Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 567




Editor: shinoki

"Chỗ nào?"

Tài xế nhìn về phía cô hỏi.

"Đường Phượng Đài."

Thời Tiểu Niệm ngồi lên xe, tài xế lái xe trong bóng đêm, lái đến đường Phượng Đài.

Dưới sự dẫn đường của Thời Tiểu Niệm, tài xế dừng xe ở ngã tư, nơi này là chỗ Cung Âu lúc mới trở về mỗi ngày đều đến.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở sau xe, ngay cả vị trí cũng giống Cung Âu.

Cô từ từ hạ cửa xe xuống, ngước mắt nhìn, nhớ lại góc độ của Cung Âu, cô nhìn về trước.

Quả nhiên, nơi đó chính là cửa và tủ kính của quán cà phê.

Không có gì đặc biệt.

Duy nhất đặc biệt là trước tủ kính có một bức tranh, tranh cây phong đỏ, lẳng lặng treo ở nơi đó.

"..."

Thời Tiểu Niệm ngồi trong xe ngơ ngác nhìn, ánh mắt chua xót cô không nói ra lời, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, chảy qua gò má, thẳng đến miệng cô.

Vị đắng.

Bức tranh kia... Là cô vẽ, là một trong những tác phẩm của cô.

Cung Âu trở về không đi gặp cô, không đi tìm cô, nhưng ngày ngày tới đây nhìn tranh cô vẽ nửa giờ?

Đồ ngốc.

Tại sao có thể có người như vậy ?

Thời Tiểu Niệm đưa tay lau nước mắt, thì ra hắn vẫn luôn để ý cô, chẳng qua là đổi phương thức, nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm lại cười lên, nước mắt rơi nhiều hơn, cũng không ngừng được.

Tài xế từ trong kính chiếu hậu nhìn Thời Tiểu Niệm vừa cười vừa khóc, có chút khó hiểu.

Tịch tiểu thư đây là thế nào ?

"Trở về thôi."

Thời Tiểu Niệm nói.

" Được."

Tài xế lái xe rời đường Phượng Đài, dọc theo đường đi, Thời Tiểu Niệm ngồi ở đằng sau lau nước mắt, một hồi khóc, một hồi cười, tim cô giống như bị cái gì đó nắm, có chút đau, nhưng cô lại hưởng thụ cái đau này.

Thì ra hắn đối với cô, cho tới bây giờ chưa từng lạnh lùng.

Xe chậm rãi lái vào đế quốc pháo đài, Thời Tiểu Niệm đưa tay lau nước mắt, cầm gương lên soi, mắt sưng như hột đào.

Thật xấu xí.

Về đây lại khóc thành như vậy, lát nữa không biết Cung Âu nói cô thế nào.

Thời Tiểu Niệm cầm ít đồ trang điểm ra, ở trên xe nhanh chóng trang điểm, đánh son, để cho cả khuôn mặt rực rỡ động lòng người.

Nhìn tốt hơn nhiều.

Mới vừa trang điểm xong, xe dừng ngay trước đài phun nước.

Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra đi xuống, Phong Đức cùng mấy người giúp việc đi ra, thấy cô dọn về, Phong Đức cũng thập phần vui vẻ, cầm giúp hành lý.

"Trở lại là tốt, trở lại là tốt." Phong Đức rất kích động, "Bây giờ mới gọi là một nhà đoàn tụ a."

Một nhà bốn người rốt cuộc cũng ở chung một chỗ.

"Mom!"

Phong Đức còn chưa nói hết, một giọng nói hưng phấn của trẻ thơ từ bên trong truyền tới, ngay sau đó Thời Tiểu Niệm liền thấy Cung Quỳ chạy ra như một con ong nhỏ, nhào vào ngực cô, "Mom, con rất nhớ mẹ a!"

Thời Tiểu Niệm ôm Cung Quỳ, cằm cọ vào đầu cô bé, vui vẻ nói, "Mẹ cũng rất nhớ con, mấy ngày ở cùng anh có vui không?"

"Vui a, Holy là em trai, em trai cũng rất vui vẻ a."

Cung Quỳ nghiêm túc nói, tranh làm chị.

Thời Tiểu Niệm cười, xoa đầu cô bé, "Được rồi, chúng ta vào thôi."

Cô dắt tay Cung Quỳ đi vào, Cung Diệu đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, lạnh lùng, quần áo trên người chỉnh tề không giống Cung Quỳ, cậu sạch sẽ giống như là mặc đồ mới.

"Mẹ đã trở lại."

Cung Diệu hướng Thời Tiểu Niệm khom người một cái, giọng cung kính mà lạnh lùng.

Thời Tiểu Niệm phát hiện mình cũng đã quen với bộ dáng này của Cung Diệu, cô đi tới, ngồi xổm xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nói, "Holy, mẹ rất nhớ con, con có khỏe không?"

"Con rất tốt, cảm ơn đã quan tâm."

Cung Diệu gật đầu một cái.

Dứt lời, Phong Đức cùng người giúp việc kéo hành lý đi vào, Cung Diệu và Cung Quỳ cũng nhìn sang, Cung Quỳ giống một con bạch tuộc quấn lấy Thời Tiểu Niệm, giọng ngọt ngào hỏi, "Đó là cái gì a?"

"Là hành lý của mẹ, sau này mẹ và các con, còn có Dad cùng ở đây." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, mắt còn hơi đỏ.

Nghe vậy, Cung Quỳ hưng phấn nhảy cỡn lên, "Có thật không? Mom cũng ở đây sao, vậy con có thể ngủ chung với Mom không?"

"Được."

Thời Tiểu Niệm mỉm cười gật đầu.

"Con rất vui a." Cung Quỳ vui vẻ nhào lên người Thời Tiểu Niệm, ôm cô, "Con có thể ngủ chung với Mom, quá tuyệt vời."

Thời Tiểu Niệm cười vỗ vỗ cô bé, thấy nụ cười xán lạn của Cung Quỳ, hết thảy đặc biệt tốt đẹp.

"Dad đâu?"

Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Thiếu gia đang làm việc trong thư phòng." Phong Đức đứng ở một bên nói, hiền hòa nhìn Thời Tiểu Niệm, "Bữa tối đã chuẩn bị xong, không bằng con đi gọi thiếu gia xuống dùng cơm đi."

" Được."

Thời Tiểu Niệm vui vẻ đồng ý, để Cung Quỳ và Cung Diệu ngồi chơi, mình đi về phía trước, vào thang máy lên lầu, đi từng bước một về phía thư phòng.

Trong thư phòng, Cung Âu ngồi trước bàn đọc sách nhìn văn kiện đầy bàn, có chút thất thần.

Làm sao vẫn chưa đến?

Cô lại đổi ý? Lại bắt đầu giỏi thay đổi, lúc nói gả lúc nói không lấy chồng, cô muốn đùa hắn?

Nếu cô thật đổi ý thì phải làm sao?

Hắn lại biến mình trở về? Rốt cuộc hắn đã thay đổi xong, hay chưa thay đổi xong? Biến trở về hắn lại bắt đầu dễ giận, nóng nảy, cô có chê không ?

Chết tiệt.

Cung Âu hung hăng đập văn kiện trong tay lên bàn, rốt cuộc hắn phải làm sao cô mới hài lòng?

Ngoài cửa, truyền tới tiếng bước chân nhỏ nhẹ.

Là Thời Tiểu Niệm.

Tròng mắt đen của Cung Âu hơi chậm lại, rốt cuộc đã tới, hắn lập tức cầm văn kiện lên bắt đầu xem, không đúng, không phải cái này, là một bảng báo cáo khác.

Cung Âu tìm được bảng báo cáo chính xác bắt đầu xem, người bất tri bất giác ưỡn thẳng, tay đặt trên bàn làm việc.

Thời Tiểu Niệm đi tới cửa liền thấy Cung Âu đang xem văn kiện.

Cuồng công việc.

Tong lòng Thời Tiểu Niệm nhổ nước bọt, nhưng nghĩ đến tên cuồng công việc này không liên lạc với cô trước, mà mỗi ngày đều nhìn tranh cô vẽ hơn nửa giờ, cô không oán thầm nổi.

"Cốc cốc cố."

Thời Tiểu Niệm gõ cửa.

Cung Âu ngước mắt nhìn về phía cô, vẻ mặt lãnh đạm, lạnh như băng nói, "Đến rồi?"

" Ừ, đến rồi."

"Anh nghĩ qua." Cung Âu ngả về sau, tròng mắt đen nhìn về phía cô, "Nếu em thức thời như vậy, anh nói yêu cầu gì em cũng có thể làm được, anh không có lý do không để cho em trở lại, nhưng em phải nhớ, hình thức giữa chúng ta là..."

"Tổng tài đại nhân ở trên, em ở dưới." Thời Tiểu Niệm mỉm cười đi về phía hắn, "Anh yên tâm, em luôn nhớ."

"Cái này còn tạm được."

Cung Âu nhìn cô, còn trang điểm, thật coi trọng, hắn nhìn vào cặp mắt của cô, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Em khóc cái gì?"

Thời Tiểu Niệm sờ mắt mình, cô trang điểm rồi mà vẫn còn nhìn ra được cô đã khóc?

Hắn cũng thật kỳ quái, không nhìn ra trên ngón áp út của cô thiếu đi một chiếc nhẫn, nhưng nhìn ra cô đã khóc ?

"Không có gì, xúc động thôi."

Thời Tiểu Niệm đi tới, nhoài người lên lưng Cung Âu, đưa tay ôm cổ Cung Âu, thân mật dựa vào hắn, môi đến gần tai hắn, nói, "Đi thôi, đi ăn cơm, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."

Động tác của cô rất tự nhiên.

Mùi thơm thoang thoảng trên người cô quanh quẩn ở chóp mũi hắn.

Cổ họng Cung Âu lập tức kéo căng, hắng giọng một cái, nói, "Ăn thì ăn, nói chuyện thật dễ."

"Anh không thích em tới gần anh sao?"

Thời Tiểu Niệm hỏi.

" Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo." Cung Âu lạnh lùng nói.

(*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.) 

Thời Tiểu Niệm ngồi trên tay vịn ghế, sức nặng cả người cũng đè trên lưng hắn, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, sau đó, cô lại thấy vẻ kìm chế trong mắt hắn.

Ánh mắt đó giống y trong camera giám sát.

Lúc trước, cô cảm thấy ánh hắn mắt lạnh như băng, không có tình người, bây giờ cô mới phát hiện vẻ ẩn nhẫn trong đáy mắt hắn.

Cô không khỏi thở dài, "Rốt cuộc anh nhịn cái gì chứ?"

Cô không hiểu.

Rõ ràng nói không thay lòng, nhưng không quan tâm cô; rõ ràng là cuồng công việc, [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N] nhưng tốn thời gian đi ngắm tranh cô vẽ; rõ ràng mặt đầy không quan tâm cô, cô ôm hắn, nhưng thân thể hắn căng thẳng thành cái bộ dáng này.

Cô thật không hiểu hắn, trước kia cô đắm chìm trong ưu tư của mình, không thấy được mặt khác của hắn, bây giờ, rốt cuộc cô cũng thấy được.

Những thứ còn chưa hiểu rõ để sau này từ từ hiểu đi.

"Anh có thể nhịn cái gì?" Cung Âu kéo tay cô ra, từ trên ghế đứng lên, lạnh lùng nói, "Đi ăn cơm."

" Được."

Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhìn bóng lưng hờ hững của hắn, đi theo sau lưng hắn rời đi.

Trong phòng ăn, Phong Đức cùng nhóm người giúp việc bưng thức ăn lên, cao lương mĩ vị, chỉ liếc mắt cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi, tài nghệ của đầu bếp Cung gia đúng là càng ngày càng cao.

"Mom!"

Cung Quỳ đã mấy ngày không gặp Thời Tiểu Niệm, vừa thấy cô lại nhào lên dính.

Thời Tiểu Niệm kéo cô bé nói, "Đi, mẹ ôm con ngồi."

Bàn ăn rất dài.

Thời Tiểu Niệm ngồi đối diện cặp sinh đôi, Cung Âu ngồi bên phải cô, đèn sáng rực, Phong Đức cùng nhóm người giúp việc đứng cạnh phục vụ.

Thời Tiểu Niệm thấy Phong Đức bận bịu gắp thức ăn cho cặp sinh đôi, không nhịn được lại muốn kêu ông ngồi xuống ăn cơm, suy nghĩ một chút vẫn là bỏ đi.

Từ từ đi.

Không gấp.

Cô cầm đũa lên ăn cơm, Cung Quỳ vừa ăn vừa nhìn về phía Thời Tiểu Niệm hỏi, "Mom, mẹ đã đi đâu a?"

"Mẹ đến nhà ông bà ngoại mấy ngày."

Thời Tiểu Niệm nói.

"Dad cũng đến nhà ông bà ngoại sao?" Cung Quỳ hỏi.

"Đúng vậy." Thời Tiểu Niệm thuận miệng đáp.

Nghe vậy, Cung Quỳ nhất thời giống như nghe được chuyện gì ghê gớm, đôi mắt mở tròn, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, " Được a, hai người chạy đến nhà ông bà ngoại, không mang theo con và Holy! Người lớn các người thật là biết chơi a!"

"Phụt."

Cung Âu bị sặc, nhìn về phía Cung Quỳ, "Con lại xem TV, không phải tôi đã nói đừng cho con bé xem nhiều TV sao?"

Được lắm.

Giọng điệu này sao nghe giống một bà mẹ chồng độc ác không có giáo dục vậy ?

"Thật xin lỗi, thiếu gia, sau này tuyệt không cho xem."

Nữ hầu vội vàng xin lỗi.

"Ngô."

Bị ánh mắt lạnh lùng Cung Âu nhìn chòng chọc, Cung Quỳ nhất thời sợ hãi im miệng, lặng lẽ cầm muỗng chơi, nhưng vẫn không phục, miệng lầu bầu, "Hừ, mình cùng vợ mình chạy ra ngoài chơi, còn không cho con xem ti vi."