Tổng Tài, Sủng Vợ Hãy Tiết Chế

Tổng Tài, Sủng Vợ Hãy Tiết Chế - Chương 119: Bắt Cóc




Sophie ôm đầu tỉnh dậy, cảm thấy trong miệng đày mùi máu, cô ta gian nan bò dậy lại đột nhiên bị người đàn ông đè xuống đất lần nữa.







"Đồ khốn nạn!" Cô ta dùng sức giãy giụa, lại nhìn sang cô gái bên cạnh vẫn còn bất tỉnh đã bị người đàn ông xé rách quần áo.







"Tiểu thư!" Cô ta đau lòng rống to, hận không thể giết hết những người trước mặt, "Các người không được làm bậy! Có biết cô ấy là ai không hả!"







Cô ta gào rống lên với thứ ngôn ngữ bí ẩn và khó hiểu của vương quốc Naya, nghe thế lũ đàn ông có tý ngẩn ra, vừa vặn lại có người đã kéo xuống tóc giả của Hắc Tuyết Cơ.







"Oái!" Một người đàn ông vừa hốt hoảng hô lên, giây tiếp theo lập tức bậc ra khỏi người phụ nữ đó.







Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt mang theo hoảng sợ và kinh ngạc, đang muốn quay đầu rời khỏi cái nơi thị phi này thì một người đàn ông trong số đó đột nhiên che lại cổ, trong cổ họng phát ra một tiếng "khụ", sau đó ngã "phịch" xuống mặt đất và ngừng thở.







"Là ai? Ra đây!"







Lũ đàn ông giơ lên vũ khí và hét lớn, nhưng căn bản họ chẳng thấy được gì, một giây tiếp theo, từng người lần lượt ngã xuống, cả người còn chưa thấy máu, đã bị giết chết một cách thầm lặng.













Mười mấy người đàn ông mặc vest đen nhảy ra khỏi khu rừng và nhanh chóng bế hai người phụ nữ nằm trên đất lên với vẻ mặt nghiêm túc.







Nhìn thấy cô gái đầy máu, cơ thể vì rét mà run, bọn họ mới thấp giọng hô lên một tiếng, "Công chúa!"









"Đưa con bé theo." Sophie chỉ cô bé đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa mà ngất đi.







- ----







Tại Dạ thị.







Ngay sau khi nói chuyện cùng Abbott xong, sắc mặt của người đàn ông đã nặng nề đi vừa dùng ngón tay cái xoa xoa nhẹ vài cái lên huyệt Thái Dương của mình.







Ngoại trừ khả năng cô ấy tự bỏ đi, hoặc bị người đàn không giấu đi thì chỉ dư lại...







Trong lòng y thoáng nổi lên trận bão tuyết, điện thoại trên bàn rung lên, nhắc nhở y vừa có tin nhắn tới.







Y duỗi tay mở điện thoại lên, nhìn thấy một tin nhắn vừa gửi đến, đôi mắt đen láy lập tức co rút như bị đầu kim đâm vào.







Trên tin nhắn ghi, muốn cứu mạng người phụ nữ của anh thì hãy tới bến tàu ở vịnh.







Đây là phỏng đoán tồi tệ nhất, chính là Thanh Nhược đã bị bắt cóc!







Từ hôm qua cho đến bây giờ, đã trôi qua một ngày một đêm, cô ấy đã phải trải qua những gì, có bị thương không, có sợ hãi không?







Đầu óc của người đàn ông đang trong tình trạng hỗn loạn, nếu ngày thường có gặp phải chuyện to tát gì y cũng bình tĩnh đối mặt được nhưng hiện tại y lại giống một đứa trẻ yếu ớt hơn, sắc mặt đã thay đổi nhiều.













Y nhanh chóng cầm lấy áo khoác rồi đi tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm và gọi điện cho Thạch Lộ.







Sau đó ngồi lên xe, kêu Thạch Lộ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới bến tàu ở vịnh.







Tâm tình của thiếu gia cực kì bất an, Thạch Lộ từ trong gương liếc nhìn người đàn ông ngồi sau ghế, mím môi không nói.







Anh ta biết thiếu gia đã quy động trên dưới công ty tìm kiếm cô gái ấy, nếu so với bốn năm trước thì nay chỉ có hơn chứ không có kém.







Kỳ thực, anh ta không dám nói cho thiếu gia biết một chuyện.







Là ngày hôm qua, tuy anh ta không nhìn thấy bóng dáng ai nhưng có thể nhận ra động tĩnh, nếu anh ta ở lâu thêm mấy giây thì nói không chừng có thể ngăn lại cô gái ấy.







Hối hận về những chuyện đã xảy ra thì cũng chẳng có ích lợi gì, anh ta chỉ cầu mong thiếu gia có thể suôn sẻ tìm được mợ chủ, đừng lại để thiếu gia phải chịu đựng sự tra tấn dày dò giống như bốn năm về trước.







Dựa vào trình độ lái xe siêu cao của Thạch Lộ, anh ta đã dùng tốc độ nhanh nhất lái tới bến tàu, người đàn ông bước xuống xe, chỉ thấy một chiếc mô tô nước màu đen đậu bên bờ.







Tin nhắn lại đến, yêu cầu những người khác rời đi, còn y phải dùng mô tô nước chạy tới trung tâm vịnh nước.







Ánh mắt Dạ Đình Sâm thật thâm trầm, nhìn mặt biển xa xa, quai hàm căng cứng như sắt lạnh.







Y phất tay bảo Thạch Lộ rời đi trước, rồi tự mình lái mô tô nước đâm thủng những bọt nước, đuổi tới trung tâm vịnh, ở đó thấy một chiếc du thuyền.







Du thuyền không lớn không nhỏ di chuyển chậm rì đi tới, chậm tới nổi bên dưới không tạo bọt nước. Truyện Thám Hiểm







Những người đàn ông đeo mặt nạ đen trắng ở trên du thuyền để y đi lên, đầu tiên họ khám xét người y, đem toàn bộ mọi thứ kể cả điện thoại vứt đi, sau đó dẫn y đến một đầu khác của du thuyền.







Trên du thuyền nơi nơi đều có những gã đàn ông đeo mặt nạ đen trắng, thân hình cao lớn, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm y suốt chặng đường.







Khi đến nơi, đồng tử của Dạ Đình Sâm chợt co rút mạnh, trái tim thì ngừng đập trong giây lát khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.







Hai người phụ nữ đang bị treo lên cao ở giữa không trung, chỉ cần dây thừng vừa đứt thì họ sẽ lập tức rơi vào trong biển.







Khi y vừa lên thuyền thì du thuyền cũng đã tăng tốc độ nhanh hơn, sóng biển dữ dội cuộng trào, chỉ cần rơi vào sẽ bị nhấn chìm ngay, chưa kể người phụ nữ bị treo trên đó còn đang bị thương nặng.