.

Hắn giống như mất trí vậy, hung hăng rút ra ném xuống đất, ném xuống hồ, hắn mù không nhìn thấy, cào lung tung, bắt được liền rút lên.

Cây có gai, hai tay Mộ Thiên Sơ trong nháy mắt máu thịt be bét, máu tươi ồ ồ chảy ra, rơi xuống.

"..."

Thời Tiểu Niệm ngay cả dũng khí ngăn hắn lại cũng không có.

Bởi vì cô ý thức được, câu kia hẳn là cô nói sai rồi, cho nên Mộ Thiên Sơ đã đoán được Thời Địch chết.

Hắn thông minh như vậy, đã đoán được.

Mộ Thiên Sơ giống như không cảm giác được đau đớn, càng dùng sức nhổ cây, trên mặt sông trôi nổi những đoá hoa dính máu.

Hắn ở nơi đó sờ lung tung.

Cho đến khi không sờ thấy một ngọn cây, cũng không sờ thấy một bông hoa nào.

Mộ Thiên Sơ kiệt sức lui về sau, ngồi trên lan can bên bờ sông, trên mặt âm nhu lộ vẻ thống khổ, môi run rẩy, tay dính máu ôm lấy đầu.

"A..."

Hắn cuồng loạn hét lên, giống như kêu gào, giống như gầm thét, từ chỗ sâu trong cơ thể phát ra thanh âm thống khổ khiến người khác không đành lòng nghe.

Thời Tiểu Niệm đứng cách đó không xa, cặp mắt nhìn dáng vẻ chán chường của hắn.

Mộ Thiên Sơ ôm đầu gầm lên như điên, cô nhìn mặt hắn thấy được hối hận, hối hận vô cùng.

Hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, đôi tay chồng chất vết thương sờ hoa trên mặt đất, không để ý gai, lại cắm hoa vào đất.

"Thời Địch, anh trồng hoa, em mau trở lại đi."

Hắn thấp giọng nỉ non, thanh âm đã hoàn toàn khàn khàn.

Thời Tiểu Niệm nhìn hai tay đáng sợ kia của hắn, hắn không ngừng mò hoa cắm vào bùn đất, mò tới không cảm giác được bị gai đâm đau, chân mày cũng không nhíu lại một cái.

Nước mắt dính ướt mắt Thời Tiểu Niệm.

Người đều giống nhau, đến thời điểm không thể vãn hồi được mới biết hối hận, nhưng những thứ kia cũng không về được nữa.

Thời Địch là như vậy, Mộ Thiên Sơ cũng là như vậy, sao cô không phải.

Nhìn dáng vẻ Mộ Thiên Sơ như vậy, Thời Tiểu Niệm đột nhiên hiểu ra rất nhiều.

Cô muốn cái gì chứ?

Cung Âu đã trở lại, tính cách hắn dù trở nên lạnh lùng hắn vẫn là Cung Âu, hắn sống sờ sờ trở lại, cô còn đang khó chịu cái gì? Bốn năm tách ra còn chưa đủ sao?

Cung Âu nói đúng, là cô muốn quá nhiều.

Cô yêu là hắn, dù hắn có tính cách gì, hắn vẫn là Cung Âu, đây đối với cô mà nói là đủ rồi, cô còn có cái gì không thể quên được? Không nên bỏ qua thời gian tốt nhất mới tỉnh ngộ.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn Mộ Thiên Sơ, đã sớm lệ rơi đầy mặt, cô cầm điện thoại ra.

Hết pin.

Hết pin.

Cô xoay người lại chạy ra ngoài, cô muốn chỗ sạc pin, cô phải nói với Cung Âu, cô yêu hắn, cô nghĩ thông suốt rồi, không muốn để tâm đến chuyện vụ vặt nữa.

Chỉ cần hắn là Cung Âu, cô liền yêu.

Còn lại, cô đều mặc kệ.

Thời Tiểu Niệm chạy ra ngoài, mới vừa xuống cầu, cô liền thấy xa xa có mấy chiếc xe đi tới, giống chiếc xe hôm qua cô thấy ở trước quán cà phê.

Lại là đám người muốn đối phó với Mộ Thiên Sơ?

Thời Tiểu Niệm khẽ cắn răng, không thể làm gì khác hơn là lại lui về, dụng hết toàn lực chạy đến bên bờ sông, nắm tay Mộ Thiên Sơ.

"..."

Mộ Thiên Sơ ngồi xổm ở nơi đó cắm hoa, vẻ mặt tuyệt vọng, ngay cả bị cô kéo cũng không lên tiếng.

"Mau vào trong! Những người đó lại tới." Thời Tiểu Niệm kéo Mộ Thiên Sơ chạy vào biệt thự, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện lại nói, "Không được, những người kia đuổi tới đây chắc chắn biết chỗ ở của anh rồi, chúng ta không thể trốn trong biệt thự."

Nghe vậy, nét mặt Mộ Thiên Sơ dãn ra, nhìn về phía cô, cau mày hỏi, "Tại sao em lại quay lại? Đi nhanh lên."

"Nói cho em, trốn ở đâu an toàn nhất?"

Thời Tiểu Niệm hỏi.

Bây giờ không phải là lúc nói nhảm.

"Em đi mau." Mộ Thiên Sơ đưa tay dùng sức đẩy cô ra, lui từng bước một về phía sau, trên mặt tuyệt vọng từ từ bình tĩnh.

Loại bình tĩnh đó không phải hiện tượng tốt.

"Thời Địch muốn em cứu anh!" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói, "Nếu anh khổ sở vì con bé, nên sống sót!"

Nhắc tới Thời Địch, thân thể Mộ Thiên Sơ run rẩy.

"Bọn chúng sắp tới rồi, muốn em ở đây chờ cùng anh sao?" Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cầu.

Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó.

Mấy giây sau, hắn mở miệng, "Vào trong nhà đi, chắc bọn chúng chỉ điều tra được anh mua một căn nhà ở đối diện bờ sông, cái kia là anh dùng để phô trương thanh thế."

" Được."

Thời Tiểu Niệm nói, kéo tay Mộ Thiên Sơ đi vào, tay siết chặt cổ tay hắn.

Đi vào trong phòng, Thời Tiểu Niệm lập tức đóng cửa lại, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên, những xe kia dừng bên bờ sông, mười mấy người đàn ông cầm súng bước xuống.

Sau đó, cô nghe được mấy tiếng súng chát chúa vang lên.

Không biết bên này có an toàn không, hy vọng những người đó không tìm được cái gì ở nhà đối diện sẽ rời đi, không ở chỗ này tra từng nhà.

Thời Tiểu Niệm buông rèm cửa sổ xuống, quay đầu liền thấy Mộ Thiên Sơ ngồi trên ghế sa lon, tóc ngắn nhuộm máu, mặt mặt mũi tái nhợt, chỉ còn lại tuyệt vọng, đôi tay khoác lên trên đầu gối, trên tay đầy thương tích và máu.

"Hòm thuốc ở đâu?"

Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Anh không biết." Mộ Thiên Sơ nói, chán chường ngồi trên ghế sa lon, "Này đều là Thời Địch gây ra."

Thời Tiểu Niệm buông mắt, tầm mắt rơi vào máu me đầm đìa trên tay hắn, hỏi, "Rốt cuộc em nói sai chỗ nào?"

"Cô ấy sẽ không bỏ anh đi, chuyện nguy hiểm hơn anh và cô ấy cũng đã trải qua, cô ấy nhát gan như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng rời bỏ anh." Mộ Thiên Sơ nói, thanh âm khàn khàn, nghe không ra vẻ nho nhã vốn có của hắn.