Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp

Chương 15




Khi tới nơi đã không thấy Lạc Thiên đâu rồi. Tất nhiên sau khi gọi cho cô xong, anh ta đã lập tức chuồn khỏi, bởi trong ba mươi phút này sẽ quyết định sống chết của bản thân.

Nhìn Lâm Trạch Dương đã say bất tỉnh nhân sự cô bất lực thở dài, chỉ đành vác anh về. Khó khăn lắm mới đưa được anh lên taxi trở về biệt thự riêng của anh vì đây là nơi gần nhất. Cũng muộn rồi cô phải nhanh chóng đưa anh về, mà cô còn phải nghỉ ngơi, ngày mai chiến đấu tiếp.

Biệt thự này anh không thường xuyên lui tới nên cũng chỉ có hai người bảo vệ trông coi, vệ sinh hàng tuần sẽ có người đến dọn dẹp sạch sẽ.

Đến nơi bảo vệ thấy cô đang đỡ anh liền nhanh chân đi tới.

- Cô Đinh, thiếu gia sao vậy? Đây, để tôi giúp cô.

Nói rồi anh ta liền đưa tay dìu anh vào phòng đặt anh lên giường. Sau khi xong việc cô liền bảo anh ta đi xuống còn mình thì ở lại giúp anh.

Cô thay giày xong liền giúp anh cởi áo ngoài ra. Khi cô đang cố gắng lật nghiêng người anh để thay áo thì Lâm Trạch Dương vốn đang bất tỉnh đột nhiên mở mắt vươn tay kéo cô ngã vào lòng. Mặt cô áp vào lồng ngực anh, có thể nghe rõ nhịp đập trái tim anh, hơi thở nam tính, mạnh mẽ vấn vương bên chóp mũi.

Cô bị hành động này của anh làm cho giật mình cho tới khi cảm thấy bàn tay ai đó không an phận trên người mình thì hoảng hốt vùng dậy. Nhưng anh thấy người trong lòng đang cố rời khỏi thì không vui liền kéo cô ngã xuống giường rồi lật nhẹ người một cái thì đã đè lên người cô.

Lúc này tư thế hai người vô cùng xấu hổ, hai cơ thể dán chặt vào nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được hơi ấm của đối phương.

Lâm Trạch Dương cúi mặt nhìn người phụ nữ nằm dưới thân, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi ngọt ngào khiêu gợi nhìn chỉ muốn cắn một miếng.

Sau đó anh cũng không suy nghĩ nhiều mà hạ môi xuống, cắn môi cô, mút nhẹ cánh môi làm cho cô run rẩy không ngừng, cảm giác như một dòng điện chạy qua kích thích mạnh khiến não bộ tạm thời bị đình chỉ.

- Ưm...

Lúc này cô đã bị một loạt hành động của anh doạ phát ngốc. Cô không thể ngờ anh lại hôn cô, đây là điều cô chưa từng nghĩ đến.

Hơi men của rượu làm cho đầu óc cô trở nên hỗn loạn, cô nghĩ chắc cô cũng say rồi.



Nhưng Uyển Tình nghĩ say một lần thì có sao, cả đời này cô chưa làm việc gì thật điên cuồng. Vậy nên một lần này thôi, một lần duy nhất để cô sống cho bản thân.

Một giây tiếp theo cô quên hết tất cả ôm lấy vai anh, đáp lại nụ hôn của anh. Hành động này của cô lúc này không khác gì thêm dầu vào lửa khiến cho ngọn lửa tình bùng lên mạnh mẽ.

Nụ hôn trở mãnh liệt, lưỡi anh dò xét bên trong tận hưởng hết dư vị ngọt ngào. Càng hôn anh càng mất khống chế, nụ hôn nóng bỏng lướt qua vành tai rồi dần trượt xuống để lại ấn kí màu hồng trên cần cổ trắng nõn của cô khiến cho nó càng trở nên bắt mắt.

Dần dần bàn tay anh không còn an phận làm loạn trên cơ thể cô. Cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của anh truyền tới bụng mình, cô bàng hoàng tỉnh táo trở lại.

Giờ đây cô chỉ cảm thấy mình nhất định là điên rồi, suýt nữa thì gây ra họa lớn, vì vậy cô dùng hết sức đẩy cái người đang đè trên mình ngã lăn ra rồi nhanh chóng đứng dậy.

Cảm giác lưu lại trên môi rất chân thực, cô biết đây không phải mơ. Nhìn người trên giường bị rượu làm cho ý thức mơ màng chắc ngày mai sẽ không nhớ gì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô muốn xem chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, như vậy sẽ không có rắc rối gì. Uyển Tình xoay người rời đi nhưng lúc này giọng nói của anh lại vang lên.

- Tú…Linh…Linh…

Nghe anh gọi cái tên này lòng cô như chết sững, toàn thân đông cứng không thể đi chuyển, đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Anh đang gọi cô ấy, cả khi say cũng nhớ đến cô ấy. Phải chăng nụ hôn vừa rồi cũng là dành cho cô ấy? Cô chỉ là vật thế thân mà thôi. Trái tim cô tan nát thật rồi, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô nghĩ nếu đã như vậy thì chuyện hôm nay sẽ chưa từng tồn tại. Cô muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân, cô không thể để anh coi thường mình, nghĩ mình là người phụ nữ ham hư vinh, nhân lúc anh say mà trèo lên giường anh.

Mang theo tâm trạng nặng nề rời khỏi đó, suốt quãng đường trở về cô cứ như một kẻ vô hồn. Cô nghĩ nếu cô không gặp anh thì có lẽ đã không phải đau lòng như vậy. Tình yêu với anh khiến cô kiệt sức rồi, cô không muốn yêu nữa.

Từ nay trở đi cô quyết định sẽ không yêu anh nữa, hãy để thời gian chôn vùi tất cả đi.