Chung Cù khi về nhà đã thấy trên bàn bày sẵn một cái bánh ngọt lớn.
Đới Tri Tiếu thấy anh trở về, vội vã lôi ra một cái bật lửa để đốt nến lên, cười nói: “Anh rể, sinh nhật vui vẻ!”
Chung Cù lại không nói gì, lẳng lặng nhìn ngọn lửa chập chờn một hồi, mệt mỏi day day mi tâm.
Đới Tri Tiếu nhìn thấy anh không vui, lập tức khá lúng túng: “Anh rể, anh không vui à... “
Chung Cù đem áo khoác măng tô máng lên móc áo, đi tới nhìn chằm chằm vào bánh ga-tô, hỏi: “Sao em làm thế nào mà biết hôm nay là sinh nhật anh?”
Đới Tri Tiếu mấp máy môi: “Từ thẻ căn cước.” tiếp đó cậu lại hỏi: “Là không đúng ngày hôm nay à? Xin lỗi, em muốn cho anh một niềm vui bất ngờ nên mới không hỏi lại anh.”
Chung Cù nhếch mép một cái, lộ ra một nụ cười rất lạnh nhạt: “Em có biết anh là trẻ mồ côi không!?”
Đới Tri Tiếu gật đầu. Chung Cù không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, chuyện này bọn họ đã biết rất sớm, có điều Chung Cù chưa bao giờ nhắc đến việc này, bình thường bọn họ sẽ tận lực lảng tránh những đề tài này, không cảm thấy có vấn đề gì cả.
“Cho nên, ” Chung Cù thổi tắt nến đi, bởi vì Đới Tri Tiếu tắt đèn, xung quanh lâm vào một vùng tăm tối, ngay cả Chung Cù đang gần ngay trước mặt, Đới Tri Tiếu đều chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mơ hồ, như là đã bị bóng đêm ma ám muốn nuốt chửng, “ngày này không phải là ngày anh sinh ra mà là ngày anh xuất hiện ở cửacô nhi viện, là ngày mà anh bị vứt bỏ.”
Đới Tri Tiếu lập tức căng thẳng: “Xin lỗi, anh rể, em...”
“Không trách em đâu, Tiếu Tiếu. ” Chung Cù đến gần hơn một chút, vuốt ve mặt cậu, “Chỉ là đây không phải là một ngày đáng để ăn mừng.”
Đới Tri Tiếu mở đèn, hơi có chút ủ rũ, viền mắt cũng đỏ lên. Rốt cuộc cũng chỉ là đứa con nít to xác, tâm tình gì cũng viết hết lên mặt, mặc dù đã cực lực che giấu, vẫn có thể nhìn ra sự thất vọng và hối hận. Cậu miễn cưỡng cười, cúi đầu không nhìn Chung Cù: “Là em sai rồi. Để em dọn, anh đi nghỉ ngơi đi!”
Trong lòng Chung Cù đau xót, giọng nói hòa hoãn lại, vươn tay ôm cậu: “Tiếu Tiếu, xin lỗi em. Em còn có thể nghĩ đến sinh nhật anh, anh cũng rất vui.”
Đới Tri Tiếu thấp giọng nói: “Anh đừng xin lỗi mà. Chẳng qua là em có chuẩn bị cả quà nữa, anh có muốn không?”
Chung Cù cười cười: “Muốn. Quà mà Tiếu Tiếu tặng anh, đương nhiên anh sẽ rất vui vẻ nhận rồi.”
Đới Tri Tiếu lúc này mới vui lên được chút, xoay người từ trong cặp mình lôi ra một lọ thủy tinh lớn, bên trong chứa đầu những ngôi sao. Cậu có chút ngượng ngùng, lại vẫn một mực đưa cho Chung Cù: “Em không có tiền, cũng không thể chuẩn bị cho anh món quà đắt tiền được. Đây là do em tự gấp, tổng cộng chín trăm chín mươi chín ngôi sao may mắn, hy vọng có thể tặng hết cho anh những may mắn trên đời này.”
Chung Cù nhận lấy, trong lòng xót xa: “Em gấp mất bao lâu?”
Đới Tri Tiếu nói: “Hơn một tháng. Bình thường phải học hành nhiều, chỉ có buổi tối em mới tranh thủ gấp được, cuối cùng cũng gấp giấy xong.” cậu cúi người hôn vào trên lỗ tai Chung Cù một cái, có chút mong đợi nói rằng, “Anh mở ra nhìn đi.”
Chung Cù vặn nắp bình, lấy ra mấy ngôi sao đặt trong bàn tay. Đới Tri Tiếu nói: “Mở ra nhìn bên trong.”
Chung Cù nở nụ cười: “Bên trong còn có cái gì à?”
Đới Tri Tiếu chỉ nhìn anh như muốn hối anh mở ra, không trả lời.
Chung Cù mới cẩn thận mà mở một ngôi sao môt, bên trong chỉ viết một chữ: Tiếu.
Đới Tri Tiếu nắm lấy tay anh, rất nghiêm túc nói: “Anh rể, bên trong từng ngôi sao đều viết tên em, là em trao hết chân tình này cho anh.”
Trong lòng Chung Cù như muốn chấn động. Anh nhìn thiếu niên trước mắt, từ đáy lòng tuôn ra nỗi xót và hối hận mãnh liệt, cứ như anh không còn đủ dũng cảm để nhìn thẳng cặp mắt trong trẻo này. Tình ý chân thành thiết tha và lời thú nhận đầy ngây thơ thông báo làm cho anh cảm thấy rất khó chịu, đồng thời lại vô cùng hạnh phúc, đây là một loại cảm nhận mâu thuẫn đã nảy sinh do những gì thực tế đang xảy ra trước mắt.
Chung Cù bất ngờ hôn cậu kịch liệt, Đới Tri Tiếu sửng sốt, tiếp theo đó ôm anh vào hôn càng sau hơn. Chung Cù xé rách cả quần áo của Đới Tri Tiếu, nóng lòng cảm nhận nhiệt độ bỏng rát từ đối phương. Bọn họ quấn lấy nhau, hôn môi, an ủi cho nhau rồi lôi nhau đến lên trên ghế sa lon, Chung Cù bị Đới Tri Tiếu điều khiển lăn qua lộn lại, dù anh cảm thấy đau đớn cũng không nói, chỉ dâng lên thân thể của mình như làm nghi thức hiến tế, dùng hết tất cả nhiệt tình để phối hợp với trận làm tình này.
Thời điểm cao trào hai người cùng ôm nhau mà rung người, Chung Cù cảm giác được từ trong chỗ bí ẩn kia chảy ra tinh dịch thuộc về Đới Tri Tiếu, đáy lòng vừa ấm áp lại vẫn lạnh lẽo. Anh nghe thấy mình đang nói: “Tiếu Tiếu, đi với anh đi. “
Đới Tri Tiếu đang day ngậm bờ môi của anh, trán toàn là mồ hôi: “Đi đâu hả anh? “
Chung Cù giúp cậu lau mồ hôi trên thái dương, tham lam nhìn cậu: “Đi chỗ nào cũng được. Đi một nơi nào đó mà không ai có thể tìm được chúng ta, chỉ còn có hai ta. “
Đới Tri Tiếu chỉ coi như anh đang nói đùa, nghiêng lấy đầu cắn vào xương quai xanh của anh, cười nói: “Không được đâu, em còn bố mẹ mà.”
Ánh mắt Chung Cù ảm đạm dần, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa, vuốt ve lấy tấm lưng ướt mồ hôi của cậu, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, còn bố mẹ em nữa mà... “
“Giờ em vẫn sống nhờ bằng tiền của bố mẹ với của anh. ” Đới Tri Tiếu chống người lên, nằm sấp trên người anh mà nhìn anh, “Chờ em kiếm ra tiền sẽ giao hết tiền lương cho anh.”
Chung Cù nâng cằm mình lên đúng tầm để hôn, Đới Tri Tiếu liền cười mà hôn lên, tính khí vẫn đang nằm bên trong lại dần dần phình to ra cương lên...
*
“Cắt!”
Hạ Dã và Đường Nguyên Chân đi tắm theo thông lệ, lúc đi ra Hạ Dã mới phát hiện nhân viên đoàn phim đang dùng ánh mắt như có gì đó sai sai mà nhìn anh, liền bật cười: “Ế, vụ gì vậy, thấy tôi đẹp trai quá nên choáng hết rồi hay gì?”
Phó đạo diễn quen với anh từ trước đi tới: “Bớt nói nhảm đi! Nghĩ lại xem hôm nay là ngày gì?”
“Ngày gì là ngày gì?” bệnh nghiện thuốc lá của Hạ Dã lại tái phát, ngậm điếu thuốc Tiểu Tiêu đưa tới tận miệng, rồi rít ra một hơi, “Đừng nói là sinh nhật tôi nha!?”
Phó đạo diễn cũng cười: “Đừng nói là? Sao cậu dốt quá vậy, ngay cả sinh nhật mình mà cũng không nhớ rõ? “
Hạ Dã “đệch” một tiếng, lúc này mới phát hiện ngày hôm nay đúng thật là sinh nhật của mình, cũng đành bó tay cười cười: “Trùng hợp đến thế sao, vai diễn ngày hôm nay quay cảnh làm sinh nhật, hóa ra cũng là ngày sinh của tôi, lại còn giống nhau đều là trẻ mồ côi nữa chứ.”
Trong đoàn phim này cũng không ít người quen khá thân với anh, đương nhiên biết tính cách anh thế nào, cũng không dám tùy tiện tổ chức sinh nhật cho anh nếu anh đã không muốn. Nghe anh nói như vậy cũng không thấy căng thẳng gì, có một cái tay đập lên vai anh: “Thôi đi, tổ chức sinh nhật cho cậu còn chưa nghe tiếng cảm ơn nào!”
Hạ Dã không có nói gì mà chỉ cười cười. Phía đối diện truyền đến một hồi ồn ào náo nhiệt, có mấy người đang vây quanh Đường Nguyên Chân, người đang đẩy tới một khay đựng bánh kem, trên mặt đã cắm sẵn nên, còn có môt hình người nho nhỏ làm phỏng theo tạo hình của Hạ Dã. Hạ Dã nhìn Đường Nguyên Chân từ đằng xa đi tới, vừa căng thẳng lại vừa mong chờ, rõ ràng đang mặc bộ đồ Tây mà nét mặt lại có mấy phần giống như một đứa trẻ, lúc ngước mắt lên lộ vẻ ôn hòa, trong mắt như lóe ra tia sáng.
Anh mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên thấy dáng vẻ của Đường Nguyên Chân, đối phương cũng mặc một bộ đồ nghiêm túc phẳng phiu như thế, lạnh lùng lại kiêu ngạo, lúc nhìn về phía mình con ngươi lạnh như băng, trong đó còn mang theo vài phần vô cùng kín kẽ.
Vào giờ khắc này, Hạ Dã có cảm thấy một loại cảm giác hạnh phúc yên bình an ổn, vốn vô cùng hiếm.
“Mừng ngày sinh nhật của anh, mừng ngày sinh nhật của anh... “
Trường quay không biết đã tắt đèn từ lúc nào, chỉ còn lại ánh sáng từ ngọn nến. Mấy chục người chen chúc nhau đứng đó hát bài hát mừng sinh nhật, Đường Nguyên Chân đến gần đem đeo lên trên đầu anh một vương miện bằng giấy, nhẹ giọng nói: “Em ước một điều đi!”
Hạ Dã cười cười, đem kéo Đường Nguyên Chân vào trong lòng, trước mặt bao người vẫn chả ngại gì mà trao anh một nụ hôn. Mọi người ồ lên vui vẻ, mặt của Đường Nguyên Chân đang nóng lên, nhưng không có tách anh ra, vươn tay vòng lấy vào hông anh, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, cảm nhận môi lưỡi ấm nóng mà ướt át của đối phương. Hắn ngửi được mùi thuốc lá quen thuộc trên người Hạ Dã làm hắn cảm thấy rất yên lòng, phảng phất đã trở thành một hình ảnh hắn luôn hướng về.
Hạ Dã buông hắn ra, cao giọng nói: “Em giờ cũng không còn mong ước gì nhiều nữa, cuộc sống bây giờ chính là cuộc sống em hằng mong rồi.”
Anh thổi nến cái phù, mọi người cười rộ lên, có người mở đèn, Hạ Dã cười nói: “Ăn bánh ngọt đi nào! Cảm ơn mọi người giúp tôi tổ chức sinh nhật. “
Mọi người bận chia nhau bánh ga-tô, Hạ Dã và Đường Nguyên Chân tìm chỗ trên ghế sofa để ngồi xuống. Đường Nguyên Chân đang cầm cái nĩa để ăn bánh ga-tô, Hạ Dã dùng ngón tay quệt vào chút kem, đưa đến khóe miệng của Đường Nguyên Chân: “Giúp em liếm sạch đi”
Đường Nguyên Chân sửng sốt, lập tức đỏ mặt, miệng nhỏ thè lưỡi ra mà liếm đầu ngón tay của Hạ Dã, nghiêm túc liếm sạch hết kem. Hạ Dã cười khẽ, lại chọn chút bơ, lần này trực tiếp nhét vào trong miệng Đường Nguyên Chân, kẹp vào đầu lưỡi của hắn. Đường Nguyên Chân không khép miệng được, chỉ có thể há miêng ra, nhìn anh hơi tồi tội, Hạ Dã buông lỏng tay ra, thì thầm ra lệnh: “Ngậm vào.”
Đường Nguyên Chân đem ngón trỏ của anh ngậm vào trong liệng, Hạ Dã đã xấu xa mà bắt chước động tác lúc chịch mà rút ra rồi đút vào. Đường Nguyên Chân có miệng mà không thể nói gì, chỉ có thể mặc cho anh ức hiếp hắn, cuối cùng làm thế rất lâu rồi Hạ Dã mới rút ngón tay ra, vốn là thủ phạm mà còn đổ vấy trước: “Ý da, toàn là nước miếng của anh.”
Đường Nguyên Chân vội vã lấy khăn giấy đưa cho anh, Hạ Dã lau sạch sẽ ngón tay, lúc này mới đem người kéo vào trong lòng, hôn hắn rất nhẹ: “Bánh kem ngọt lắm.”
Đường Nguyên Chân rất căng thẳng mà níu chặt vạt áo của anh, ngửa đầu hôn nhận nụ hôn, lại không kìm được mà nói: “Còn có người nhìn thì sao.”
“Nhìn thì cứ nhìn thôi.” Hạ Dã hít sâu vào sau gáy của hắn, “Cảm ơn anh vì ngày hôm nay. “
Lúc Hai người về đến nhà đương nhiên lại quấn nhau thêm lần nữa. Đường Nguyên Chân eo mỏi lưng đau mà nằm ở trên giường, lúc này mới phát hiện có một nhiếp ảnh gia trong đoàn gửi cho hắn mấy tin nhắn qua Wechat.
— Anh Đường, đây là mấy tấm hình tôi tiện tay chụp, tặng cho anh
— Chúc hai anh luôn hạnh phúc
Phía dưới là vài tấm hình. Một tấm là Hạ Dã đang hơi cúi đầu, Đường Nguyên Chân đang giơ tay lên giúp anh đội vương miện vào. Ánh mắt Hạ Dã nhìn hắn đầy dịu dàng, khóe miệng mang theo ý cười; còn một tấm là trước cái bánh ngọt rất to, hai người ở dưới dưới ánh sáng mờ ảo của nến mà hôn nhau, trên vách tường phía sau cũng có hai cái bóng đang quấn quýt lấy nhau giống thế; tấm cuối cùng là một góc trong sô pha, Đường Nguyên Chân ngồi xéo lên trên đùi Hạ Dã, trong tay cầm một cái nĩa, đang đút ga-tô vào trong miệng Hạ Dã.
Trong lòng Đường Nguyên Chân ngọt ngào mà êm ả, lướt qua lướt lại ngắm nhìn mấy tấm hình nhiều lần, tiếng tim đập càng lúc càng lớn. Hắn có cảm giác mình rất may mắn, lúc đầu tưởng mình sẽ kết thúc mối tình thầm lặng này một cách không đầu không đuôi, nhưng bởi vì hắn dám tiến lên một bước đầu mà bỗng thêm hy vọng. Vốn tưởng rằng với đối phương đây chỉ là một trò chơi do đang cao hứng trong phút chốc, không nghĩ tới người nắm quyền trong trò chơi này không hề cả thèm chóng chán mà lập tức vứt bỏ hắn, ngược lại còn cho hắn rất nhiều cảm xúc chua ngọt đắng cay mà hắn đã nghĩ đó là hy vọng xa vời.
Đường Nguyên Chân có cảm giác cuộc đời mình trở nên sống động hơn là nhờ Hạ Dã. Trong nửa đầu cuộc đời của hắn vốn tẻ nhạt và gập ghềnh, cuối cùng đã có một ánh đèn sáng tỏ thu hút hắn, khiến hắn mãi đuổi theo, cuộc đời trở nên sáng sủa và rộng mở.
Đường Nguyên Chân lắng nghe tiếng nước chảy ào ào vang lên trong phòng tắm, trong lòng bàn tay đã hơi chảy mồ hôi ra. Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, post ba bức ảnh lên trên Weibo. Lúc hắn gõ chữ tim đập như trống bỏi, đầu ngón tay cũng run run theo.
Xóa đi xóa lại cả chục lần, cuối cùng chỉ để lại một hàng chữ: Hy vọng năm nào cũng được tổ chức sinh nhật cho em.
Lúc đăng lên xong Hạ Dã đúng lúc đi ra, Đường Nguyên Chân vô ý thức tắt màn hình điện thoại, Hạ Dã có chút kỳ quái: “Anh đang làm gì đó?”
Đường Nguyên Chân chột dạ, nhịn không được hỏi: “Nếu như anh tự tiện làm gì đó, em có giận không?”
Hạ Dã mang dép lệt xệt đi qua, kiếm điếu thuốc trong áo khoác. Anh nghe vậy quay đầu nhìn hắn một cái, ngậm điếu thuốc đi qua, chớp mắt trả hỏi: “Anh gan quá nhỉ, lại lén làm chuyện gì tội lỗi vậy?”
Đường Nguyên Chân hôn cằm của anh, nhỏ giọng nói: “Em đừng giận mà.”
Hạ Dã giật lấy điện thoại di động của hắn, mở ra lướt lướt xem. Đường Nguyên Chân thấp thỏm lo lắng không yên, không nghĩ tới Hạ Dã không để ý mà nhả ra một vòng khói, mắt liếc qua cười nói: “Hóa ra là vụ này à?” nói xong vô cùng vui vẻ nhìn qua đống comment, nói rằng, “Aizz, fan của anh muốn phát điên rồi kìa.”
“Bọn họ nói đây là ảnh dựng từ phim.” Hạ Dã cười phá lên, ném điện thoại di động lại cho hắn, “Để ông đây làm cho các fan phải hoàn toàn tuyệt vọng.”
Hạ Dã cầm lấy điện thoại của mình, nghịch điện thoại cả một lúc tới khi thuốc cháy hết. Anh ấn đầu thuốc lá vào trong gạt tàn, quẳng cái điện thoại qua bên mà ôm chầm người vào: “Ngủ đi.”
Đường Nguyên Chân lo lắng, vẫn phải mở Weibo để nhìn lướt qua. Tin tức nổ ra lan truyền khắp nơi, các bình luận và lượt thích vẫn liên tục xuất hiện. Hạ Dã đã share lại bài đăng lên Weibo của mình ba phút trước, thêm một vài từ ngắn gọn.
— Anh ấy có chủ rồi.
Tim Đường Nguyên Chân đập bình bịch. Hạ Dã bất mãn nên đem quăng điện thoại của hắn, quơ hông của hắn vào mà trách mắng ở sau lưng hắn: “Chơi điện thoại hoài vậy, ngủ đi!”
Đường Nguyên Chân xoay người ôm anh, nhỏ giọng nói một câu: “Anh yêu em.”
Hạ Dã không nói gì, chỉ nhắm mắt kề trán lại gần hơn, hơi thở của hai người đan vào nhau.