Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp

Chương 24




Anh đoán cô giờ này chắc là đến phòng ăn vì vậy cũng theo tới đó luôn. Cô và Trình Hạo cũng vừa mới đi lấy thức ăn xong đang định tìm chỗ để ngồi. Đúng lúc này nhà ăn bỗng trở nên sôi nổi vì sự xuất hiện của anh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía lối vào. Ai cũng ngạc nhiên khi thấy anh ở đây.

- Ê, mắt tui hôm nay sao vậy nè, đó chẳng phải tổng giám đốc sao?

Cô gái bên cạnh nghe cô nói vậy thì bĩu môi nói:

- Cô không có nhìn lầm đâu. Người có thể gây náo loạn như vậy còn có thể là ai được chứ.

Cô gái kia nghe cô khẳng định như vậy thì hai mắt lập tức sáng lên như hai cái đèn pha, miệng toe toét cười, gương mặt ngượng ngùng nói:

- Ôi! sao anh ấy lại đến đây thế? Nếu như có thể nhân cơ hội này tiếp cận anh ấy thì biết đâu chừng tôi lại được làm phu nhân tổng tài tập đoàn Lâm thị thì sao.

Người đàn ông đi qua nghe cô ta nói, không nể nang gì dội luôn một gáo nước lạnh lên đầu cô ta:

- Cô mơ à. Chẳng lẽ cô đã quên những người phụ nữ trước kia đã từng tìm đủ mọi cách, thậm chí không tiếc hi sinh thân mình nhưng cuối cùng thì sao? Không phải đều tự rước lấy nhục à. Hừ.

Cô nghe thấy mọi người nói anh đến đây trong lòng hoang mang không tin nhưng khi nhìn ra cửa vào thì thấy anh đang đứng ở đó. Thấy ánh mắt anh quét đến chỗ mình, cô có chút chột dạ lùi bước nấp phía sau Trình Hạo. Nhưng anh đã nhìn thấy cô rồi, làm sao có thể cho cô thoát được.

Lúc này quản lí đã nhận được tin liền nhanh chóng chạy tới. Lúc đầu ông ta còn tưởng tên trợ lí kia đùa mình còn dọa anh ta nếu như không phải thì sẽ cho cậu ta biết tay. Nhưng khi chính mắt nhìn thấy thì mới biết cậu ta không đùa mình.

Quản lí thấy anh thì trong lòng lo sợ, không biết ngọn gió nào lại đưa vị đại thần này tới đây, chỗ của ông ta cũng không phải nơi lớn lao gì mà lại để đích thân anh tới.

Ông ta lau mồ hôi trên trán bước nhanh đến trước mặt anh vội vàng nói:

- Lâm tổng, xin lỗi tôi không biết anh đến, nếu biết thì tôi đã đón anh từ xa rồi… Thật ngại quá, anh…

Lâm Trạch Dương không muốn nghe ông ta nói nhiều liền trực tiếp ngắt lời.

- Ở đây không có việc của ông. Tôi chỉ đến ăn cơm thôi.

Quản lí nghe anh nói vậy thì tưởng mình đã già tai không còn được như trước nữa nên nghe nhầm. Ông ta ngập ngừng muốn nói tiếp nhưng anh không thèm để ý đến ông ta, lướt qua ông ta đi về phía cô.

Cô cảm giác được anh đang đến gần thì không nhịn được càng lui về sau Trình Hạo mà cảnh này trong mắt anh rất không thuận mắt. Anh đến gần hai người, Trình Hạo thấy anh thì lên tiếng chào hỏi.



- Lâm tổng.

Nhưng anh cũng không nhìn anh ta mà chỉ chăm chú nhìn cô gái đứng phía sau. Giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Thư kí Đinh, cô thấy tôi không vui sao? Sao lại đứng sau lưng người khác vậy?

Cô biết mình không thoát được, đành chậm rãi bước ra, cười gượng nói với anh.

- Lâm tổng, anh nói đùa rồi, tôi nào dám chứ. Chỉ là… anh tới đây làm tôi có chút bất ngờ thôi. Hì hì…

Anh làm ra vẻ ngạc nhiên nói:

- Oh, thì ra là vậy, tôi còn tưởng cô làm sai điều gì nên cố tình tránh tôi chứ.

Cô biết anh đang cố ý nhắc nhở cô về chuyện đó, cô thầm than lần này e là không thoát được rồi. Cô thà rằng anh cứ trực tiếp đuổi việc cô còn hơn, dù sao cô cũng không có ý định tiếp tục làm việc lâu dài ở đây nữa, nhưng anh lại cố tình không chọn cách đơn giản nhất mà giải quyết, cô cũng hết cách.

Anh thấy cô không nói gì, biết cô đã hiểu ý của mình, cũng không tiếp tục đùa cô nữa. Anh ung dung ngồi xuống bàn trống ở gần đó, ra lệnh cho cô.

- Được rồi, vậy cô giúp tôi đi lấy thức ăn đi.

- Hả? Tôi sao?

Cô đưa tay chỉ vào người mình nói.

Anh ngước mắt lên nhìn cô.

- Hửm. Không tình nguyện?

Cô sợ chọc tức anh mình càng chết thảm vì vậy vội vàng xua tay, lắp bắp phủ nhận:

- Không… không có, tôi đi lấy ngay.

Nói rồi cô đặt khay ăn của mình xuống bàn rồi nhanh chóng rời đi. Trình Hạo nhìn một màn vừa rồi anh cảm thấy không đúng, có điều gì đó mà anh không biết.

Trong lúc anh ta còn đang suy nghĩ thì Lâm Trạch Dương đã lấy khay thức ăn mà cô để lại chuẩn bị ăn. Đến khi anh ta nhìn đến mới chỉ kịp nói.



- Đó là…

Lâm Trạch Dương ngẩng đầu lên nhìn anh ta nhưng một giây sau lại đút luôn thìa cơm vào miệng nhai sau đó cúi người xuống ăn tiếp không thèm để ý đến cái người đang há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Không chỉ có anh ta mà hầu như mọi người trong nhà ăn đều bị hành động của anh dọa ngây ngốc. Nhưng vẫn có một số người cảm thấy bình thường vì dù sao cô cũng chưa đụng vào thức ăn đó nên ăn thì có sao.

Khi Uyển Tình quay trở về thì không thấy đồ ăn của mình đâu nhìn sang người kia đang ăn ngon lành còn Trình Hạo thì mặt đã sớm nhắn như đít khỉ rồi. Lúc này cô mới nhận ra cơm của mình đã bị cái tên sếp kia ăn mất rồi, bao nhiêu đồ ăn cô thích đều trong đó hết. Cô hậm hực nói với anh:

- Lâm tổng, đây mới là đồ của anh. Cái đó, là của tôi.

Anh nghe thấy cô nói vậy nhưng vẫn bình thản trả lời:

- Trên tay cô không phải thức ăn sao?

Cô thấy thái độ như không có chuyện gì kia của anh, đầu tức đến muốn xì khói. Cô có thể không quan tâm anh làm gì mình nhưng đụng tới thức ăn của cô thì cô không thể chịu được.

Trình Hạo thấy tình hình không ổn lắm, anh hiểu rất rõ cô, cô rất ghét người khác lấy thức ăn của mình. Đừng thấy thường ngày cô cuồng công việc như vậy mà hiểu lầm, thật ra ăn với ngủ cũng là điều quan trọng không thể thiếu.

Anh nhớ có một lần anh trộm chiếc bánh bao mẹ cô làm cho cô liền bị cô từ mặt không nhận người mấy ngày liền. Từ đó chỉ có chuyện anh mang đồ ăn cho cô chứ không bao giờ có chuyện cô chia sẻ chúng cho anh. Cô còn nói nhà anh giàu như vậy, không được giành đồ ăn với người nghèo.

Anh sợ cô không khống chế được mà gây chuyện lớn nên nhẹ nhàng nói thầm với cô.

- Tình Tình, không sao, em ăn khay mới này đi, dù sao Lâm tổng anh ta cũng ăn rồi.

Uyển Tình nhìn anh không nói. Anh bất lực thở dài nói với cô:

- Được rồi, tối nay anh dẫn em đi ăn. Ok?

Cô vẫn không nói gì nhưng có vẻ là đã chấp nhận lời đề nghị của anh. Nghĩ đến mình cũng không làm việc ở đây bao lâu nữa, gan cô cũng lớn hơn trực tiếp xoay ngươi tìm đến bàn khác xa nhất có thể ngồi xuống ăn cơm.

Trình Hạo thấy cô đi liền vội vàng theo sau ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn hai người ngồi cạnh nhau ở đằng xa kia, Lâm Trạch Dương liền muốn nổi giận nhưng lại kiềm chế.

Nghĩ đến Trình Hạo vừa mới nói với cô tối nay hẹn cô, anh liền nghĩ ra một kế khác. Tong lòng thầm đắc ý “Lần trước tôi đã phá được hai người thì lần này nhất định cũng sẽ vậy.”