Cô ngồi trong bàn làm việc sắp xếp, xem xét lại hợp đồng trước khi đi.Bỗng A Trình đi vào báo với cô:
"Giám đốc tới giờ rồi"
"Ừ cậu cầm lấy mang ra xe đi" cô trả lời lạnh lùng.
"Giám đốc tay cô..."
"Tôi không sao,vẫn kí được hợp đồng,đi thôi đừng để họ chờ lâu"
"Vâng"A Trình cầm tài liệu trên bàn xoay người đi theo cô.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Tại nhà hàng A, khác với lần trước tuy mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng không hề tức giận.Mà anh lại thấp thỏm và nghĩ: liệu cô ấy có nhận ra mình không,tại sao khi đó em lại bỏ anh đi mà không nói tiếng nào....Anh đang mải suy nghĩ thì phục vụ đưa hai người tới chỗ bàn anh.Trái với mọi khi, lần này anh không cần A Phúc giới thiệu đối tác. Anh đứng lên dơ tay ra phía cô và nói:
"Giản tổng rất vui được gặp mặt" lời nói của anh cùng với nụ cười ma mị vang đến tai cô.
Từ lúc nhìn thấy anh cô như chết cứng không nói lên lời. Trong đầu cô nổi lên bao nhiêu dòng suy nghĩ:Tại sao lại là anh ấy, không phải chỉ cùng tên thôi sao....cô cứ mãi chìm trong suy nghĩ.Đến khi A Trình bên cạnh cô ho lên một tiếng ra hiệu cho cô.Lúc này cô mới quay về thực tai.Cô nở một nụ lạnh lùng đưa tay ra phía anh và nói:
"Rất vui được gặp Triệu tổng" lời nói lạnh lùng của cô khiến anh thấy xa lạ.
Anh không rời mắt khỏi cô , anh để ý tới tay bên kia của cô.Anh cau mày nhìn cánh tay cuốn đầy băng y tế của cô.Anh thả tay cô ra và mắn lấy tay kia của cô anh bất giác hỏi:
"Tay cô sao vậy" lời nói lạnh lùng mang theo sự lo lắng.
Câu hỏi của anh khiến hai người bên cạnh không khỏi bất ngờ.A Trình ngạc nhiên và có suy nghĩ:" Giản tổng của chúng ta thật lợi hại vừa gặp mặt mà đã có thể thu phục được đại ma đầu nổi tiếng như Triệu tổng". A Phúc không mấy bất ngờ vì đã điều tra cô.Nhưng không ngờ rằng tổng tài của anh lại làm như vậy. A Phúc liếc nhìn A Trình giao tiếp bằng ánh mắt:" Chúng ta là không khí sao mà bị họ ngó lơ chứ ". A Trình giao tiếp bằng ánh mắt lại với A Phúc :" Chắc chắn luôn chúng ta bị coi như vô hình rồi".Mọi người đang trong không khí ngàn câu hỏi vì sao thì cô lên tiếng.
"Lâu không Triệu tổng thay đổi không ít nhỉ, cám ơn Triệu tổng quan tâm tay tôi chưa gãy vẫn có thể kí hợp đồng của chúng ta" nói xong cô rút tay lại.
Mặt anh tối xầm lại nhìn theo tay cô. Thấy tình hình không ổn A Trình ra hiệu cho A Phúc ý bảo mọi người ngồi.A Phúc hiểu ý liền lên tiếng:
"Triệu tổng,Giản tổng chúng ta ngồi xuống bàn công chuyện thôi"
Mọi người ngồi xuống phục vụ cũng đi tới hỏi:
"Mọi người dùng gì ạ"
A Phúc cầm menu lên gọi món :
" Một tôm sasikê , bò pít tết, một chai rượu vang, gà không lối thoát, mỳ sào dưa chua ,bào ngư chiên chả, thịt xào xả ớt,.... Anh nghe thấy món tôm anh liền bảo:
"Bỏ tôm sasikê ( vì Y Y bị dị ứng với tôm) thay vào đó là canh kim chi (món Y Y thích) "
Ở một góc nào đó có một người nào đó đang hụt hẫng , tiếc nối vì không được ăn món tôm sasikê chỉ vì nghèo. A Trình cắn móng tay , đôi mắt long lanh nhìn cô , tay kia dật dật nhẹ tay áo cô có ý nài nỉ.Cô hiểu ý liền bảo phục vụ:
" Cứ cho món tôm vào , cho tôi hai đĩa đi"
Nghe vậy A Trình mừng thầm,cảm ơn Giản tổng ,Giản tổng là số một.A Phúc thấy vậy ghen tị nghĩ: tổng tài nhà người ta thì hiểu ý nhân viên như vậy nhìn lain tổng tài nhà mình... Đưa mắt nhìn sang Duy Phong. Anh đang nhìn cô với một ánh mắt đầy nghi vấn: Sao cô ấy lại gọi món đó, cô ấy bị dị ứng với món đó cơ mà. Nhắc đến đây mặt anh sầm lại vài phần khiến A Phúc rùng mình. Bàn ăn đó như có ranh giới rõ rệt một bên thì cười nói vui vẻ, còn một bên thì tràn ngập sự ghen tị và sát khí đùng đùng.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Mọi người vừa ăn vừa bàn công việc. Cô đưa mắt nhìn anh , anh đang chăm chú xem điều khoản trong hợp đồng nên không để ý tới cô đang nhìn anh. Cô dừng đôi mắt trên cổ anh cô nhìn thấy vết đỏ trên cổ anh cô nghĩ: Hôm qua chắc lại qua lại với cô gái xinh đẹp nào rồi.Vậy mà mình còn thấy bối rối ,lo sợ nếu anh ấy mà biết mình không còn trong trắng nữa liệu anh ấy có cần mình không.Có lẽ 5 năm nay chỉ có mình tự đa tình rồi. Đáng ra mình phải nghĩ ra sớm hơn chứ anh ấy là đại thiếu gia nhà họ Triệu giờ còn là chủ tịch của Triệu thị biết bao nhiêu cô gái vây quanh. Làm sao mà có thể chung tình với mình được chứ. Tỉnh lại đi Giản Y Y mày và anh ấy đã kết thúc rồi.Đến đây lòng cô nhói đau nhưng cô không thể khóc trước mắt anh. Nhưng đâu có biết dấu vết trên cổ anh lại chính là cô để lại tối qua. Anh cảm thấy có ánh mắt nhìn anh , nên ngẩng đầu nhìn cô . Cô bất ngờ khi nhìn chúng anh mắt của anh , cô lúng túng quay mặt ra chỗ khác. Anh cười nhẹ , vì muốn gặp cô nhiều hơn nên anh vượn cớ hợp đồng sai sót. Anh nói:
"Hợp đồng có nhiều chỗ không thoả đáng chúng ta cần bàn bạc thêm"
Cô thấy vậy liền xem lại hợp đồng rồi nói:
"Triệu tổng hợp đồng tôi thấy đã rất ổ rồi không có sai sót gì cả"
"Nhưng tôi không thấy vậy" anh trả lời cô.
Dường như cô hiểu ý đồ của anh cô tỏ vẻ khó chịu . Rồi cô xin phép vào nhà vệ sinh để giữ bình tĩnh, cô đứng lên thì cùng lúc này phục vụ bưng canh nóng tới. Hai người đập vào nhau bát canh nóng đổ lên áo và cánh tay bị bỏng của cô. Anh vội đứng dậy nhìn nhân viên bằng một ánh mắt sát khí như muốn ăn tươi nốt sống cô nhân viên . Ánh mắt của anh làm cô nhân viên sợ đến nỗi xanh mặt. Còn tay kia anh vội kéo tay cô vào nhà vệ sinh .