Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp

Chương 47




Thời gian trôi qua thật nhanh, từ khi sinh ra tới giờ trừ lúc làm bài kiểm tra ra, cô chưa bao giờ thấy nó lại nhanh đến vậy.

Chớp mắt đã đến buổi tối.

Sau khi thu dọn xong một vài bộ đồ với đồ dùng cá nhân, Uyển Tình bắt taxi đến biệt thự của Lâm Trạch Dương.

Số lần cô tới đây không phải là ít, nhưng thường là chỉ tới đưa tài liệu hay báo cáo gì đó rồi đi ngay.

Nhưng lần này cảm giác không giống như những lần trước đó.

Đứng trước cửa lớn, tim cô bất giác đập nhanh hơn, cảm giác hồi hộp này còn hơn lần đi phỏng vấn ở Lâm thị.

Hít một hơi thật sâu, cô lấy hết can đảm nhấn chuông.

Một lúc sau cô nhìn thấy một cô gái từ trong nhà chạy ra.

Nhìn cách ăn mặc, áo trắng kết hợp với chiếc tạp dề, cô chắc đây là người làm trong nhà.

Mấy hôm trước, con dâu má Trần báo tin sinh con, bà đã về chăm sóc hai mẹ con.

Trước khi đi bà đã nhờ Tiểu Hỷ đến làm việc, thay bà chăm sóc anh một thời gian.

Tiểu Hỷ nhìn nghe thấy tiếng chuông chạy ra, nhìn thấy Uyển Tình tuy ăn mặc giản dị, khuôn mặt mộc không trang điểm nhưng vẫn dễ dàng thấy là một mỹ nữ xinh đẹp.

Lúc chiều anh đã gọi báo cho Tiểu Hỷ chuẩn bị. Cô ấy đoán đây là người phụ nữ mà ông chủ đã nói.

Cô ấy nhanh nhẹn nói với cô.

- Xin chào, cô là Uyển Tình đúng không?

Uyển Tình thấy cô bé này còn nhỏ tuổi nhưng nhanh nhẹn hoạt bát, lại còn rất lễ phép. Cô mỉm cười, khẽ gật đầu nói.

- Đúng vậy, là tôi.

Tiểu Hoa thấy mình đã nhận đúng người, hai mắt sáng lên vui vẻ nói.

- Nha… Cuối cùng cũng được gặp cô rồi. Cô xinh đẹp thật đấy!...

Uyển Tình nghe cô ấy khen mình, cô không biết đáp trả thế nào, bèn ngượng ngùng cười.

Đột nhiên Tiểu Hoa nhận ra mình thất lễ, để cô đứng ngoài từ nãy tới giờ. Cô vội vàng nói.



- Ấy… Xin lỗi cô nha! Tôi quên mất. Ngoài trời lạnh lắm. Nào, để tôi giúp cô mang đồ vào.

Tiểu Hỷ vừa nhìn đã thấy mến cô, vì vậy rất nhiệt tình giúp đỡ.

Uyển Tình không muốn làm phiền nhưng cô ấy lại hăng hái, cương quyết muốn giúp. Cuối cùng cô thỏa hiệp để cô ấy mang vào.

Cô đi theo sau cô ấy vào nhà.

Sau khi vào đến nhà, Tiểu Hỷ bảo cô ngồi tạm ở phòng khách. Còn mình thì bận rộn lấy nước rồi lại lấy hoa quả, sau đó lại hỏi cô ăn tối chưa?...

Thấy cô ấy nhiệt tình như vậy, cô cũng cảm thấy ngại. Cô lấy lí do mệt muốn nghỉ ngơi bảo cô ấy đưa mình lên phòng.

Sau khi Tiểu Hỷ đi rồi, Uyển Tình nhìn căn phòng này cách trang trí cũng không khác gì với phòng của anh. Màu sắc chủ đạo chỉ có trắng pha thêm một chút màu xám.

Hai màu này rất phù hợp với kiểu người như anh. Nhưng có vẻ không hợp với cô lắm, màu cô thích là màu xanh da trời.

Bởi vì mỗi lần nhìn ngắm sắc xanh trên trời cô đều cảm thấy lòng mình thanh thản và yên bình.

Nằm trên chiếc giường rộng lớn, êm ái, nhưng người luôn coi trọng giấc ngủ như cô lại không thể nhắm mắt.

Trong lòng tồn tại cảm giác lo âu, cô không biết trong năm tháng này cô sẽ phải trải qua như thế nào.

Đến tầm hơn bảy giờ tối, cô tưởng hôm nay anh lại nghỉ ở công ty. Nhưng thật không ngờ anh lại về sớm như vậy.

Vốn thường ngày anh sẽ không bao giờ rời Lâm thị vào giờ này, nhưng khi Tiểu Hỷ vừa gọi anh rằng cô đã đến, anh liền bỏ hết mọi việc phía sau mà trở về.

Xe dừng trong garage, anh bước xuống xe nhanh chóng vào nhà. Tiểu Hỷ thấy thiếu gia nhà mình về sớm như vậy thì cũng bất ngờ.

Kể từ khi cô thay má Trần làm ở đây, số lần nhìn thấy Lâm Trạch Dương chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhìn dáng vẻ nóng vội của anh, cô ấy có thể đoán được lí do là vì cô gái vừa mới tới. Nếu không tại sao cô vừa gọi báo anh không lâu thì anh đã xuất hiện ở nhà.

Tiểu Hỷ vội chạy đến cúi người cung kính chào anh.

- Thiếu gia, cậu đã về.

Lâm Trạch Dương bước vào nhà, nhìn không thấy cô đâu, anh hỏi.

- Cô ấy đâu rồi?

Một câu hỏi không tên nhưng Tiểu Hỷ biết anh muốn hỏi ai, cô đáp.

- Dạ thiếu gia. Tôi đã sắp xếp cho Đinh tiểu thư ở căn phòng anh nói. Hiện giờ cô ấy đang ở trên đó ạ.



Su khi biết cô ở đâu, anh không do dự bước lên cầu thang, rồi đi tới phòng cô.

Anh không gõ cửa, trực tiếp đi vào.

Uyển Tình đang ngồi dựa vào giường, cô bị mất ngủ. Đột nhiên có người mở cửa xông vào, cô giật mình ngồi thẳng dậy.

Khi nhìn rõ là anh, cô bật dậy từ trên giường xuống, chân trần cứ thế chạm xuống.

Cũng may cô không có thói quen mặc áo ngủ mát mẻ hay gì đó, chỉ là một chiếc áo thun cùng quần dài. Nếu không anh đột nhiên xông vào như vậy sẽ khiến cô thấy khó xử.

Lâm Trạch Dương đóng cửa lại, vứt lên giường một bản hợp đồng.

Uyển Tình cầm lấy nó lên xem, bên trong là các điều khoản quy định.

Nói ngắn gọn thì chính là cô bán mình cho anh, còn anh sẽ giúp cô lo việc chữa trị cho em gái cô.

Anh lên tiếng nói.

- Sau khi đọc xong, em có thể kí vào đó. Như vậy giao dịch chúng ta thành công.

Hai chữ “giao dịch” từ miệng anh thốt ra như lưỡi dao sắc nhọn một lần lại một lần đâm mạnh vào trái tim cô, khiến nó càng thêm rỉ máu.

Không ngờ tình yêu tám năm kia, cuối cùng lại trở thành một giao dịch đáng kinh tởm!

Uyển Tình cũng không muốn đôi co nhiều với anh, đã là bán mình thì còn gì quan trọng.

Cô đọc lướt qua điều kiện, sau đó dứt khoát lấy bút viết tên mình bên cạnh nét chữ mạnh mẽ, cứng cỏi của anh.

Xong việc cô lạnh nhạt nói với anh.

- Tôi đã kí rồi. Mong anh hãy là đúng theo hợp đồng.

Lâm Trạch Dương thấy cô đã quyết như vậy, anh cũng không nói nhiều, xoay người ra khỏi phòng. Cả quá trình không có lấy một câu dư thừa.

Tận mắt thấy anh đi rồi, cả người cô không còn sức chống đỡ. Cô ngồi thụp xuống giường.

Hôm nay cô đã kí bản hợp đồng này cũng có nghĩa là cô đã bán đi tự do của chính mình.

Cô không biết tại sao lại như vậy? Đáng lẽ sắp có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng giờ cô lại bị cột chặt bên anh.

Dù anh có là bầu trời rộng lớn, mênh mông, nhưng trong tâm cô vẫn thấy mình như chú chim non bị nhốt trong lồng, không thể tự do tự tại mà bay lượn.