Ở bệnh viện,Duy Phong đang lau người cho Y Y nhìn cô chìm sâu trong giấc ngủ lòng anh đâu đớn:
"Sao em không tỉnh dậy đi, em bắt anh chờ em 5 năm rồi .Chúng ta vừa mới gặp lại mà em lại bắt anh chờ em thêm nữa sao?"
"Em đúng thật là đồ ích kỉ thà người bị đâm là anh còn hơn. Tại sao em không nói những lời ở trên xe sớm hơn chứ...."
Nước mắt cô vô thức rơi xuống, ngón tay cử động nhẹ....
Ở một nơi nào đó một người phụ nữ trẻ tuổi đang nói chuyện điện thoại một cách mờ ám:
"Tôi đã bảo các anh rồi, chỉ cần làm nhục cô ta rồi quay video lại gửi cho tôi thôi mà cũng không làm xong"\(người sai khiến những tên bị bắt\)
"Cô đâu nói với chúng tôi người phụ nữ đó là người của Triệu Tổng chứ, nếu mà biết người đó là người của Triệu tổng thì bọn tao đã không phải chốn chui chốn lủi như vậy"
"Cô nên nhớ bọn tao là dân xã hội đen nhây vào bọn tao thì phải có tiền, nội nhật trong 2 ngày mà cô không chuyển tiền cho bọn tao thì cô cũng không được sống yên đâu..."
"Hử" Cười khinh bỉ:
" Các anh cứ làm xong nhiệm vụ của mình đi mấy đồng bạc lẻ tôi không thiếu..."
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Sớm hôm sau Tống Lam tỉnh dậy thấy mình vẫn còn sống thì thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ nhớ mang máng là có một cô gái đã cứu anh.
Chắc đây là nhà của cô ấy, căn nhà tuy nhỏ nhưng rất ngăn nắp bố trí kiến trúc rất hợp, mỗi tội là thứ gì cũng màu hồng: Sơn tường hồng, bàn ghế màu hồng, cốc màu hồng, quần áo ngoài bộ quần áo âu phục thì tất cả toàn màu hồng, ví hồng, son hồng cánh sen,chăn ga gối đệm màu hồng, tivi, máy tính bọc vỏ màu hồng, cửa cũng màu hồng....
Nhìn vào người mình thì anh giật mình:
"Cô gái này là người cuồng màu hồng hay sao mà băng bó cho mình bằng băng gạt cũng màu hồng"
\(yêu đời tí không được hả tống tống\)
Lại còn bộ quần áo ngủ cũng màu hồng nữa :
"Haizz!!Chưa chết vì đâm thuê chém mướn thì cũng chết vì sắc đam mê của cô gái này rồi"
"Tuy hơi chói nhưng mà thôi cũng kệ còn hơn là không có gì mặc lại phải mặc lại bộ hôm qua đầy máu tanh lại còn bị rách nữa chứ."
Đang suy nghĩ thì một mùi thơm sộc vào căn phòng ,đúng lúc bụng réo đòi ăn...Anh xuống giường đi hương của mùi thơm thì thấy một cô gái nhỏ nhắn đang xào xào nấu nấu rất tập trung nhưng mà không biết là có ngon hay không.
Anh nhìn cô ấy chằm chằm suy nghĩ:
"Cô gái này thật thú vị dám cả gan lừa bọn côn đồ trò trẻ con như vậy. Nhưng mà may cho cô là chúng ngu phải tôi..."\( tôi đấm cho mấy nhát rồi.\)
Anh cảm thấy cô gái này khác với những cô gái khác , mấy cô kia suất ngày cứ ve vãn hết lần này đến lần khác quấn quýt làm anh thấy phiền rồi mục đích cũng chỉ có một là vòi tiền.
Cô đang nấu thì cảm nhận được có ánh mắt đang quan sát cô , nên cô quay người lại thì giật cả mình chạm tay vào thành xoong.
Anh chạy lại cầm tay cô lên:
"Cô có sao không ?? Phù phù "
Anh thổi khẽ khẽ vào vết bỏng.
Cô đỏ mặt rút tay lại :
" Tôi không sao hết chỉ bị thương nhẹ thôi"
Bấy giờ anh mới nhìn rõ được khuân mặt của cô : Đôi mắt long lanh , mái tóc ngắn vàng óng ánh ,đôi môi nhỏ xinh xinh , cái mũi cao phối hợp nhau tạo nên khuân mặt thật hoàn mĩ.
"Uyển Uyển!! là cô hả bảo sao tôi nhìn có vẻ rất quen."
Cô lạnh lùng đáp trả:
"Anh tỉnh rồi thì ăn sáng đi tí còn tôi phải đi làm nữa"
" Em đưa tôi về , thậm chí là đã nhìn thấy hết những gì của anh rồi. Giờ này em mà không chịu trách nhiệm với anh thì anh sẽ cho tất cả mọi người biết sự giả dối "
" Mà e bỏ tôi ở nhà một mình như vậy nhớ đâu bọn côn đồ nó đến tận đây nó uýnh thì không biết có sảy ra án mạng nữa không biết"
\( vừa nóii anh vừa tỏ thái độ \)
"Vậỵ nhà anh ở đâu để tôi đưa anh về"
"Tôi tôi không có nơi nào cho ở lại."\(thực tế 17căn hộ to trải khắp đất nước , đất đai hàng tá, người hầu kẻ hạ lên hàng trăm, tiền thì chất như núi sài hoài không hết.
Cô có vẻ nghi ngờ:
"Vậy ngày tháng qua anh sống ở đâu?"
"Tôi.....tôi....đi lang thang gặp Duy Phong kết bạn cùng anh ý có chút vốn mua được một quán ba nhỏ bé\(thực tế là một quán ba đình đám giữa thành phố\).
\*Không còn cách nào khác cô đành phải cho anh ta ở lại với 1 điều kiệt.Anh phải lm xong hết công việc nhà tôi mới được ở lại nha ok\*
\*\*\*\*\*\*Đón xem phần sau nha \*\*\*"\*