Tổng Tài Truy Thê: Ngoài Cô, Ba Cháu Không Thiếu Gì

Chương 4: Duyên tiền định




Quả nhiên tiền nào của lấy, hàng đẹp lại còn sịn như này đúng là rất đắt. Nghe cái giá phải trả cho chiếc lắc tay xong, Mộc Tử Niên choáng váng. Cô nhìn Hạ Tuấn Thiên bằng gương mặt ngượng ngùng:

- Chiếc lắc tay này không phải bán cho người thường đúng không?

- Cô đoán xem.

Sau khi tìm hiểu kĩ sản phẩm, xem xong hợp đồng, Mộc Tử Niên đặt bút kí. Hoàn thành xong, Hạ Tuấn Thiên đưa tay về phía cô:

- Cô Ela, hợp tác vui vẻ!

Mộc Tử Niên cũng miễn cưỡng đưa tay của mình ra:

- Hợp tác vui vẻ, Hạ tiên sinh!

Vừa bàn chuyện xong, tiểu Tru từ bên ngoài chạy vào trong phòng. Cậu bé sau khi nhận được tin nhắn của thư kí Hồ Hàn Phong về việc Mộc Tử Niên đang ở đây, cậu liền chạy đến đây ngay lập tức. Cậu ôm chặt lấy chân của Mộc Tử Niên miệng không ngừng gọi:

- Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Hành động của tiểu Tru khiến tất cả mọi người trong phòng ai cũng ngỡ ngàng.

Nhìn cậu bé ở trước mặt, Mộc Tử Niên nhẹ nhàng gỡ tay cậu bé ra:

- Bé con, cháu có nhầm lẫn gì không vậy? Cô không phải mẹ của cháu.

- Không! Cô đúng là mẹ của tiểu Tru mà!

Nhìn cậu con trai muốn có mẹ đến mức nhận bừa thế kia, Hạ Tuấn Thiên vừa xấu hổ vừa tức giận. Anh đi đến không một chút thương tiếc túm cổ áo của cậu bé lên:

- Tiểu Tru, con nghịch ngợm quá rồi đấy. Xin lỗi cô, con trai tôi hơi quậy một chút, cô đừng để tâm.

Mộc Tử Niên nhìn Hạ Tuấn Thiên rồi khẽ thở dài. Cô thật sự không biết anh làm phụ huynh kiểu gì mà lúc sáng thì để con mình chạy mất đến giờ thì lại để cậu bé nhận một người phụ nữ khác làm mẹ. Không lẽ hai vợ chồng nhà này bạo hành, bóc lột cậu bé?

Nhìn sắc mặt thay đổi trong tích tắc của Mộc Tử Niên, không cần nói Lệ Lệ cũng có thể biết được ngay cô bạn mình đang nghĩ cái gì. Để tránh những hành động bốc đồng của bạn mình, Lệ Lệ liền kéo Mộc Tử Niên ra ngoài ngay.

- Giám đốc Hạ nếu đã bàn chuyện xong chúng tôi xin phép đi trước.

Mộc Tử Niên bị kéo ra ngoài liền nhăn mặt khó chịu:

- Tiểu Lệ, cậu không thấy gì sao? Đám người kia bắt nạt một đứa trẻ con.

- Bà cố của tôi ơi, cậu gây chuyện vẫn chưa đủ hay sao? Cậu bớt suy đoán linh tinh đi. Mọi chuyện chưa chắc như cậu đã nghĩ đâu. Tớ có đặt khách sạn rồi, mau về nghỉ thôi.

Ở trong phòng, Hạ Tuấn Thiên nhìn con trai bằng một ánh mắt đầy sát khí. Anh cất tiếng:

- Hạ Tuấn Kiên, có phải ba chiều con quá nên giờ con muốn tạo phản đúng không hả?

Tiểu Tru tỏ vẻ uỷ khuất, uất ức. Nước mắt cậu bé đã lưng tròng chỉ trực chờ để trào ra ngoài.

- Ba ba, tiểu Tru cũng muốn có một người mẹ giống như các bạn.

Câu nói của tiểu Tru đã chạm đến đáy lòng của Hạ Tuấn Thiên. Anh cứ nghĩ chỉ cần mình có thật nhiều tiền, đáp ứng được mọi nhu cầu của tiểu Tru thì cậu bé sẽ cảm thấy được hạnh phúc nhưng dường như anh đã sai rồi. Ôm tiểu Tru vào lòng mình, anh nhẹ nhàng an ủi:

- Tiểu Tru ngoan, không phải ba ba không muốn tìm mẹ cho con chỉ là hiện tại ba chưa có thời gian. Ba hứa với con sẽ tìm cho con một người mẹ tuyệt vời nhất có thể.

- Không! Tiểu Tru rất thích cô vừa nãy. Ba để cô ấy làm mẹ của tiểu Tru có được không?

Chà! Đây là câu nói của một đứa trẻ bốn tuổi sao? Không hiểu cậu nhóc học được những điều này ở đâu.

- Con trai, cô vừa nãy chúng ta chỉ mới quen biết thôi không thể cưỡng ép cô ấy thành mẹ của tiểu Tru được. Hơn nữa chúng ta cũng không biết được cô ấy đã kết hôn hay chưa. Nếu lỡ cô ấy kết hôn rồi sẽ rất khó đó.

Tiểu Tru vội lắc lắc cái đầu nhỏ:

- Không đâu ba. Con đã nhờ chú Phong điều tra rồi. Cô ấy chưa kết hôn, cũng chưa có bạn trai. Với lại cô ấy không chỉ có ngoại hình xinh đẹp lại rất tài năng nữa. Tiểu Tru thật sự rất thích cô ấy.

Nghe con trai kể tội, Hạ Tuấn Thiên quay sang nhìn thư kí. Anh cứ thắc mắc không biết ngày hôm nay con trai của mình bị sao mà lại có thể nói được những lời như vậy. Hoá ra là có người đứng đằng sau làm chủ mưu.

Nhận thấy ánh mắt sát khí của Hạ Tuấn Thiên, Hồ Hàn Phong vội quay mặt lảng tránh. Hắn cũng chỉ là muốn tốt cho anh thôi mà. Chủ tịch ở nhà cũng đã giục lắm rồi. Ông luôn mong ngóng con trai sẽ yên bề gia thất mà mãi thằng con trời đánh này không thấy có động tĩnh gì. Ông chỉ sợ con trai mình không được bình thường như những người con trai khác nên đành phải hợp tác với nhiều người để cùng nhau chung tay giúp sức giúp Hạ Tuấn Thiên. Nhưng cái khó ở đây là để tìm được một cô gái có thể lọt vào đôi mắt xanh của Hạ Tuấn Thiên thì coi vẻ là rất khó đấy. Mà vừa hay lần đầu tiên trong đời có người dám từ chối Hạ Tuấn Thiên. Đây chẳng phải là duyên tiền định, định mệnh của cuộc đời mà người ta vẫn hay nói sao. Phải tác thành cho đôi uyên ương này ngay chứ.