Tạ Tú Linh đi theo Lâm Trạch Dương vào phòng tổng giám đốc. Khi vừa vào phòng, từ đằng sau cô ta ôm lấy anh, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự nhớ nhung.
- Dương, em nhớ anh lắm! Chúng ta quay lại được không?
Nghe người phụ nữ xinh đẹp nói những lời tình cảm, anh không những không động lòng mà còn cảm thấy chán ghét. Anh gỡ cánh ta quấn trên người mình ra lạnh lùng đi về phía trước ngồi xuống ghế, mở giọng chế giễu.
- Tình yêu của cô chạy về Trung Quốc rồi sao.
Tạ Tú Linh biết anh đang châm chọc mình, trước đó cô ta yêu anh nhưng thái độ luôn lạnh nhạt, còn có những lời nói lạnh lùng rằng anh không yêu cô ta.
Nếu không phải lần đó cô ta nhanh chí lợi dụng tên giám đốc ngu ngốc kia làm công cụ cho mình, sau đó giả làm người tốt đỡ cho anh một nhát dao thì chắc chắn anh sẽ không nương tình để mặc cho người nhà sắp xếp hôn sự.
Hơn nữa để món nợ ân tình này lớn hơn cô ta còn làm giả kết quả rằng do nhát dao đó ảnh hưởng đến việc sinh con sau này. Tất cả những gì cô ta làm đều là vì cô ta yêu anh, yêu đến hèn mọn như vậy nhưng sau việc đó tuy anh không hủy hôn nhưng cô ta cũng không có được trái tim anh.
Mọi người cứ nghĩ rằng anh yêu chiều cô ta nên dù cô ta hống hách thế nào anh cũng không quản. Nhưng mình cô ta biết lí do đằng sau đó là sự hờ hững, không quan tâm.
Tạ Tú Linh thấy anh như vậy lại bắt đầu bật công tắc diễn lên, cắn môi giả bộ đáng thương.
- Trạch Dương… mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Em…
Cô ta làm cho mình trở nên tội nghiệp nhằm thu hút sự chú ý của anh nhưng thái độ anh vẫn vậy, thậm chí đôi mắt hẹp dài ẩn chứa nguy hiểm cùng sự không kiên nhẫn. Cô ta thấy vậy có chút hoảng, nước mắt lưng chòng vội vàng nói.
- Trạch Dương, chỉ là em biết anh không yêu em nếu miễn cưỡng sẽ chỉ khiến cả hai đau khổ, vì vậy em mới nói dối anh. Em… em thật sự… thật sự không có ai khác…
Lời nói của cô ta người ngoài không biết còn tưởng thật nhưng anh thì không. Lâm Trạch Dương anh không phải loại người có thể để người khác chơi đùa, nói gì cũng tin. Anh càng nhìn càng thêm chán ghét cô ta.
- Nếu cô đến để nói lời vô nghĩa thì tốt nhất nên về đi. Tôi không có thời gian để chơi với cô.
…
Sau khi bọn họ vào phòng Uyển Tình phải đi thông báo với mọi người tạm hoãn cuộc họp. Đang lúc cô ngồi thất thần bên ngoài thì Lạc Thiên anh em tốt của anh lại đến. Anh ta thấy cô thư kí nhỏ của anh đang ngồi ngẩn người thì bước tới gần, nở nụ cười trêu ghẹo, cúi thấp đầu đưa mặt mình lại gần cô.
- Thư kí Đinh, thư kí Đinh, cô đang tương tư ai à?
Uyển Tình nghe thấy có người gọi thì giật mình, cô thấy Lạc Thiên đang đứng trước mặt, còn cười hớn hở nữa. Cô không khỏi cảm thán thấy lúc nào anh ta cũng có thể vui như vậy. Cô suy nghĩ gì liền vô thức nói ra.
- Lạc Thiên anh lúc nào cũng vui như vậy à?
Anh ta nghe thấy cô nói thế thì bật cười sảng khoái sau đó lại làm khuôn mặt thành đau khổ nói với cô.
- Đó là cô không biết thôi. Lúc bị tổng giám đốc nhà cô ném sang Châu Phi tôi đau khổ lắm đó, đến mở miệng cũng không mở được, đừng nói đến cười. Hazzz.
Nhìn khuôn mặt đau khổ của anh ta cô mới nhớ, Lâm Trạch Dương thích nhất là ném người anh em này sang Châu Phi chơi vài tháng. Cái sở thích này cũng thật là… biến thái quá!
Lạc Thiên cũng không đùa cô nữa hỏi cô Lâm Trạch Dương có đây không.
- Ấy, Lâm tổng nhà các cô ở trong phòng đúng không? Tôi gặp anh ta có chuyện.
Nói rồi không chờ cô trả lời anh ta đã đi về phía văn phòng, cô thấy vậy vội vàng ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi anh ta đã rất tự nhiên mở cửa.
Nhưng khi mở cửa ra cả hai người bị cảnh tượng bên trong làm cho đứng hình.
Chỉ thấy Lâm Trạch Dương đang được một người phụ nữ ôm lấy. Chả là lúc anh đứng dậy muốn đi nhưng lại bị cô ta ôm chặt lại, bám riết không chịu buông. Anh còn chưa kịp kéo cô ta ra thì cánh cửa đã mở ra, anh nhìn thấy anh em của mình và cô đang đứng bên ngoài.
Lạc Thiên vừa liếc mắt đã nhìn thấy đã nhận ra người trong lòng anh là ai, anh ta hùng hổ xông tới kéo cô ta ra khỏi, tức giận mắng.
- Này, cô đến đây làm gì, không đi tìm tình yêu của mình sao, bám dai như đỉa đói thế…
Tạ Tú Linh vốn đang cố níu kéo Lâm Trạch Dương nhưng không ngờ lại có người đến phá đám không những vậy còn là người mà trước giờ không ưa cô ta – Lạc Thiên.
Lạc Thiên thấy cô ta bám lấy anh không tha nên càng mắng càng hăng. Tạ Tú Linh cũng muốn bật lại nhưng vì giữ hình tượng mà nén lại. Cô ta đưa đôi mắt đáng thương, tay kéo lấy tay anh nói.
- Trạch Dương, bạn anh quá đáng…
Uyển Tình nãy giờ vẫn đứng ở ngoài chứng kiến cả quá trình, cô rũ đôi mắt che giấu tâm trạng bản thân lặng lẽ rời khỏi. Lâm Trạch Dương thấy cô rời đi sợ cô hiểu lầm, anh hất tay cô ta ra rồi nhanh chóng đi theo.
- Thư kí Đinh…
Anh đứng trước mặt cô ngập ngừng muốn nói lại thôi. Trong lòng anh nghĩ đến cô và anh không là gì của nhau, có giải thích hay không cũng không quan trọng, vì vậy lời muốn nói rồi lại thôi, đổi giọng bĩnh tĩnh nói.
- Bắt đầu họp.
Sau đó cất bước nhanh về phía phòng họp. Uyển Tình thất vọng đi theo anh. Mà bên kia sau khi anh rời đi, Tạ Tú Linh cũng không diễn nữa, lập tức chửi lại Lạc Thiên. Thế là một trận khẩu chiến xảy ra trong văn phòng tổng giám đốc.