Tổng Tài Truy Thê: Ngoài Cô, Ba Cháu Không Thiếu Gì

Chương 2: Mộc gia




- Mộc gia?

Hai từ Mộc gia càng làm cho Mộc Tử Niên cảm thấy khó chịu hơn. Những người trong của Mộc gia khiến cho bản thân cô phải cảm thấy khiếp sợ. Người mẹ kế cùng hai người em không mấy thân thiết kia đối xử tệ với cô, cô không trách họ nhưng cô không hiểu lý do tại sao ba cô cũng theo họ mà đối xử tàn nhẫn với cô một cách kì lạ. Cô cũng là con gái của ông cơ mà.

Nhớ năm ấy, khi mẹ cô vừa mất được ba ngày, mộ bà còn chưa kịp phủ xanh màu cỏ, người ba thân yêu - Mộc Tử Lẫm của cô đã bước vào lễ đường cùng với một người phụ nữ khác, còn quá đáng hơn khi ông ta dắt theo hai đứa con riêng ngoài dã thú vào trong nhà sống chung với cô. Đứa con lớn của hai người ấy là Mộc Nhã Kỳ, cô ta chỉ nhỏ hơn cô có hai tuổi, đứa thứ hai là Mộc Minh nhỏ hơn cô năm tuổi. Cô thất sự không thể tin được người cha mà cô hết mực kính trọng và yêu thương lại ngang nhiên phản bội mẹ cô như vậy. Từ khi mẹ cô vẫn còn trên cõi đời này, ông đã không coi trọng bà mà ngoại tình. Cuộc hôn nhân này với ông không đáng giá một xu. Những ngày tháng tươi đẹp của Mộc Tử Niên từ lúc ba mẹ con họ bước vào nhà cứ như vậy mà kết thúc. Không còn tình thương của mẹ cùng sự khắc nghiệt của cuộc sống đã rèn rũa cho cô trở thành một con người mạnh mẽ qua từng ngày.

Khi cô học xong cấp ba, thật vinh dự khi cô được một ngôi trường có tiếng nhất cả nước gửi thông báo nhập học đến nhà nhưng thay vì ủng hộ việc đi học của cô, Mộc Tử Lẫm lại nói:

- Con gái thì học nhiều để làm gì? Có tác dụng gì đâu? Rồi sau này lại phải gả đi thôi.

Câu nói ấy như chạm đến đáy nỗi đau của Mộc Tử Niên. Sau hôm ấy, trong lòng của cô đã không còn bóng dáng của một ai mang trên mình cái gọi là ba nữa. Quyết tâm rời khỏi Mộc gia, ra ngoài tự kiếm sống, tự ăn, tự lo và tự trau dồi bản thân mình. Bao nhiêu năm qua dù vất vả biết bao nhiêu, Mộc Tử Niên cũng tự mình trụ vững và chưa một lần nào cô phải cầu xin sự giúp đỡ của Mộc gia. Vì vậy với cô bây giờ Mộc gia có cũng được, không có cũng chả sao. Cô chỉ thương cho cuộc đời của mẹ mình. Bà hy sinh vì Mộc Tử Lẫm quá nhiều nhưng lại không nhận được những thứ xứng đáng.

Nhìn Lệ Lệ, Mộc Tử Niên cười lạnh:

- Về Mộc gia làm gì? Nơi ấy từ lâu đã không còn là nhà của tớ nữa rồi. Tớ còn mong chạy càng xa nơi đó càng tốt.

Lệ Lệ nhìn cô bạn thân của mình rồi mỉm cười an ủi:

- Vậy được rồi, tớ đưa cậu đi ăn rồi mình đến AZ.

- Được. Cậu cho tớ xem qua bản hợp đồng và bản thảo kế hoạch được không?

- Được chứ. Đợi chút tớ lấy cho cậu.

Dùng bữa xong, cả hai cô gái lại tiếp tục di chuyển đến công ty AZ. Đứng dưới toà nhà cao ngất trời kia, Mộc Tử Niên phải kinh ngạc:

- Không hổ danh là công ty hàng đầu của thành phố. Hoành tráng thật đấy. Xin vía xin vía!

Lệ Lệ nhìn hành động của bạn mình mà bật cười:

- Niên Niên, cậu làm gì vậy?

Mộc Tử Niên bình thản đáp:

- Còn làm gì được nữa? Tớ đang xin vía để tháng sau mở công ty cũng được như thế này.

Đi vào bên trong, Lệ Lệ đi tới quầy lễ tân:

- Xin chào! Tôi là trợ lý của Ela. Chúng tôi đến để bàn chuyện hợp tác cho sản phẩm mới của công ty.

Nghe tin Ela đã tới, hai mắt lễ tân liền sáng lấp lánh:

- Cô đợi một chút tôi sẽ thông báo đến cho Giám đốc ngay lập tức.

Lễ tân vừa nhấp số gọi điện vừa đánh mắt về phía Mộc Tử Niên. Sau khi liên lạc xong, cô ấy vội nói:

- Mời cô tới bàn ngồi một chút, Giám đốc của chúng tôi sẽ tới ngay. Với lại cô có thể cho tôi gặp cô Ela không? Tôi rất thích cô ấy, tôi muốn xin chữ kí của cô ấy.

Lệ Lệ vui vẻ gật đầu đồng ý rồi đi về phía Mộc Tử Niên:

- Có fan của cậu, muốn xin chữ kí đó.

Hạ chiếc kính râm xuống, Mộc Tử Niên nhìn về phía các nữ tiếp tân đang nhảy cẫng lên vì vui sướng. Mộc Tử Niên không nói đi thẳng đến chỗ họ:

- Xin chào! Tôi là Ela!

Những cô tiếp tân vui sướng vây quanh Mộc Tử Niên, ai ai cũng chào hỏi, xin chữ kí nhiệt tình. Cho đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Bây giờ đang là giờ nghỉ à?

Chỉ một câu nói thôi, sự ồn ào chỉ trong một tích tắc liền trở về đúng như ban đầu. Ai ai cũng phải run lên vì lo sợ. Thư kí của Giám đốc công ty-Hồ Hàn Phong sau khi lớn tiếng quát xong, anh ta lùi xuống một bước, một người đàn ông cao lớn, mặc trên mình bộ vest đen lịch lãm, chân dài bước đến bên cạnh Mộc Tử Niên. Mỗi một bước đi của anh dường như đều đang muốn áp bức người đối diện vậy.

Đến trước mặt Mộc Tử Niên, người đàn ông đưa tay về phía cô:

- Chào cô Ela! Tôi là Giám đốc công ty AZ tên Hạ Tuấn Thiên. Thật sự xin lỗi cô vì đã không đón tiếp chu đáo và sự cố vừa rồi. Mong cô thứ lỗi!