Tổng Tài Vay Tôi Một Tình Yêu

Chương 42




Sáng hôm sau.

Dư âm từ trận kích tình đêm hôm trước khiến Phong Ngôn Hành miên man trong giấc mộng. Đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi, anh mơ hồ tắt đi. Hai mí mắt của Phong Ngôn Hành nhắm nghiền, lười biếng không muốn thức dậy.

Lâu lắm rồi mới được ngủ một giấc ngon như thế, đã vậy từ nay còn không phải đi làm, anh không hưởng thụ thì thật ngược đãi bản thân.

“Chào buổi sáng, bảo bối!”

Phong Ngôn Hành thoáng nhớ tới Cố Khuynh Dao, yêu chiều nghiêng người sang nửa giường bên cạnh, cánh tay săn chắc vươn ra muốn kéo cô vào trong lòng. Nhưng bỗng dưng cánh tay ấy lại rơi xuống khoảng giường trống không và lạnh lẽo, Phong Ngôn Hành giật mình bừng tỉnh, Cố Khuynh Dao đã rời khỏi nửa bên kia lúc nào không hay.

Phong Ngôn Hành hụt hẫng không ít, nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra mà mặt mày đanh lại. Cố Khuynh Dao thức dậy cũng không thèm gọi anh dậy cùng.

Anh không do dự, mang một thân trần trụi đẩy cửa phòng tắm bước vào. Mỗi một bước đều vô cùng chậm rãi, vô cùng khẽ khàng. Cố Khuynh Dao đang tắm, anh cũng muốn tắm cùng với cô.

Trong phòng tắm, hơi nước ấm nóng bốc lên tạo thành một tấm màn mờ mờ như sương mù mờ ảo. Cố Khuynh Dao chợt thấy bóng hình của Phong Ngôn Hành xuất hiện, tâm tư hoảng loạn vội vàng đưa tay lên che chắn những phần nhạy cảm trên người.

“Anh… anh dậy rồi sao?”

Cố Khuynh Dao phản ứng giống như bị Phong ngôn Hành dọa cho sợ vậy, chân tay luống cuống run rẩy, khóe môi giật giật, nói không lưu loát. Anh nhướng mày nhìn cô một lúc, xem gò má của cô chuyển từ ửng hồng sang đỏ rực. Lại nhìn hai cánh tay cả buổi vẫn chưa tìm được vị trí che chắn thích hợp mà không khỏi nhếch môi cười giễu.

“Xem em kìa. Hai cái tay bé như vậy thì có thể che được những gì chứ? Nếu muốn che, dùng tay của anh sẽ hiệu quả hơn một chút.”

Vừa nói, Phong Ngôn Hành vừa đi vòng ra sau lưng Cố Khuynh Dao. Đừng nói là dùng che chắn, anh dùng cả thân người bọc cô lại cũng không ngần ngại.

“Dậy sớm như vậy, hôm nay em định đi đâu à?”

Phong Ngôn Hành điềm đạm thả chữ vào tai Cố Khuynh Dao, chốc chốc còn phả ra một làn hơi nóng hổi. Cố Khuynh Dao đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm chảy qua da thịt mà lại cảm thấy toàn thân đông cứng, muốn động đậy cũng không thể động đậy.

Phong Ngôn Hành ôm chầm lấy Cố Khuynh Dao từ phía sau, siết chặt như thể sắp đem cô khảm vào người mình. Từng tất da tất thịt, từng đơn vị tế bào áp vào nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể người truyền qua xúc giác chân thật đến khó tả.

Ngượng ngùng… nhưng cũng thật kích thích.



“Hôm nay em phải đi làm…”

“Có thể xin nghỉ không?”

“Không được. Tháng này em đã sử dụng hết ngày phép rồi.”

Bấy giờ, Cố Khuynh Dao không nghe Phong Ngôn Hành đáp lại, chỉ nghe anh hừ một tiếng rất không vui lòng. Sau đó… sau đó ở chỗ mông đẫy đà của cô cảm nhật được vật gì đó vốn đã lớn sẵn nay lại lớn hơn, ngăn ra một đoạn giữa cô và anh. Vừa cấn, vừa cộm.

Chẳng lẽ là người anh em cộng sinh của Phong Ngôn Hành?

Cố Khuynh Dao còn chưa kịp hoang mang đã bị đè úp mặt vào tường, một phát liền bị vật thịt cứng cáp chen giữa hai chân rồi xuyên thẳng vào người.

“A… đau quá! Phong Ngôn Hành, anh làm em đau quá!”

Phong Ngôn Hành không cho Cố Khuynh Dao lời cảnh báo nào, càng không cho cô thời gian thích nghi, trực tiếng đem dục vọng nam tính đàn áp cô. Cố Khuynh Dao không giữ nỗi miệng, lớn tiếng thét lên.

“Suỵt!” Phong Ngôn Hành vậy mà quá đáng, dùng tay chặn môi cô lại ra hiệu im lặng. Bên dưới luận động không ngừng nghỉ, bên trên thì xảo quyệt nhắc nhở cô. “Bên cạnh phòng tắm là phòng của mẹ anh. Nhà đã xây lâu lắm rồi, tường cách âm tốt hay không anh không dám đảm bảo.”

Thế có tức không chứ, làm mạnh nhưng không cho cô than. Cô giận dỗi nhìn anh bằng ánh mắt oán trách thì bị anh phạt thái độ, vận động càng mạnh hơn.

Cố Khuynh Dao cắn môi, cố gắng để không bật ra thành tiếng. Vô tình dáng vẻ phụ nữ với tấm lưng trắng muốt thanh mảnh đang cong lên hết mình, cộng với da thịt tắm trong nước ấm đặc biệt hồng hào, âm thanh rên rỉ kiềm chế ngân nga, tất cả tạo thành mỹ cảnh mê hoặc lòng người.

“Ngôn Hành… chân em… sắp đứng không vững nữa rồi.”

Không biết là vì Phong Ngôn Hành hành sự quá mạnh hay là vì tư thế phát sinh quan hệ mới lạ khiến cô đạt đến đỉnh cao khoái cảm. Từng đợt mê hồn xông vào cơ thể, thành vách bên trong thủy huyệt bó chặt lấy vật nam tính của anh. Cố Khuynh Dao sau một đêm lăn giường đến nay vẫn chưa phục hồi sức lực, giờ đây lại bị một trận hoan ái làm cho đầu óc trống rỗng, toàn thân tê dại.

May mà Phong Ngôn Hành còn chút lương tâm, tha cho cô một lát. Tất nhiên là một lát sau khi anh đã giải phóng cho cậu em trai máu chiến của mình.

Cố Khuynh Dao thở phào một hơi, từ từ quay người lại, lưng dựa vào tường. Lức này cô mới với tay tắt vòi hoa sen, khổ sở vuốt mặt khỏi làn nước.



“Có mệt không?” Phong Ngôn Hành hỏi.

“Có thể không mệt được sao? Anh ăn em cũng sạch sẽ quá đi, một chút sức lực cũng không chừa lại cho em.” Cố Khuynh Dao trách móc.

Lời nói của cô tràn đầy ủy khuất, Phong Ngôn Hành nghe thôi lòng dạ đã tan chảy, lại kéo cô vào trong lồng ngực vạm vỡ âu yếm, sủng hạnh.

“Bảo bối, xin lỗi. Lần sau nhất định giữ sức cho em.”

Phong Ngôn Hành lúc này mới đáng yêu làm sao, ngoan ngoãn như một chú mèo con, ánh mắt long lanh thuần khiết, bên trong chẳng chứa gì ngoài một tình yêu to bự.

Nhưng có lẽ Cố Khuynh Dao mới là con mèo thuần khiết được miêu tả. Còn Phong Ngôn Hành, anh chính là một lão sói tâm cơ vô hạn, lừa được Cố Khuynh Dao mà không tốn chút công sức nào.

Hành sự mà không chừa sức cho em là anh có lỗi với em, nhưng em ngon quá mà không ăn cho sạch sẽ thì anh có lỗi với chính mình. Anh nói lần sau nhất định giữ sức cho em nhưng không nói rõ lần sau là lần nào. Một ngày sau, một tuần sau, hoặc là một phút sau…

Bờ môi căng mọng, quyến rũ của Cố Khuynh Dao khép mở trước mắt, một lần nữa khiến Phong Ngôn Hành bị khuynh đảo lý trí, đem hết hơn sức hôn cô đến choáng váng.

Mùi hương sữa tắm nam tính quen thuộc mà anh vẫn dùng hàng ngày, hôm nay tỏa ra từ trên người Cố Khuynh dao lại khiến Phong Ngôn Hành có mong muốn trần tục. Có lẽ là anh điên mất rồi nhưng suy nghĩ về mùi hương này cứ quanh quẩn trong tâm trí của anh.

“Ưm…”

Cố Khuynh Dao kháng cự không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua trước chiếc lưỡi ngoan cố của anh, cuối cùng lộ ra vẻ mặt ý loạn tình mê. Cố Khuynh Dao hôn đáp lại Phong Ngôn Hành, cùng anh tận hưởng vị ngọt tình yêu.

Cái lưỡi linh hoạt từ môi của cô nghịch ngợm dời về phía lỗ tai đáng yêu, ngậm lấy vành tai mẫn cảm rồi dọc theo đường cong quanh gáy, ở cần cổ liền hiện lên ấn ký chỉ thuộc về anh. Phong Ngôn Hành đối với chuyện nam nữ này… hình như càng ngày càng thuần thục.

“Ngôn Hành...”

Cô hoảng hốt khẽ rên rỉ, miệng rõ ràng không có bị che lại, không hiểu vì sao hô hấp lại trở nên khó khăn?

“Như thế này, tiết kiệm sức lực đúng theo ý em.”

Phong Ngôn Hành cất lên một giọng khàn khàn, mê mẩn đến mức không thể dứt ra khỏi người cô. Bàn tay trượt hư hỏng trượt khắp người cô, lưu luyến trên lưng cô, chìm đắm trước bầu ngực dù không mặc áo định hình vẫn rất cao và nhọn.