Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp

Chương 9




PHANHHH

- Đây là cái gì? Bản báo cáo như vậy là sao. Cô nên nhớ Lâm thị không nuôi kẻ vô dụng.

- Tổng giám đốc, xin lỗi… xin lỗi. Tôi lập tức, lập tức sửa lại ngay.

Nữ nhân viên bị anh mắng phát sợ, mặt cúi gằm xuống liên tục nói xin lỗi, xong liền đi thật nhanh ra khỏi phòng.

Cô vừa chạy ra ngoài, hai mắt đỏ hồng muốn khóc. Mấy đồng nghiệp thấy tội nghiệp nên lại gần hỏi han.

Họ biết rõ tính cách tổng tài nhà mình, không ưa mềm chỉ ưa cứng, không được việc thì chính là vô dụng, không xứng ở lại tập đoàn toàn cầu như Lâm thị. Chỉ cần họ mắc sai lầm thì hậu quả ai cũng tự hiểu rõ.

Nghĩ đến đây nhiều người cũng thầm thán phục sức chịu đựng cũng như khả năng làm việc công suất cao của Uyển Tình. Suốt ngày phải chịu đựng tính khí thất thường của giám đốc chắc họ đã sớm trầm cảm rồi.

Nhưng mà mọi người cũng rất tò mò tại sao hôm nay cô lại xin nghỉ trong khi hai năm qua cô chưa từng nghỉ ngơi, dù ngày lễ Tết cô cũng rất nhanh trở lại với công việc.

Bây giờ cô giống như phật sống trong lòng họ. Ai cũng mong cô nhanh chóng quay lại làm việc nếu không họ thật sự không chống đỡ nổi mất.

Ngày hôm nay thật u ám! (Khóc trong lòng)

- Hi, chào mọi người. Sao không khí lạ vậy?

Người đến là anh em tốt của Lâm Trạch Dương – Lạc Thiên. Con người này khác hẳn với người băng lãnh trong kia, lúc nào cũng gió xuân phơi phới, nơi nào có anh đều sẽ phi thường náo nhiệt.

Tất cả nhân viên nhìn thấy anh đều có vẻ thoải mái hơn, vì cứu tinh của họ đến rồi. Hôm nay lò sưởi vắng nhà nhưng có ngọn gió xuân nay thổi vào chắc sẽ làm tan đi ít băng đông lạnh.

Lạc Thiên anh ta vừa vào đã cảm thấy hôm nay ở Lâm thị, vị kia chắc lại thất thường rồi.

- Gíam đốc Lạc, anh đến rồi. Hôm nay tổng giám đốc hình như lại không vui, anh xem…

- Ok. Tôi hiểu rồi. Mọi người làm việc đi tôi đến gặp tổng giám đốc nhà mấy người có việc.

CẠCH. Anh bao giờ cũng vậy rất tự nhiên mở cửa đi vào.

Lâm Trạch Dương đang buồn bực trong lòng nghe thấy tiếng mở cửa nhưng lại không thấy gõ cửa, cảm thấy vô cùng khó chịu vì cái người bất lịch sự đó.

Anh cũng không ngẩng đầu mà chuẩn bị mắng người. Nhưng chưa kịp mắng đã nghe thấy tiếng tên bạn miệng chích chòe vang vọng đi từ cửa vào.



Anh cảm thấy thật đau đầu, vốn đang khó chịu lại còn thấy tên này chắc chắn càng không được yên.

Qủa thật, như anh nghĩ. Tên này vừa vào là lại bắt đầu blabla….vân vân, mây mây…ríu rít không ngừng.

- Lâm tổng hôm nay sao nữa vậy? Có gì khó chịu trong lòng chia sẻ với người anh em này đi, biết đâu tôi lại giúp được đấy.

Lạc Thiên giọng nói thân tình như một người bạn quan tâm anh em hết mình nhưng thật ra trong nội tâm lại đang cười như điên.

Không phải anh không biết cậu ta đang rầu rĩ chuyện gì nhưng anh thật tâm rất hả dạ.

Từ đầu vốn anh nhìn cái cô họ Tạ đó đã không vừa mắt rồi, loại người chỉ biết quan tâm đến bản thân như vậy làm sao có thể thật tâm ở bên Trạch Dương suốt cuộc đời này.

Bây giờ anh đoán đúng rồi. Cô ta lợi dụng danh tiếng của bạn anh, tận hưởng đặc quyền của vị hôn thê tổng tài Lâm thị xong rồi thì không cần nữa quay ra nói muốn đi tìm tình yêu thật sự.

Còn nói gì mà đã hết yêu Lâm Trạch Dương rồi, nói bạn anh không biết yêu là gì, lúc nào cũng như tảng băng nghìn năm không tan làm lòng cô ta nguội lạnh…

Phì phì phi… Anh đây nhổ vào. Anh thừa nhận thằng bạn mình lạnh lùng thật nhưng những gì cậu ta làm anh đều nhìn thấy. Người có thể khiến cậu ta quan tâm như vậy cũng không nhiều đâu.

Hazzz…

- Cậu đến đây là để thở dài hả, nếu vậy thì đi đi, tôi không rảnh dỗi như cậu.

- Ây, Lâm Trạch Dương, ông đây quan tâm cậu mới đến đây, vậy mà cậu như vậy là sao?

Lạc Thiên thấy ấm ức, không biết nói gì hơn.

- Trạch Dương này. Đúng là người có thể để cậu quan tâm rất ít nhưng dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, tình cảm gắn bó ai bằng chứ.

- Cậu muốn ra ngoài?

Đối với lời ca như oán phụ của Lạc Thiên, Lâm Trạch Dương chỉ lạnh lùng phun ra một câu. Ý tứ cảnh cáo cũng đã rất rõ ràng. Cậu ta biết anh nói được là làm được, nếu không lần trước anh đã không bị cậu ta ném sang Châu Phi làm bạn với mấy cô em da đen bên đó suốt cả tháng trời rồi.

Lạc Thiên anh tuy không phải phân biệt chủng tộc nhưng anh vẫn là thích mấy cô gái da trắng môi hồng hơn nhiều.

Lo cho tính mạng bản thân anh cũng không dám khiêu chiến giới hạn cuối cùng của Lâm Trạch Dương mà trở nên nghiêm túc hơn, nói vào vấn đề chính.



Anh ngồi ngay ngắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Lâm Trạch Dương.

- Chuyện Tạ Tú Linh cậu định thế nào? Cô ta có vẻ muốn làm lớn chuyện này.

Lâm Trạch Dương trầm ngâm một lúc mới trả lời.

- Vậy thì cứ để cô ấy làm theo ý mình đi.

- Cái gì? Cậu đồng ý sao? Hay, đúng là anh em của Lạc Thiên này. Cậu quyết định rất đúng. Haha…

Lạc Thiên đang khoái chí không để ý cái người vừa mới bị vị hôn thê bỏ rơi kia còn đang ở đây. Đến lúc cậu nhận ra liền cảm thấy sống lưng lành lạnh rồi.

‘’Chết rồi. Quên mất tên ôn thần này đang ở đây.’’ Anh ta thầm nghĩ trong lòng vừa rồi nghe người ta đồng ý buông bỏ lại không khống chế dược mà thất thố.

Anh ta thấy sắc mặt Lâm đại tổng tài u ám một mảng liền vội đổi chủ đề.

- Hì hì, cậu, phải rồi sao hôm nay không thấy thư kí Đinh đâu vậy? Lạ thật, mọi ngày tôi đến là đều thấy cô ấy bên cạnh anh mà.

Hỏi xong câu này anh ta lại cảm thấy có gì sai sai, sao sắc mặt của cậu ta lại u ám hơn nữa rồi, hình như còn có cả sát khí nữa kìa. Lạc Thiên càng nghĩ càng không ổn, anh cảm thấy ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Não vừa nghĩ chân tay đã bắt đầu hành động.

- À, mình còn có việc ở công ty, đi trước đây. Tạm biệt!

Lời tạm biệt vừa dứt đã không thấy bóng người đâu. Đúng là khi con người đứng trước nguy hiểm luôn có sức mạnh phi thường, chân có gãy mà chó có đuổi cũng sẽ chạy nhanh hơn vận động viên Olympic thôi.

Không nhắc đến Uyển Tình thì còn đỡ nhưng cái tên vừa chạy mất kia lại nhắc đến làm anh thêm bực mình.

Từ khi cô vào làm đến nay cũng đã hai năm nhưng chưa một lần nghỉ làm. Vậy mà hôm nay bất chợt xin nghỉ, mà cái đáng nói ở đây là cô không nói với anh lại nhờ Tiểu Bạch thông báo giúp.

Tiểu Bạch chính là thư kí thân cận trước kia của Lâm Trạch Dương nhưng từ sau khi Uyển Tình vào làm thì anh ta chủ yếu phụ trách các công ty bên nước ngoài. Gần đây anh ta mới trở lại nên cô có việc cũng sẽ thông báo với anh.

Cô không dám để việc nhỏ như xin nghỉ phép này làm phiền sếp lớn. Với lại Tiểu Bạch hiệu suất làm việc tốt hơn cô rất nhiều nên cô yên tâm giao lại trách nhiệm cho anh.

Nhưng Lâm Trạch Dương sớm đã quen có cô ở bên, mọi thứ từ công việc đến sinh hoạt cá nhân cô đều chuẩn bị rất tốt nên hôm nay anh cảm giác rất kì lạ, chuyện gì cũng không thuận mắt.

Anh cũng không rõ từ lúc nào mà cô lại chiếm một vị trí không nhỏ trong cuộc sống của mình, dường như tất cả mọi việc đều liên quan đến cô. Suy nghĩ này làm anh không khỏi giật mình, không còn tâm trạng tiếp tục công việc.