Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy

Chương 35: Sự trở về của phượng hoàng






"Các cô hôm nay chuẩn bị cho cẩn thận đấy, không được phép xảy ra sơ xuất gì khi tiếp đón Mạc tổng nghe rõ chưa? Cô ấy mà không vừa lòng ở chỗ nào tôi nhất định sẽ đuổi việc mấy cô." Giám đốc khản cả cổ hô hào nhân viên của mình làm việc, anh ta đang cố gắng tỏ vẻ quyền uy nhưng trong lòng vẫn lo lắng vô cùng.

Bởi vì, hôm nay Mạc tổng của bọn họ trở về công ty giám sát tình hình.

Tuy Mạc thị ở thị trường Trung Quốc chỉ là một chi nhánh nhỏ so với bên Pháp nhưng nghe đồn rằng người đứng đầu công ty này là một người cực kì nghiêm khắc, yêu thích sự hoàn mĩ, không cho phép bất cứ một sơ xuất nào xảy ra. Chính vì nguyên nhân này mà vị giám đốc chi nhánh kia đang phải tất bật thúc giục nhân viên phải tuyệt đối cẩn thận khi tiếp đón.

Nhân viên ai nấy đều gật đầu lia lịa.

Tất cả bọn họ đều thấp thỏm lo âu, các dây thần kinh trong người căng lên. Dù sao cũng là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy vị lãnh đạo tối cao kia, lo lắng cũng là điều đương nhiên thôi.

Vả lại, nghe nói vị tổng giám đốc này còn là nữ nữa chứ.

Mạc tổng trong lời nói của giám đốc chi nhánh kia vốn là một người phụ nữ không những thế cô ấy còn là người phụ nữ đầu tiên tham gia vào thương trường khốc liệt này. Chẳng những thế, vị Mạc tổng kia còn cực kì tài giỏi, ăn đứt nhiều người đàn ông đã ở đứng vững trên thương trường lâu năm.

Cô ấy được người ta đặt cho một cái tên là phượng hoàng lửa nhằm ám chỉ vị thế của vị Mạc tổng này là không hề nhỏ, khiến nhiều nhân vật lớn phải nể phục.

Mấy nhân viên được nghe sự tích của Mạc tổng, ai nấy đều vô cùng thích thú, đặc biệt là phụ nữ. Những người con gái ở đây đều ao ước được thành công giống như tổng giám đốc của mình. Và thế, mọi người ai cũng tò mò muốn được gặp "phượng hoàng lửa" trong truyền thuyết kia.

Mạc tổng của bọn họ bao nhiêu lâu nay đều không công khai ra mặt trước giới truyền thông, cho nên không một ai biết được vẻ ngoài của cô gái ấy như thể nào, chỉ biết rằng đó là một cô gái chưa tới hai mươi tám tuổi. Giới truyền thông không ngừng săn lùng thông tin của cô, nhưng bọn họ không một ai có thể chụp được bất kì một hình ảnh nào của vị Mạc tổng nổi danh kia cả.

Trong khi nhân viên ở Mạc thị đang tất bật chuẩn bị công tác tiếp đón thì ở giữa sân bay rộng lớn, một người phụ nữ tay xách một túi hành lý, mắt kính đen che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, nhưng phong cách ăn mặc của cô đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn đổ về cô. Mạc Hy Tuyết tháo chiếc kính trên mặt mình xuống, cô hơi nheo mắt lại nhìn mọi thứ xung quanh, khóe môi hơi cong lên một nụ cười hoàn mỹ.

Cũng nhanh thật đấy, mới chớp mắt đã qua ba năm rồi.

Ba năm cô không ở đây, mọi thứ thay đổi nhiều đến mức không còn nhận ra được nữa. Mạc Hy Tuyết híp mắt lại, cô sang Pháp ba năm, cuối cùng cũng đã trở về quê hương của mình rồi. Cô về chỉ là muốn thị sát tình hình của công ty chi nhánh mà thôi, chưa chắc sẽ ở đây lâu.

Không sai.

Vị Mạc tổng được mệnh danh là "phượng hoàng lửa" rất khó động vào kia chính là Mạc Hy Tuyết cô. Quãng thời gian ở Pháp, Mạc Hy Tuyết đã không ngừng cố gắng, làm không biết bao nhiêu công việc, đến cuối cùng cũng đã có được thành công. Cô thu mua Mạc thị ở nhà họ Mạc, thành lập một trụ sở chính ở bên Pháp, rồi dần mở chi nhánh ở mấy nước trong khu vực. Càng ngày, người con gái ấy lại càng thành công.

Đang nhìn ngó xung quanh thì bên tai cô vang lên một giọng nói ấm áp, "Hy Tuyết, ở bên này này! Mau qua đây đi!" Ngoảnh đầu sang, một người đàn ông đang vẫy vẫy tay với cô. Mạc Hy Tuyết mỉm cười đáp lại, cô đi về phía của người đó, "Anh Dật Nghiêm! Sao anh biết em về thế?"

Thôi Dật Nghiêm cười, tiện thể anh gõ nhẹ lên trán của cô gái này một cái, "Cô ngốc nhà em đó, ai hôm trước vừa mới nói hôm nay về nhà mà đã quên mất rồi. Mạc Hy Tuyết, em vô tâm nó vừa vừa thôi chứ, để mắt đến anh một chút có được không?" Người đàn ông ngoài mặt thì trách mắng nhưng trong ánh mắt của Thôi Dật Nghiêm lại dâng lên một tình yêu thương vô bờ cho Mạc Hy Tuyết.

Cô nàng nào đó lè lưỡi, cười tít mắt lại, "Em sai rồi! Nhưng tại em nhiều việc quá chứ bộ. Anh cũng biết là dạo này em bận tối mắt tối mũi rồi mà." Thôi Dật Nghiêm liền trừng cô, "Thôi đi cô nương! Có mà em không muốn để ý đến anh thì có ấy!" Miệng thì không ngừng trách mắng, nhưng tay của người đàn ông đã đoạt lấy túi hành lý của cô. Giận thì giận thật đấy nhưng ai bảo Thôi Dật Nghiêm lại thương cô như thế chứ, anh nào dám trách mắng cô nặng lời đâu.

Mạc Hy Tuyết chỉ biết cười hì hì để Thôi Dật Nghiêm giúp mình xách hành lý ra xe, còn cô thì lẽo đẽo theo sau. Trước khi khởi động xe, Thôi Dật Nghiêm có quay sang hỏi cô, "Hy Tuyết, giờ em định đi đâu? Hay là anh đưa em về nhà luôn nhé?"

"Không cần đâu anh, tới thẳng công ty luôn đi. Em muốn đi kiểm tra luôn."

Thôi Dật Nghiêm gật đầu lái xe thẳng tiến đến Mạc thị. Trong lòng anh không khỏi cảm thán, cô nhóc này trẻ như vậy mà đã cuồng công việc rồi, không biết mai sau khi về già Mạc Hy Tuyết sẽ thế nào ha? Nghĩ đến đây, người đàn ông không nhịn được mà bật cười.

Mạc Hy Tuyết quen Thôi Dật Nghiêm khi cô còn một mình phiêu bạt ở bên Pháp. Người đàn ông này xuất hiện đúng lúc cô gặp khó khăn. Mạc Hy Tuyết có được ngày hôm nay cũng là nhờ sự giúp đỡ rất nhiều đến từ phía của Thôi Dật Nghiêm. Cô thật sự rất cảm kích anh, không biết phải trả ơn như thế nào cho xuể nữa.

Vừa về nước, sau khi ra mắt nhân viên của công ty, Mạc Hy Tuyết liền lao đầu vào công việc. Cô làm ngày làm đêm, làm đến túi bụi, thậm chí còn không chịu chợp mắt nữa. Thôi Dật Khiêm nhìn cô em gái của mình như thế, trong lòng anh đau lòng vô cùng. Mạc Hy Tuyết cứ không biết yêu thương bản thân mình như thế, lỡ như đổ bệnh thì phải làm sao?

Thôi Dật Nghiêm đã nhiều lần tìm cách rủ Mạc Hy Tuyết đi chơi, nhưng lần nào cô nàng ấy cũng từ chối với lý do công việc chưa giải quyết xong. Anh chỉ biết thở dài ngao ngán, muốn đi chơi cùng Mạc tổng quả thật là khó khăn vô cùng.

Nhiều lần, anh còn quở trách cô, "Cô ngốc này, em là người chứ đâu phải là cái máy. Làm gì thì làm nhưng cũng cần nghỉ ngơi chứ. Em cứ như thế này chắc anh đột quỵ vì nhìn em làm việc mất thôi." Thôi Dật Khiêm nửa đùa nửa thật trêu cô nhóc này. Dù trong mắt người khác, Mạc Hy Tuyết có trưởng thành như thế nào nhưng với anh, cô mãi mãi là cô nhóc mới lên ba mà thôi.

Mạc Hy Tuyết trừng anh một cái, "Anh Thôi à, nếu anh rảnh rỗi thì ra ngoài tìm bạn gái đi, đừng ở đây lảm nhảm không khác gì ông già như thế nữa." Cô vô tình nói ra câu đó khiến không khí giữa hai người đột nhiên yên ắng.

Ai mà không biết Thôi Dật Nghiêm thích Mạc Hy Tuyết cơ chứ, nhưng mà cô lại kêu anh đi tìm bạn gái, điều này đã chọc đúng vào lòng tự tôn của anh rồi.

Không khí im lặng một hồi lâu, cũng may nó đã bị thư ký của Mạc Hy Tuyết phá vỡ, "Mạc tổng, ngày mai chị có một lời mời đến dự buổi tiệc sinh nhật của tiểu thư Anna, chị có đến không ạ?"