Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp

Chương 39




Má Trần một lúc sau mang canh giải rượu lên, hai người kia thấy vậy thì nhanh chóng bước tới cầm lấy bát canh. Lạc Thiên cười cười nói với bà.

- Má Trần, vừa rồi dì định xách hành lí đi đâu vậy?

Má Trần vẻ mặt khó xử nói:

- Tôi đang định trở về quê vài ngày, con dâu tôi nó sắp sinh nên phải trở về để chăm sóc hai mẹ con.

Lạc Thiên nghe thấy vậy thì đã nghĩ ra kế sách, vẻ mặt chân thành vội nói.

- Vậy sao? Chúc mừng má Trần sắp lên chức! Vậy dì đi đi thôi, chắc giờ con dâu và con trai đang chờ đó.

Má Trần nghe nói vậy cũng muốn đi nhưng lại nhìn Lâm Trạch Dương đang nằm trên giường. Lạc Thiên liếc mắt đã biết bà đang bận tâm chuyện gì, vì vậy vỗ ngực đảm bảo.

- Má Trần, dì yên tâm, cứ để Trạch Dương cho chúng tôi chăm sóc là được.

Nghe lời đảm bảo của anh ta má vẫn không yên tâm nhìn từ đầu đến chân hai thằng đàn ông, nào có chỗ nào biết chăm sóc ngươi khác chứ?

Vì vậy vẫn không yên tâm nói:

- Thôi, không sao, tôi đi chuyến sau cũng được.

Nói rồi bà muốn bước vào phòng thì bị Âu Dương Hàn ngăn lại, anh ta mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Má Trần, dì cứ về đi. Nếu dì không yên tâm thì tôi sẽ gọi thư kí của Trạch Dương đến, để cô ấy chăm sóc cậu ta. Như vậy được rồi chứ?

Má Trần nghe anh nói vậy thì cũng không tranh nữa. Bà cũng đã gặp Uyển Tình mấy lần, thấy cô tuy trầm mặc, ít nói nhưng bà nhận ra cô là cô gái tốt, như vậy thì bà cũng yên tâm rồi.



Sau khi lừa được má Trần đi, hai người bắt đầu thực hiện kế hoạch. Lạc Thiên phụ trách gọi điện cho Uyển Tình. Điện thoại đổ chuông một lúc thì có người bắt máy.

- Alo.

- Thư kí Đinh phải không? Ờm, chuyện là thế này, Trạch Dương cậu ấy uống say rồi, mà má Trần đã về quê rồi nên cô có thể đến đây giúp chúng tôi không?

Uyển Tình ở đầu dây bên kia nghe nói anh lại uống say, lòng cô trùng xuống, cô trả lời.

- Được, tôi tới ngay.

Sau khi cúp điện thoại Uyển Tình nói rõ lí do, bàn giao lại công việc cho Tiểu Bạch, cô gọi một chiếc taxi đến biệt thự của anh.

Bên kia trong phòng Lâm Trạch Dương, Âu Dương Hàn cầm lấy chai rượu đổ lên người làm ướt hết quần áo của anh. Lạc Thiên thấy hành động đó vội vàng hỏi.

- Này, cậu làm gì vậy, sao lại đổ lên người cậu ấy?

Âu Dương Hàn lườm anh ta một cái nhìn với anh mắt như nhìn một kẻ ngốc, anh mở miệng giải thích.

- Cậu nghĩ… quần áo ướt rồi thì phải làm sao?

Nghe đến đây đầu Lạc Thiên như được khai sáng, anh ta ồ lên một tiếng rồi vui vẻ nói.

- Đúng là cao thủ tình trường. Đỉnh! Tốt lắm, tốt! Giờ chỉ chờ con cừu non rơi vào bẫy thôi.

Hai người nhìn nhau cười âm hiểm.

Một lúc sau Uyển Tình tới nơi cô vội vã bước vào, biệt thự thường ngày có má Trần ở đây, nhưng hôm nay đúng như lời Lạc Thiên nói, cả căn nhà vắng lặng.

Cô nhanh chóng lên cầu thang đi đến phòng anh. Lạc Thiên và Âu Dương Hàn chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng thấy người xuất hiện. Lạc Thiên mùng rỡ chạy đến, nhưng Âu Dương Hàn vẫn đứng đó nhìn cô, trong đầu nghĩ đến hai cô gái đánh nhau ở quán bar của anh mấy tháng trước.



Anh ta thầm nghĩ “Không phải cô ta là les sao?” Đúng vậy, hôm đó khi gọi điện cho cô tới đón Thiên Ái, anh ta nhìn thấy số mà cô gái ấy lưu ghi tên “người yêu 0” nên nghĩ hai người là quan hệ đó.

Anh ta nhìn lại Lâm Trạch Dương rồi lại nhìn Lạc Thiên, trong đầu nghĩ chắc chắn cậu ta mới là kẻ bị lừa đá, tìm cho anh em mình một người phụ nữ không bình thường.

Lạc Thiên vui mừng kéo tay cô vào trong phòng đến bên cạnh giường Lâm Trạch Dương đang nằm. Sau đó nháy mắt với Âu Dương Hàn phối hợp cùng mình, nhưng lại thấy cậu ta cứ đơ ra, nhìn chằm chằm cô.

Trong lúc cô đang nhìn tình trạng thảm hại của bạn mình, anh ta lặng lẽ đến gần véo mạnh một cái vào eo làm Âu Dương Hàn đau xoắn ruột. Anh trừng mắt nhìn Lạc Thiên, hai người bốn mắt nhìn nhau đúng lúc cô quay sang nhìn bọn họ bắt gặp cảnh tượng này.

Cô ngập ngừng hỏi hai người:

- Ờ… hai người sao vậy?

Lạc Thiên cười hì hì, lắc lắc tay nói không sao.

- Ờ… à, không có gì. Chỉ là tôi vói cậu ta bận việc quan trọng không thể chăm sóc Trạch Dương nên nhờ cô cả đấy. Vậy nhé, tôi đi đây.

Nói rồi anh ta kéo Âu Dương Hàn đi, Uyển Tình còn muốn nói nhưng hai người đó đã chạy biến rồi.

Cô thở dài nhìn sang Lâm Trạch Dương thấy bộ dạng quần áo không chỉnh tề, ướt đẫm cả người, say bất tỉnh nằm một đống ở đó. Cô nghĩ nếu không thay quần áo ra chắc chắc sẽ cảm lạnh mà sốt.

Cô tiến đến bên giường giúp anh cởi áo trước, ngón tay run run khẽ chạm vào cúc áo, từng nút được mở ra có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc, gợi cảm đằng sau lớp áo, cô khẽ nuốt nước bọt xuống.

Cô quay đầu xấu hổ không dám nhìn, cứ thế cả quá trình mắt cô đều nhắm lại, khó khăn lắm mới làm xong. Sau đó cô lại nhìn thấy quần anh cũng ướt, trong đầu không hiểu anh uống kiểu gì mà hết từ đầu đến chân thế này.

Cô không dám đụng đến bên dưới, chỉ bên trên thôi cũng đã khổ sở lắm rồi, nhưng nghĩ đến anh có thể bị cảm cô đành phải chấp nhận. Cô nghĩ ra cách lấy cái chăn quấn người anh lại, sau đó từ bên dưới tìm cách mò vào trong kéo quần của anh lôi quần anh ra.

Cả quá trình đều dùng không biết bao nhiêu công sức cùng sự kiên nhẫn mới hoàn thành. Vậy là bên dưới tấm chăn ấm áp, tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị bị thư kí của mình lột sạch, không còn mảnh vải che thân.