Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 615: Em muốn anh hối hôn




Editor: Yuhina



Cung Quỳ khóc lóc dùng sức gật đầu, duỗi tay nhỏ ra kéo cô đi, một đám người từ bên ngoài đi vào, tất cả đều là những phu nhân, danh viện chút có danh tiếng.



Nhìn thấy Thời Tiểu Niệm thì đồng loạt ca ngợi, sau đó xin được chụp ảnh cùng.



Hết người người này đến người kia đi lên, rất nhanh Cung Quỳ bị đẩy ra ngoài, Thời Tiểu Niệm lo âu nhìn Cung Quỳ, lên tiếng nói, "Ali Sha, cô chăm sóc tốt tiểu Quỳ."



Thời Tiểu Niệm bị đám người vây quanh không thể chen ra được, chỉ có thể cười bồi tiếp những quý phụ danh viện này.



Không thể thất lễ, không thể thất lễ.



Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ.



Cung Quỳ thấy thế liền hiểu rõ Thời Tiểu Niệm không thể đi cùng bé nữa, không khỏi càng thêm phiền muộn, "Hừ" một tiếng đi ra ngoài, đôi tay nhỏ chống nạnh.



Đi ra khỏi phòng trang điểm, trước mặt là Cung Âu cùng Phong Đức đi tới, Cung Âu đã thay lễ phục xong, bộ lễ phục càng tôn thêm dáng vẻ đẹp trai anh tuấn của hắn, đường nét thâm thúy, mày kiếm mắt sâu, một tay tùy ý đút ở trong túi quần, khí thể mạnh mẽ.



Người hầu xung quanh đồng loạt cúi đầu lui sang một bên.



" Sao Tiểu Quỳ tiểu thư còn chưa đổi lễ phục" Phong Đức nhìn thấy Cung Quỳ hiền lành hỏi, vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo nước mắt của bé không khỏi kinh hãi, "Tiểu Quỳ tiểu thư tại sao khóc a"



"Phong gia gia." Nhìn thấy Phong Đức, Cung Quỳ lập tức oan ức nhào về phía ông, "Holy không để ý tới con, mom cũng rất là bận, bây giờ tiểu Quỳ thật đáng thương a, ô ô ô."



" Sao Tiểu Quỳ tiểu thư lại có thể đáng thương được, đi, ta dẫn con đi đổi lễ phục đẹp có được hay không a"



Phong Đức ngồi xổm trên mặt đất dỗ dành bé.



Cung Âu đứng ở nơi đó, không nói lời gì, ngước mắt nhìn về phía phòng trang điểm, trong phòng trang điểm truyền đến tiếng vang ồn ào náo nhiệt khiến cho hắn nhíu mày.



Lễ cưới còn chưa bắt đầu, đám người kia ồn ào cái gì.



"Không muốn." Cung Quỳ oan ức đến nỗi nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, chuyển mâu liếc mắt nhìn Cung Âu, tiến lên kéo kéo ống quần của hắn.



"…"



Cung Âu hạ thấp tầm mắt, mặt không cảm xúc gì nhìn về phía bé.



"dad, ngài theo con đi đến chỗ Holy lấy trâm cài có được hay không, đó là lễ vật mà chúng con mua tặng, nhưng bây giờ lại ở chỗ Holy mất rồi, hắn không đưa cho con." Cung Quỳ cảm thấy thế giới của mình nhưng đang sụp xuống, càng nghĩ càng oan ức, nước mắt cứ rơi không ngừng được.



"Con kêu ta cái gì"



Cung Âu lạnh lùng thốt.



Cung Quỳ đối diện với ánh mắt của Cung Âu mà cảm thấy sợ hãi, tay nhỏ rụt trở về, có chút sợ sệt nói, "d… dad."



Bé bắt đầu nói lắp lắp.



dad thật sự rất hung dữ.



"Lại gọi một lần."



"dad."



So với lúc chưa tới một tuổi thì đã nói tiêu chuẩn hơn nhiều rồi.



"Được, hiện tại liền dẫn con đi"



Cung Âu bế Cung Quỳ từ trên mặt đất lên, ôm bé đi ra ngoài, Cung Quỳ được Cung Âu ôm mà sửng sốt một chút, nước mắt vẫn còn lưu lại trên gò mát nhỏ xinh, bé ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu.



Dad không phải muốn hung bé sao



Phong Đức đuổi tới, Cung Âu ôm Cung Quỳ nhìn về phía ông, lạnh lùng thốt, "Đem cái đám giống như con vẹt kia đuổi đi, chớ để làm phiền Thời Tiểu Niệm"



"Vâng, thiếu gia."



Phong Đức dừng lại.



Cung Âu ôm Cung Quỳ đi qua từng cái hành lang một đi về phía thư phòng của Cung Diệu, ánh mặt trời rơi vào trên người của hai người, trên sân cỏ truyền đến tiếng đàn cello lúc ẩn lúc hiện.



Trong lúc nhất thời Cung Quỳ quên cả khóc, đôi mắt mở to tò mò nhìn Cung Âu, chớp chớp đôi mắt to tròn.



"Nhìn cái gì"



Cung Âu ngước mắt nhìn về phía bé.



"Thì ra được dad ôm là cái cảm giác này a." Cung Quỳ nhanh chóng vứt mấy việc không vui ra sau đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nói, "dad thật cao a, con có thể bay được như chim rồi."



Cao như vậy, bé có thể bay được rồi.



"…"



Cung Âu nhìn về phía bé, con ngươi đen sâu thẳm, lại ôm bé lên cao thêm một chút, nhất thời Cung Quỳ càng thêm hài lòng, cái buồn phiền gì cũng biến mất hết.



Cung Âu ôm con gái đi về phía thư phòng, ngoài hành lang trước cửa thư phòng không có bất kỳ người hầu nào.



Cung Quỳ được Cung Âu ôm vào trong ngực, bé như được tiếp thêm một luồng sức mạnh không tên vào lồng ngực, bé đưa tay dùng sức mà gõ cửa, "Mở cửa mở cửa Holy, trả lễ vật cho ta, quà là của chung mà, trả đây, không thì ta sẽ không chơi với em nữa, mở cửa"



Bé nói rất có cốt khí.



Nếu như Holy cầu xin bé chơi cùng, lúc đấy bé cũng có thể suy tính một chút.



Dứt lời, bên trong không vang lên bất cứ âm thanh nào, Cung Quỳ buồn bực nói, "Có phải Holy đi cùng adi xinh đẹp rồi không"



Nghe vậy, Cung Âu một tay ôm con gái, một tay đẩy cửa ra.



Cửa không mở được.



Là bị khóa lại rồi.



Ánh mắt của Cung Âu dần lạnh lẽo, sau đó âm thanh non nớt của Cung Diệu mới vang lên ở phía trong, "Chờ lễ cưới bắt đầu ta sẽ đưa cho em, em đi đi, chớ phiền anh."



Ngữ khí lại kém như vậy.



Cung Quỳ suýt chút nữa lại khóc, duỗi tay nhỏ ra dùng sức mà gõ cửa, "Holy đáng ghét, em mở cửa ra, ta muốn lễ vật ta muốn lễ vật"



"Em thật là phiền a, đi mau"




Giọng nói của Cung Diệu rất là thiếu kiên nhẫn.



"Tiểu Sắc Quỷ Tiểu Sắc Quỷ Tiểu Sắc Quỷ" Cung Quỳ vừa tức lại khổ sở hét lên.



"Holy, mở cửa."



Cung Âu lạnh lùng mở miệng, đặt Cung Quỳ từ trong lồng ngực xuống.



"Ta muốn chơi game ta không muốn mở cửa." âm thanh của Cung Diệu có vẻ hơi hồ đồ, Cung Quỳ đứng ở bên ngoài kích động hô, " Tiểu Sắc Quỷ em chưa bao giờ chơi…"



Lời của bé còn chưa nói hết, Cung Âu liền che miệng bé lại.



"A a"



Cung Quỳ bị bịt miệng mà ê a.



"Vậy con cứ chơi đi, khi nào lễ cưới chuẩn bị bắt đầu thì ta sẽ cho người đón con."



Tiếng nói lạnh lẽo của Cung Âu vang lên, con ngươi đen trở nên đặc biệt sâu thẳm, hắn mạnh mẽ lôi Cung Quỳ đi, chỉ là hắn còn chưa bước được hai bước, liền nghe thấy âm thanh của một người phụ nữ vang lên ở trong cửa, "Cha con hai người không cần phải giả bộ ở trước mặt em, thực ra thì em cũng chuẩn bị đến hội trường lễ cưới tìm anh, hiện tại chính anh lại tìm đến cửa, thế lại càng hay."



Âm thanh của Mona.



Cung Quỳ đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Cung Âu đứng ở nơi đó, nghe được âm thanh này, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt dấy lên sự tàn nhẫn, "Cô còn dám đến đây."



"Có cái gì mà em không dám" tiếng cười gằn của Mona truyền đến.



"Thì ra cô muốn tự tới cửa tìm chết "



Cung Âu nghiến răng nghiến lợi mà rống lên, giơ chân lên tàn nhẫn mà đạp vào cửa, liền đạp hai lần, chỉ nghe"Ầm" một tiếng, cửa bị đạp bật ra.



"Đừng nhúc nhích"



Mona lập tức hô.




Cung Âu trừng mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy Mona trói tay chân của Cung Diệu lại ôm bé ở trong ngực của mình, một tay nắm chặt dao găm dí ở trên chiếc cổ trắng nõn của Cung Diệu, Cung Diệu không khóc, nhưng nửa bên khuôn mặt nhỏ đều là máu, nhìn cực kỳ đáng sợ.



"A Holy, không được làm thương tổn anh trai của ta" cnhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này sợ hãi kêu to lên, bước chân nhỏ muốn tiến lên đi về phía Cung Diệu, muốn kéo bé trở về.



Cung Âu lập tức nắm lấy con gái, nhưng Mona vẫn thật nhanh dùng dao găm xẹt qua cổ của Cung Diệu, Cung Diệu đau đến nỗi cau mày lại, máu đỏ tươi từ trên cổ chảy ra.



"Thả thằng bé ra tôi sẽ cho toàn thây"



Cung Âu giữ lấy Cung Qùy, con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Mona, tiếng nói âm trầm đến mức tận cùng.



"Cung Âu, bây giờ là anh cầu xin em, chứ không phải là em cầu xin anh" Mona vững vàng ôm lấy Cung Diệu, đôi mắt xanh thẳm nhìn hắn, "Nếu em dám bước vào Cung gia, em sẽ không quan tâm đến sinh tử, ngược lại cho dù em chết đi cũng phải kéo con trai anh chôn cùng"



Cung Âu đứng ở nơi đó, nhìn về phía nửa khuôn mặt đầy máu của Cung Diệu, ánh mắt đặc biệt âm lệ lạnh lẽo, làm người không rét mà run.



"Điều kiện."



Cung Âu mở miệng nói ra từng chữ từng chữ một, âm thanh giống như là lưỡi dao sắc bén, có thể đưa người vào chỗ chết.



"Hối hôn." Mona ngửa cằm lên, ngữ khí tràn ngập khoái ý trả thù, "Em muốn anh hối hôn ở trước mặt mọi người, sau đó đem tin tức này truyền ra ngoài, em muốn toàn bộ thế giới đều biết ngày hôm nay anh ở đây hối hôn."



"Holy, Holy."



Cung Quỳ đứng ở nơi đó sợ đến nỗi bắp chân như nhũn ra, đôi mắt không dám chớp mà nhìn vào khuôn mặt của Cung Diệu, rất muốn khóc lại vẫn cứ kìm nén.



Ngược lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Diệu cũng không có vẻ sợ hãi gì, trấn định thong dong không giống như một đứa bé.



Bé chỉ nhìn Cung Âu.



"Hối hôn"



Cung Âu đứng ở đó lặp lại lời của Mona, như là nghe được cái chuyện cười gì mà nở nụ cười, khóe môi khõe cong lên càng ngày càng tà khí, cười đến nỗi không ngừng được, một tay chống ở trên tường.



Rất lâu, Cung Âu cười nhìn về phía Mona, ngữ khí hời hợt, "Vậy cô có thể động thủ."



"Anh nói cái gì"



Mona hỏi.



"Lancaster, nhiều năm như vậy không phải là cô luôn muốn phá huỷ tình cảm của tôi và Thời Tiểu Niệm sao" Cung Âu cười nói, bỗng nhiên thu liễm nụ cười lại, con ngươi đen lạnh lẽo nhìn về phía cô ta, "Tôi cho cô biết, không thể, không không thể hủy được tình cảm của tôi và Thời Tiểu Niệm, ngày hôm nay mạng của cô cũng không thể còn"



"Anh không để ý đến tính mạng của con trai mình sao"



Mona đem dao găm dùng sức mà dí ở trên cổ Cung Diệu.



"Cô đừng quên, là cô không chữa khỏi bệnh của tôi, tôi còn là người hoang tưởng" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô ta lạnh lùng thốt, "Cung Âu tôi chỉ cần một mình Thời Tiểu Niệm mà thôi, con trai không còn thì chúng tôi cso thể tạo thêm, ngày hôm nay cô đừng hòng phá hủy hôn lễ này "



Lời này vừa ra, ba người trong thư phòng đều cứng lại, Cung Diệu dựa ở trong lồng ngực của Mona, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng hô hấp nặng hơn so với vừa nãy rất nhiều, tay nhỏ bị trói siết thành nắm đấm.



Cung Quỳ cũng đứng ở đó, đôi mắt to sợ sệt nhìn về phía Cung Âu, người không khỏi lui về phía sau hai bước.



"Anh"



Mona ngồi ở trên ghế salông, làm thế nào cô ta cũng không nghĩ đến Cung Âu sẽ cố chấp đến mức độ này, tình nguyện không muốn mạng của con trai cũng không chịu hối hôn.



Thì ra, ở trong lòng Cung Âu hắn, ngoại trừ Thời Tiểu Niệm ra thì ngay cả con trai cũng chẳng có chỗ đứng.



Cung Âu âm lãnh mà nhìn cô ta, đường nét căng ra đến mức chăm chú, thái độ không có chút hòa hoãn nào.



"Được, Cung Âu, anh đủ tuyệt tình đủ tàn nhẫn" Mona đem dao găm vạch lên cổ Cung Diệu, trong đôi mắt đen dấy lên sự tàn nhẫn, "Vậy em sẽ giết con trai của anh, nhìn xem Tịch Tiểu Niệm có phải là cũng giống như anh không, muốn kết hôn mà không để ý đến mạng của con trai, nhìn xem cô ta có thể tha thứ cho anh hay không "



Nói xong Mona liền muốn cắt xuống, Cung Âu lạnh lùng nghiêm nghị mở miệng, "Cô cứ giết đi, chỉ cần con trai của tôi vừa chết, tôi sẽ lập tức xẻo từng miếng thịt trên người của cô"



"…"



Động tác của Mona cứng đờ.



"Tôi sẽ tự mình cắt, tôi sẽ để cho cô sống sót, sống để xem tôi chơi đùa đến chết của gia tộc Lancaster như thế nào, tôi sẽ cho cô hưởng thụ tất cả sự thống khổ, trở thành người cuối cùng của gia tộc Lancaster bị giết chết, nửa đời sau của Cung Âu tôi chỉ muốn làm có một chuyện, đó là diệt tộc cô"



Cung Âu nghiến răng nghiến lợi mà gầm nhẹ lên, âm thanh âm lệ, trong mắt cuồn cuộn sát ý điên cuồng, khí tràng trên người cường đại như có thể nuốt hết tất cả.