Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 644: Em còn không biết mình sai ở đâu?




Editor: Yuhina



Nghe ngữ khí chất vấn của anh, Thời Tiểu Niệm dùng sức mà ôm lấy gối, ngước mắt nhìn về phía khuôn mặt tức giận của anh, "Anh tức giận vì em không có nói cho anh biết ngay lập tức, hay tức giận vì em ngăn Cung Úc lại?"



"Có gì khác nhau sao?" Cung Âu trừng mắt nhìn cô nói, giọng nói càng ngày càng nặng nề, "Đây là chuyện của Cung gia, nếu có thì cũng phải do anh làm chủ, sao em làm nhiều như vậy làm gì?"



Làm nhiều như vậy làm gì?



Đúng vậy, cô làm nhiều như vậy làm gì, quản chuyện của người khác làm gì?



Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, đôi mắt đặc biệt chua xót, suýt chút nữa là chảy nước mắt xuống, cô dùng hết khí lực trong cơ thể mình, nói rằng, "Charles nói tình huống của mẹ không tốt lắm, nhất định là phải có người gánh vác tất cả chuyện của Cung gia, để bà ấy giải sầu, em không hy vọng người đó là anh, không phải lúc này anh trai xuất hiện là do vận mệnh an bài sao?"



Cô không nghĩ được biện pháp tốt hơn.



Cô thừa nhận, là do cô ích kỷ, thế nhưng nếu để cho cô lựa chọn thêm lần nữa, thì cô cũng sẽ làm như thế.



"Vận mệnh?" cung Âu lặp lại lời của cô, sau đó cười lạnh nói, "Thời Tiểu Niệm, em cho rằng em làm như vậy là thập toàn thập mỹ rồi sao?"



"…"



Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi.



"Thời Tiểu Niệm, anh không đủ để em tín nhiệm nói chuyện trọng đại như vậy sao? Sao em không phải là người đầu tiên nói cho anh biết?" Cung Âu trừng cô nói.



Thời Tiểu Niệm chớp chớp mắt, đôi mắt đã bắt đầu ướt áp, "Nếu như em cho anh biết, anh sẽ không để cho anh trai anh lưu lại."



Cô quá rõ điểm này rồi.



Tình cảm của Cung Âu giành cho Cung Úc, có nặng tình, có kính trọng, có hận, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý để cho anh trai mình tiêu dao một đời.



"Vì lẽ đó nên em mạnh mẽ giữ anh trai anh lại?"



Cung Âu lập tức từ trên giường đứng lên, chân trần hai đạp ở trên chăn mềm mại một lúc, trừng mắt nhìn cô.



"Em không có mạnh mẽ."



Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, là tự Cung Úc đồng ý đi về cùng cô, nếu như hắn thật sự muốn đi, thì ai cũng không ngăn được.



"Anh ấy cảm thấy hổ thẹn với anh quá sâu, em nói như vậy, anh ấy có thể không trở về?" Cung Âu trừng cô nói, cắn răng, giận mà không có chỗ phát tiết, "Thời Tiểu Niệm, tại sao em lại cứ thích tự chủ trương như vậy? Anh không cần cái dáng vẻ vì muốn tốt cho anh này của em!"



Anh lớn tiếng quát lên.



"……"



Thời Tiểu Niệm nghe đến đó cũng không chịu được nữa, cô đặt gối xuống đứng lên rồi chạy vào trong phòng tắm, dùng sức mà đóng cửa khóa cửa lại, cả người đứng trước bồn rửa tay, cúi đầu, để nước mắt tùy ý rơi xuống, hai tay run rẩy đặt trên bồn rửa tay.



Kỳ thực lúc làm ra quyết định này, Thời Tiểu Niệm đã dự liệu được Cung Âu sẽ trách cô, nhưng cô không ngờ là hắn sẽ tức giận như vậy.



"Ầm ầm."



Cửa phòng tắm bị gõ tàn nhẫn mấy lần.



"Mở cửa"



Cung Âu ở bên ngoài không vui quát.



Thời Tiểu Niệm không rõ cảm xúc của mình là oan ức hay là tự trách, chỉ cảm thấy cực kỳ khổ sở, cô cúi đầu rơi lệ, răng cắn chặt môi.



Nước mắt không lướt qua gò má, mà trực tiếp rơi vào trong bồn rửa tay.



"Này, đi ra, em trốn ở bên trong làm gì?" Cung Âu lớn tiếng nói, "Nói em vài câu mà em đã nhốt mình lại, em có ý gì…"



"……"



Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, cố nén nước mắt, dùng khăn mặt lau lau đôi mắt, tiến lên mở cửa.



Cung Âu sốt sắng đứng ở cửa, anh gấp gáp nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy không hề có nước mắt trên mặt cô, thì đôi mắt dần hòa hoãn lại, trực tiếp quay mặt sang, "Còn tưởng rằng em khóc, em đã không khóc thì hãy cẩn thận ngẫm lại là mình sai ở chỗ nào đi!"




"Nếu như anh là em, anh sẽ làm thế nào?"



Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó hỏi ngược lại, giọng nói có hơi khàn khàn.



Nếu như Cung Âu đứng ở trên lập trường của cô, thì hắn sẽ làm gì? Lẽ nào hắn có thể không nghĩ đến cô trước tiên?



"Tự nhiên là nghe lời người đàn ông của em!" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, vươn ngón tay chỉ về phía cô, "Thời Tiểu Niệm, em còn không biết mình sai ở đâu?"



Nói xong, Cung Âu xoay người rời đi, ngay cả giày cũng không đi vào, để chân trần rời đi.



"……"



Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng quyết tuyệt của anh, răng cắn chặt vào môi, dùng sức mà cắn, nước mắt vẫn chảy xuôi xuống.



Cung Âu nói cô còn không biết mình sai ở đâu, rất nhanh, Thời Tiểu Niệm đã biết rồi.



……………………………………….



Cung Úc trở về khiến cho nụ cười của La Kỳ luôn tràn đầy khóe môi, thấy được hi vọng.



Buổi tối, người một nhà hiếm khi ngồi ăn cơm cùng nhau, La Kỳ ngồi ở chủ vị, Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh hai đứa bé, đối diện là Cung Úc và Cung Âu.



Từ lúc cô giữ Cung Úc lại thì sắc mặt của Cung Âu bắt đầu khó coi.



Còn Cung Úc, Thời Tiểu Niệm chưa bao giờ biết hắn là một người đàn ông nói chuyện hóm hỉnh như vậy, trước chỉ cảm thấy trên người hắn có khí chất ôn hòa, nhưng lại hơi âm trầm, chứ không từng nghe thấy hắn mở miệng nói nhiều như vậy.



La kỳ nghe Cung Úc nói mà mỉm cười không ngừng, chuyển mâu nhìn về phía hai nhóc con đang đầy nghi hoặc, "Đây là anh trai của cha các cháu, gọi uncle đi."



"Uncle."



Cung Quỳ ngồi ở chỗ đó điềm đạm gọi, nhưng Cung Diệu lại hơi kinh ngạc nhìn hắn.




"Ngoan." Cung Úc cười đáp lại, "Tiểu Quỳ đáng yêu như thế, uncle có lễ vật, lấy nữa để nữ hầu gái đưa cho cháu."



Vừa nghe đến có lễ vật, đôi mắt của Cung Quỳ đều đã sáng lên, "Cảm tạ uncle!"



Giọng nói vui tươi của Cung Quỳ khiến cho mọi người không khỏi mỉm cười, Thời Tiểu Niệm không cười, chỉ nhìn Cung Âu ngồi ở đối diện, hắn lạnh mặt ngồi ở chỗ đó dùng bữa tối, một câu nói cũng đều không nói.



Cung Úc nhìn về phía khuôn mặt nhỏ vẫn còn dán băng gạc của Cung Diệu, "Vậy còn cháu, Holy!"



"Bác chính là người đã bắt cóc chúng cháu."



Khuôn mặt nhỏ của Cung Diệu lãnh khốc, tiếng nói non nớt tràn ngập lạnh lẽo.



"Cái gì bắt cóc?"



Cung Quỳ ngơ ngác không hiểu gì nhìn về phía anh trai mình.



"……" nghe vậy, Cung Úc hơi lúng túng nở nụ cười, "Đôi mắt của cháu thật độc, đừng học cha cháu, một đứa bé thì không cần giả bộ thành dáng vẻ như vậy, cứ chơi vui vẻ đi."



Nghe nói như thế, Cung Quỳ lập tức mở to hai mắt giơ ngón tay cái lên với hắn, "Uncle, cháu thích bác rồi đấy!"



"……"



Cung Diệu lạnh mặt nhìn về phía em gái mình, em gái ngốc của cậu thực sự chẳng nhận rõ cái gì, [Đọc truyện tại Truyen F U L L .vn] Thời Tiểu Niệm cúi đầu nói nhỏ vào lỗ tai của Cung Diệu bên cạnh, "Lần kia, hắn chỉ đùa với các con mà thôi, không có ác ý."



Nghe Thời Tiểu Niệm nói như vậy, Cung Diệu mới miễn cưỡng gật gù, bắt đầu dùng cơm.



"Sao, con đã gặp hai đứa bé rồi?" La Kỳ tò mò nhìn về phía Cung Úc hỏi.



"Vâng, lúc ở S thị đã từng gặp, tính tình của tiểu Quỳ hoạt bát đơn thuần, Holy thì bình tĩnh thông minh, khá giống Cung Âu, nhưng không hồ đồ như Cung Âu khi còn bé vậy." Cung Úc nói, Cung Âu luôn coi mình là Duy Ngã Độc Tôn, ngoan cố đến nỗi không phục trời không phục đất, ai cũng không bắt hắn được.



"Nói cũng đúng." La Kỳ gật gù, nhìn về phía Cung Âu, nói, "Trước đây cũng chỉ có con mới có thể khiến hắn có thể nghe vào một ít."



Lại sau đó, chính là Thời Tiểu Niệm rồi.




Cung Âu chỉ nghe lọt tai lời của Thời Tiểu Niệm, còn lời của những người khác thì hắn vẫn luôn không để ở trong lòng.



Cung Âu vẫn trầm mặt ngồi ở chỗ đó ăn phần ăn của mình, tựa như không phải là bọn họ đang đàm luận về hắn, Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó chẳng có chút khẩu vị nào cả.



"Con vừa mới xem công việc nội vụ của Cung gia, cũng không có gì đặc biệt khó khăn." Cung Úc đặt dao nĩa trong tay xuống, nói, "Con đã để Charles đi làm, đêm nay tin tức con còn sống sót sẽ công bố được công bố ra ngoài trong đêm nay, sau mấy ngày nữa thì có khả năng con còn cần phải chạy đi chạy lại mấy lần chứng thực thân phận."



"Con thật sự không cần nghỉ ngơi?" La Kỳ hỏi.



"Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con đã nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài rồi, cũng đã đến lúc chịu trách nhiệm với gia đình." Cung Úc nói, "Một khi chuyện của cha được công bố ra, tất nhiên là sẽ có ảnh hưởng rất lớn với Cung gia chúng ta, vì lẽ đó nên trước đó con còn muốn đi liên hệ với khắp nơi, trước tiên phải củng cố địa vị của mình đã. Chí ít, chờ đến ngày đó, thì sẽ không có mấy hạng túi áo giá cơm âm thầm động thủ lung tung."



Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía Cung Úc, hắn nói rất nhiều rất nhiều, giống như là có rất nhiều ý tưởng với tương lai của Cung gia, nhưng trước đó hắn đâu có nghĩ tới chuyện trở lại Cung gia.



Dáng vẻ này của Cung Úc… là giả vờ sao?



La kỳ nhìn Cung Úc, rất là vui mừng, "Con ra ngoài một chuyến, đúng là đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, nếu như cha con nhìn thấy con bây giờ thì nhất định sẽ rất vui vẻ."



"Cha vẫn sợ con không gánh nổi Cung gia."



Cung Úc nói.



"Đấy là do trước đây các con còn quá nhỏ, hiện tại các con đều đã lớn cả rồi, hai anh em các con hỗ trợ lẫn nhau, thì nhất định là Cung gia sẽ càng ngày càng tốt." La Kỳ cười nói, lại không nhịn được mà đưa tay ra nắm chặt tay Cung Úc.



Cuối cùng, cũng coi như là cuộc đời u ám này có thêm một tia sáng.



Cung Úc và La Kỳ thảo luận một cách nhiệt tình, La Kỳ kể cho hắn nghe chuyện của giới quý tộc bây giờ, có lợi ích gì, nên kết giao với người nào.



"Con ăn no rồi!"



Cung Âu bỗng nhiên đứng lên, ném dao nĩa đang cầm trong tay vào trong đĩa, lạnh mặt xoay người rời đi.



Nhìn hành động như vậy của hắn, La Kỳ bất mãn nhíu nhíu mày lại, "Cung Âu, con làm cái gì vậy? Nếu cha con mà nhìn thấy lại muốn quở trách."



Nói xong, La Kỳ hơi cứng đờ người ngồi ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, bà ý thức được mình đã nói sai rồi.



Cho dù chân tướng đã hoàn toàn bị vạch trần, nhưng La Kỳ vẫn không tự chủ được mà nói như vậy, tựa như Cung Tước còn sống, hoặc là, ở sâu trong nội tâm của bà, bà vẫn chưa thể hoàn toàn mở cái nút thắt này ra được.



Bà vừa nói ra, Cung Âu, Cung Úc, Thời Tiểu Niệm đều đồng loạt nhìn về phía bà, vẻ mặt của La Kỳ càng thêm lúng túng.



"…"



Cung Âu chăm chú nhìn La Kỳ, rồi xoay người rời đi.



La kỳ gọi hắn lại, "Cung Âu, lát nữa mẹ sẽ cử người gọi con, buổi tối chúng ta cùng đi bồi cha con."



"Con cũng muốn đi theo gia gia!"



Cung Quỳ lập tức giơ tay lên, cũng không biết gia gia mà từ nhỏ mình thấy chỉ là thế thân mà thôi.



"Các cháu đều không cần đi." La Kỳ nói với Cung Quỳ, nhưng tầm mắt lại lạc ở trên người Thời Tiểu Niệm, "Mẹ muốn để hai đứa con trai hảo hảo bồi bồi chồng của mẹ."



"……"



Thời Tiểu Niệm rất thức thời hiểu ý của bà.



Cô không thể đi quấy rối bọn họ.



Dùng cơm xong, Cung Âu, Cung Úc được gọi đến thư phòng. Cả hai đều cùng thống khổ cùng bi thương và cùng thương tiếc người cha đã qua đời đã lâu của họ.



Ai cũng không thể nào làm dịu được cảm giác đó.



Một mình Thời Tiểu Niệm ở trong phòng tắm, dòng nước ấm áp như mềm mại như hải tảo chảy xuống mái tóc dài của cô, lướt qua da thịt trắng nõn của cô, cô ngẩng mặt lên, để nước tùy ý chảy qua mặt mình, trong lòng đặc biệt ngột ngạt.



Cô ngồi xổm người xuống, ngồi chồm hỗm trên mặt đất tùy ý để nước chảy xuống người mình, hai tay ôm chặt lấy chính mình.