Tổng Tài Truy Thê: Ngoài Cô, Ba Cháu Không Thiếu Gì

Chương 57: Tai nạn 2




- May quá em không sao! Thật may quá!

Thấy biểu cảm hết sức đáng yêu của Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên dịu dàng đưa tay lên xoa đầu an ủi một đứa trẻ trong hình dạng của người lớn này.

- Anh bình tĩnh coi. Em thì làm gì có chuyện gì được chứ? Anh quên rằng vợ anh rất mạnh mẽ à?

Hạ Tuấn Thiên lúc này vẫn sụt sịt trên vai của cô. Cả cơ thể của anh vẫn còn đang run rẩy.

- Anh nhận cuộc gọi của bác sĩ nói em gặp tai nạn nên anh mới…

- Em không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi. Mà không lẽ anh muốn chúng ta nói chuyện với nhau ở đây sao?

Nhìn xung quanh căn phòng, lúc này Hạ Tuấn Thiên mới cảm nhận được sự lạnh lẽo của nó. Đúng là nhà xác, nơi này không chút anh sáng cũng không có hơi ấm. Hạ Tuấn Thiên khẽ sởn da gà. Nhìn thật kĩ cả người của Mộc Tử Niên, anh liền chạy ra ngoài đổi phòng VIP cho cô, anh cũng không quên cầm theo hộp thuốc về.

Mộc Tử Niên được chuyển sang một căn phòng khác đẹp và sịn hơn. Một mình cô ở trong một căn phòng to gấp hai lần những phòng bệnh bình thường. Ở đây cũng đầy đủ tiện nghi hơn rất nhiều. Hạ Tuấn Thiên bế Mộc Tử Niên đi vào trong rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Anh kéo ống quần cô lên xem vết thương. Vết thương ấy kéo dài từ bắp đùi đến đầu gối. Màu máu đỏ tươi vẫn còn đọng lại trên miệng vết thương. Nhìn vết thương ấy mà trong lòng Hạ Tuấn Thiên anh đau xót không thôi.

- Còn chỗ nào bị thương nữa không?

Mộc Tử Niên không muốn anh lo lắng liền lắc đầu:

- Không có!

Nhưng hành động này của cô đâu thể qua mắt được anh. Hạ Tuấn Thiên không chút kiêng dè thẳng tay kéo vạt áo của cô lên. Thêm một vết thương dài ở bụng nữa. Hạ Tuấn Thiên cau mày nhìn Mộc Tử Niên. Cô kinh ngạc không nói lên lời. Không hiểu sao anh lại có thể biết được cô bị thương ở bụng.

- Như này mà em nói chỉ bị thương nhẹ thôi sao?



Hạ Tuấn Thiên vừa xót lại vừa giận, anh mở hộp thuốc nhẹ nhàng rửa vết thương cho cô.

- A…

Tăm bông vừa chạm vào vết thương, Mộc Tử Niên liền cảm nhận được một cơn đau truyền đến, cô khẽ rên nhẹ. Nghe thấy tiếng kêu của cô, Hạ Tuấn Thiên lại càng đau xót hơn, anh cất tiếng hỏi:

- Đau lắm à?

Mộc Tử Niên khẽ gật đầu. Anh dịu dàng an ủi cô:

- Ngoan, cố chịu đau một chút, sẽ xong ngay thôi. Anh sẽ nhẹ tay hơn nhé.

Nói xong Hạ Tuấn Thiên vừa dùng miệng thổi vết thương vừa cẩn thận giúp cô xử lý nó.

Nhìn khuôn mặt đẹp không góc chết của anh, Mộc Tử Niên cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này. Vừa có được người chồng tài giỏi, giàu có lại còn đẹp trai nữa. Chắc kiếp trước cô đã giải cứu cả dải ngân hà nên kiếp này cô mới gặp được anh.

- Hạ tổng, cảm ơn anh!

Hạ Tuấn Thiên nghe câu nói của cô có vẻ không được vui lắm. Khuôn mặt cau lại, giọng nói lộ rõ vẻ khó chịu:

- Đừng gọi anh là Hạ tổng nữa. Dù sao chúng ta cũng đã trở thành vợ chồng thật sự rồi. Gọi như vậy anh thấy chúng ta xa cách quá.

- Vậy gọi là Tuấn Thiên hay Thiên Thiên. Cho anh chọn một đó.

- Gọi Thiên là được rồi.

Mộc Tử Niên hai má đỏ ửng. Gọi mỗi tên anh không như vậy thì kì quá. Cô vội từ chối:



- Không được đâu. Em thấy gọi Tuấn Thiên là hay lắm rồi đó.

Ngẩng mặt lên nhìn Mộc Tử Niên, anh híp mắt, đôi lông mày nhíu lại:

- Đã là vợ chồng rồi em còn ngại gì nữa. Chỉ có việc gọi tên anh thôi mà em cũng phản ứng thế sau này còn rất nhiều chuyện ngại ngùng hơn thì biết phải làm sao?

Mộc Tử Niên ngơ ngác hỏi lại:

- Chuyện ngại ngùng hơn?

Hạ Tuấn Thiên không đáp chỉ mỉm cười rồi tiếp tục xử lý vết thương cho cô. Xong việc anh mới cất tiếng hỏi:

- Sao lại bị tai nạn vậy?

- Em đang đi đường, tự nhiên có một chiếc xe tải lao thẳng về phía em. Cũng may em phản ứng nhanh nếu không cũng bị chiếc xe đó đâm trúng rồi.

- Em có nhớ đó là đoạn đường nào và chiếc xe đó trông ra sao không?

- Đó là đoạn đường Z gần với công viên Hoa. Chiếc xe tải đó có màu trắng, kính xe là kính một chiều. Em không nhớ rõ biển số xe.

Hạ Tuấn Thiên khẽ gật đầu, anh vươn người hôn nhẹ lên môi của Mộc Tử Niên, rồi lên tiếng trấn an:

- Được rồi. Không phải sợ đâu. Em mau đi nghỉ đi. Còn mọi chuyện để anh giải quyết.

Mộc Tử Niên khẽ gật đầu rồi nằm xuống giường. Nhìn cô dần chìm vào giấc ngủ Hạ Tuấn Thiên mới rời đi. ‘Những kẻ dám đụng đến em anh nhất định sẽ không bỏ qua cho một ai. Đám người đó nhất định phải trả giá.’