Top Top

Chương 3




Hạ Dã nhận được kịch bản Thịnh Ô Lam tự tay đưa cho anh.

Theo lý thuyết Thịnh Ô Lam chính là giám đốc kinh doanh, việc này chắc chắn sẽ không cần anh tự mình đến làm, đều sẽ giao cho cấp dưới giao tiếp. Nhưng anh ta không chỉ tới tìm được Hạ Dã, đem kịch bản gốc đưa cho anh, còn hết sức trịnh trọng cảnh cáo nói:  “Không được quậy phá gì hết đấy, dự án lần này sếp tổng coi trọng vô cùng.”

Hạ Dã luôn cho rằng quay phim con heo mà bọn họ cứ đòi phải nghiêm túc đứng đắn là chuyện ngược đời tới cỡ nào, nhưng anh cũng  chả thèm tranh luận trước mặt vào lúc này, chỉ ngậm thuốc lá vào trong miệng, không để ý lắm lật  lật mấy trang.

Anh cầm lên phần kịch bản chỉ dành cho riêng anh, bìa kịch bản còn ghi chữ  < TOP TOP >. Hạ Dã âm thầm bật cười một tiếng, cảm thấy DEEP và A CLUB cũng biết đặt tên nghe “kêu” ghê.

Nhân vật Hạ Dã đóng tên là Thúc Lăng, là một tên lưu manh, khi còn bé đã bị người cha bạo hành, lớn lên tạo thành tính cách âm hiểm ngoan độc. Về sau gặp may trong buôn bán  mà lời được một số tiền lớn, rồi bắt đầu đầu tư bất động sản, lại kiếm được một mớ tiền, sau đó bắt đầu cho vay cắt cổ. Gã ta vì ép người ta trả tiền lại mà mang theo đám đàn em, chặn người ta ở trong ngõ hẻm, nhục mạ đánh đấm, cuối cùng uy hiếp nếu anh ta thật sự nếu không trả tiền thì sẽ chặt tay hắn. Người nọ chó cùng rứt giậu, từ ngực móc đao ra muốn đâm Thúc Lăng, lại bị Thúc Lăng đoạt đao trên tay đâm thẳng vào lồng ngực, chết ngay tại chỗ.

Công an bắt Thúc Lăng về thụ án, Thúc Lăng mời luật sư, biện hộ bằng lý do tự vệ. Ở bên công tố, kiểm sát viên trưởng là Thẩm Chiêu Bình, vai của Đường Nguyên Chân, từ lần đầu tiên thấy Thúc Lăng, trong đáy mắt đã tràn ngập vẻ chán ghét và coi khinh, vẫn kiên quyết khởi tố bằng tội danh cố ý giết người. Đầu hẻm không có camera, toàn là Thúc Lăng kể ra miệng, bên phía viện kiểm sát vật chứng chứng cứ tuy hoàn chỉnh, nhưng nếu như có chứng cứ về việc tự vệ, thì cũng rất khó để buộc tội. Đám tay chân theo Thúc Lăng đã sớm thông cung với nhau, một mực khăng khăng rằng người nọ dùng dao đâm người trước, Thúc Lăng là vì tự bảo vệ mình nên mới đánh trả. Ở trong phiên tòa Thẩm Chiêu Bình lạnh lùng nói rằng, người bị hại trước khi bị giết hại đã bị đánh bị thương nghiêm trọng, cho dù trong tay đang cầm vật sắt nhọn, thì dưới tình huống phía kia có năm người, nạn nhân cũng không thể đâm vào được. Rõ ràng là có thể chọn cách đâm vào cánh tay hoặc là bắp đùi của nạn nhân, bị cáo lại chọn cách đâm thẳng dao cắm vào ngực, phòng vệ quá rõ ràng, cộng thêm tình tiết trước đó đánh người, có thể phán định chủ quan  rằng là muốn kết thúc người đã cận kề cái chết, cần phải dựa theo tội cố ý giết người để xử.

Thẩm phán trong tòa xử vô tội, lúc đầu viện kiểm sát có ý rằng nếu thế thì cũng bỏ qua đi, Thẩm Chiêu Bình lại không đồng ý. Anh được nhận nền giáo dục chính thống tinh anh, đối với loại  như Thúc Lăng đang lợi dụng những kẽ hở của pháp luật, là loại côn đồ không có có cảm giác đạo đức, không có lương tri, là loại anh coi thường nhất. Thẩm Chiêu Bình kiên trì kháng cáo, muốn dùng án tử kháng lên tòa án cao hơn, không nghĩ tới vẫn được xét là vì lý do tự vệ, xử vô tội thả ra.

Thúc Lăng hận thấu xương Thẩm Chiêu Bình, thế là tỉ mỉ tạo ra hiện trường giả để hãm hại. Gã phá xe của Thẩm Chiêu Bình, làm xe từ trên quốc lộ ngã lộn vòng rơi xuống biển. Hắn ngụy tạo vết tích hiện trường, để cảnh sát tưởng rằng Thẩm Chiêu Bình đã mất tích dưới biển sâu, đem người trói mang về nhà nhốt lại, mỗi ngày đều ngược đãi tình dục. Vị  kiểm sát viên thường ngày cao cao tại thượng, giờ đây trở thành nô lệ tình dục mỗi đêm, đầu óc của Thẩm Chiêu Bình càng ngày càng không ổn định, Thúc Lăng cũng thật sự giống như dần dần yêu anh…

“Chào anh Đường.”

Hạ Dã bị cắt đứt, ngẩng đầu lên từ trong kịch bản. Vừa rồi anh đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật để đọc kịch bản, lúc này trong ánh mắt vẫn còn lộ ra nét hung tàn, thời điểm nhìn vào trong mắt Đường Nguyên Chân, cuồn cuộn trong đó là dục vọng muốn lăng nhục.

Động tác Đường Nguyên Chân chậm lại, dùng một ánh mắt khác để nhìn.

“Chào anh Nguyên Chân.” Hạ Dã khép kịch bản lại, rất nhanh đã thu bớt tính công kích, cười chào hỏi,  “Kịch bản gốc anh đã xem chưa?”

“Xem rồi. ” Đường Nguyên Chân gật đầu,  “Viết tốt.  “

Hạ Dã nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn nghĩ muốn chọc hắn nữa, ánh mắt dời đi đã nhìn thấy phía sau Đường Nguyên Chân còn có người. Đó là một người đàn ông xấu trai, vóc dáng thấp bé, thấy Hạ Dã hết sức lễ phép tiến lên bắt tay:  “Xin chào anh Hạ, tôi là giám đốc kinh doanh của A CLUB – Trần Liêu.”

“Chào anh, tôi là Hạ Dã.” Hạ Dã bắt tay với anh ta, “Qua đây để bàn về dự án à?”

Trần Liêu gật đầu:  “Tôi rất mong chờ biểu hiện lần này của các anh.”

Hạ Dã nở nụ cười, mắt nhìn hướng về Đường Nguyên Chân:  “Tôi cũng rất mong chờ được làm với anh Nguyên Chân.”

Lúc này là một có người phụ nữ xinh đẹp đi tới, vào lúc thấy Hạ Dã nhíu nhíu mày,có vẻ như không thích lắm. Hạ Dã căn bản không biết cô là ai, thấy có chút kỳ lạ, người phụ nữ kia vuốt vuốt tóc, đối với bọn họ nói rằng:  “Đều vào đây đi, đi phòng họp.”

Chờ Hạ Dã theo bọn họ vào phòng họp, mới phát hiện người không chỉ có một người này có sẵn địch ý với anh. Người ở bên trong Hạ Dã đều biết, một nam một nữ, nam là Đồng Tiêu, nữ là Candy.

Candy ra vẻ thân thiết với anh, chủ động phất phất tay:  “Anh Hạ siêu cấp đẹp trai, nghe tiếng đã lâu không bằng thấy mặt.”

Còn lại là Đồng Tiêu nhìn anh một cái, không để ý tới, đối với Đường Nguyên Chân đứng ở phía sau anh nói rằng:  “Anh Nguyên Chân, anh ngồi xuống ở đây đi ạ!”

Hạ Dã thấy Đường Nguyên Chân đứng bên cạnh có vẻ giật mình như đang do dự. Hạ Dã đột nhiên giơ tay lên khoác vai Đường Nguyên Chân, hướng về Đồng Tiêu cười nói:  “Anh Nguyên Chân ngồi kế tôi nhé.”

Anh nhấn mạnh chữ “ngồi”, cứ như sợ người khác không biết ý anh muốn ám chỉ điều gì. Bả vai của Đường Nguyên Chân rất căng, ánh mắt nhìn từ Hạ Dã rồi nhìn đến Đồng Tiêu đang ngồi ở đối diện. Mắt Đồng  Tiêu trợn to lên, dằn mạnh điện thoại di động của mình xuống bàn, như là đang phát tiết lửa giận, hít sâu một hơi gườm mắt với Hạ Dã.

Người điều hành cuộc họp là người phụ nữ xinh đẹp lúc nãy, Hạ Dã nghe xong giới thiệu mới biết được cô tên là Chu Điềm, là thành viên hội đồng quản trị của A CLUB. Cuộc họp đơn giản chính là giới thiệu kịch bản, nhấn mạnh những điều cần chú ý, toàn là mấy lời buồn chán nhàm tai. Hạ Dã nghe trong chốc lát đã thấy quá chán, gấp tờ giấy lại đứng lên:  “Tôi đi hút điếu thuốc.”

Nghe vậy, ở đối diện Đồng Tiêu tức giận mà trừng mắt liếc anh một cái.

Hạ Dã  “Xì” một tiếng, kéo cửa đi ra ngoài.

Rút hai cây thuốc lá ra, hút tới khi thấy có vẻ đã họp xong rồi anh mới thèm về. Lúc đi đến khúc quanh  nghe thấy bọn họ quả nhiên vừa mới tan họp xong, mấy người đang tụ tập đứng ở cửa.

“Cậu tự cân nhắc rõ ràng là được, hợp đồng cũng ký rồi, chị có nói gì cũng đã trễ.” là giọng nói của Chu Điềm, Hạ Dã dừng bước, bình tĩnh đứng  nguyên ở đó không nhúc nhích.

Tiếp theo là giọng nói của Đường Nguyên Chân: “Em hiểu mà, cảm ơn chị Điềm.”

Đồng Tiêu oán giận nói:  “Chỉ vì người kia mà cậu cảm thấy đáng giá sao? Nhiều khi chị nghĩ có khi cậu điên mất rồi. Cậu.....  “

“Chị Đồng Tiêu. ” Đường Nguyên Chân nói giọng rất nghiêm khắc, Đồng Tiêu lập tức im,  “Được rồi, bỏ đi thôi.”

Hạ Dã cũng đi thẳng đến thang máy đi tìm Thịnh Ô Lam. Thịnh Ô Lam đang nghe điện thoại, nhướng mắt với cậu ý bảo cậu ngồi lên trước, Hạ Dã mới đóng cửa lại rồi đến đó. Chờ tới khi Thịnh Ô Lam cúp điện thoại, anh đã đi thẳng vào vấn đề nói: “Đem hợp đồng Đường Nguyên Chân ký với DEEP cho tôi xem.”

“Cậu nghĩ nói vậy là sẽ được xem à? ” Thịnh Ô Lam uống một hớp nước,  “Bí mật cá nhân không thể lộ được.”

Hạ Dã đá một cước lên bàn làm việc của anh ta, cả cái bàn của Thịnh Ô Lam bị lung lay một cái. Anh ta tức giận nhìn Hạ Dã, trách mắng:  “Đừng để tôi phải phát điên ở đây.”

Hạ Dã nói:  “Bộ phim < TOP TOP > này tôi sẽ giảm giá cát sê phim một nửa, xem như trao đổi, anh lấy hợp đồng kia cho tôi xem.”

Thịnh Ô Lam có vẻ như bị cậu thuyết phục, sắc mặt dễ nhìn một chút. Hạ Dã là tên keo kiệt vắt chày ra nước, có thể chịu nhượng bộ tới mức này là điều kiện quá mức hấp dẫn. Nhưng anh  ta có lòng mà không đủ lực, thở dài nói rằng:  “Không được. Không phải tôi không muốn trao đổi với cậu, là tôi không có cách để trao đổi với cậu. Hợp đồng của anh ta không có qua tay tôi, chỉ có bên bộ phận pháp lý của công ty được xem qua. Đường Nguyên  Chânđã trực tiếp liên hệ với sếp tổng để thỏa thuận, toàn bộ quá trình đều đã được ký hợp đồng giữ bảo mật.”

Chỉ là về công việc mà cần phải cẩn thận mà ký hợp đồng giữ bảo mật? Rõ ràng hợp đồng chỗ A CLUB đã đến thời hạn kết thúc, xem như là kết thúc trong tốt đẹp, từ ngày đầu tiên chuyển công ty trên mạng đã biết hết rồi, đến cùng có điều khoản gì mà cần phải làm đến nước này?

Hạ Dã trầm mặc. Cộng thêm những lời hồi nãy của Đồng Tiêu, trực giác của anh mách bảo rằng có liên quan đến anh.

*

Đường Nguyên Chân phải diễn chung với Đồng Tiêu, Candy khúc nào, Hạ Dã không thèm xem, anh cũng chả có hứng thú gì. Hai ngày này không có bạn gì mấy, chỉ có thảnh thơi ngồi ở nhà xem kịch bản, buổi tối thấy cuồng chân, muốn đi quán bar chơi.

Tửu lượng Hạ Dã cũng rất khá, lại có hơi nghiện rượu, đi quán bar uống từ chiều tới tối mịt. Bartender cũng là gay, rất quen thuộc với anh, thời điểm pha rượu cho anh vẫn không quên nhiều chuyện: “Nghe nói Master Đường tới công ty của các anh à?”

“Đúng vậy. ” Hạ Dã lấy tay chống lấy đầu,  “Còn muốn được tôi chịch nữa kìa.”

Bartender biết từ trước đến nay anh vốn không biết che mồm che miệng, nhưng cũng ngẩn ra, tiện đà mắng:  “Bớt nói quá đi! Anh ấy còn chưa bao giờ làm Bot.”

Hạ Dã bĩu môi:  “Không tin thì thôi.”

Lúc này một người ngồi xuống kế bên Hạ Dã, Hạ Dã vừa nhìn, là Ngũ Quan. Ngũ Quan cũng mới hơn ba mươi tuổi, ngoại hình sáng sủa, quần áo giày dép trên người đều có giá trị không nhỏ. Lần đầu tiên Hạ Dã thấy hắn là ở trong phòng làm việc của sếp tổng, nghe nói hắn là bạn của ông, có người nói là đại gia đời thứ hai, sở hữu trong tay nhiều công ty. Lần đầu tiên hắn thấy Hạ Dã đã xin số anh, hai người cũng lên giường với nhau mấy lần, Ngũ Quan vẫn rất yêu thích anh.

“Hạ Dã, đã lâu không có gặp em rồi.” Ngũ Quan mập mờ lại gần, hôn một cái ở trên mặt anh, rồi hướng phía bartender nói rằng,  “Để anh bao bill cho Hạ Gia.”

Tính cách Hạ Dã bá đạo cường thế, hết sức ngang ngược, trong giới đều gọi chọc anh là “Hạ gia”. Anh vừa nghe Ngũ Qua gọi anh như thế, biết là hôm nay người này đang kiếm tình một đêm, đánh cái chát vào sau lưng anh ta: “Đang lên cơn n*ng hả.”

“Ừ, nhưng chỉ n*ng với em thôi.” Ngũ Quan cũng không tức giận, nói thầm thì vào tai anh, “Đừng uống nữa, vô khách sạn, thuê cho em phòng VIP đắt nhất trong thành phố này.”

Ngũ Quan thật sự mở cho anh căn phòng đắt nhất, một đêm hơn năm ngàn (17tr), ở tầng cao nhất, cửa sổ sát đất 270 độ, có thể thấy được nửa cảnh thành phố vào ban đêm. Hạ Dã lột hết đồ của hắn xuống, ấn ở trên cửa kiếng để chịch, cặp đùi của Ngũ Quan quấn ở trên lưng anh, bị chịch tới mất sức, cuối cùng vẫn là Hạ Dã đem anh hắn đi tắm.

Bình tĩnh xem xét thì, Ngũ Quan khuôn mặt dáng dấp tốt, vóc người cũng tốt, đối với anh  cũng không tệ. Có điều Hạ Dã luôn cảm thấy một chút điều gì đó, anh không thấy tận hứng, tựa ở tủ đầu giường hút thuốc, dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Ngũ Quan đi ra anh hút thuốc, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Chả phải em chuẩn bị quay phim với Đường Nguyên Chân à, sao còn hút nhiều thuốc thế. “

Hạ Dã nghe tên của Đường Nguyên Chân, động tác dừng một chút, không lập tức nói tiếp. Anh  lại hít vài hơi, ấn đầu thuốc lá xuống, rồi châm điếu mới: “Sao vậy, quay phim với anh ta không được hút thuốc à?”

“Em không biết sao? ” Ngũ Quan biết không quản được anh, thấy anh lại đốt thuốc cười lắc đầu,  “Đường Nguyên Chân ghét nhất mùi thuốc đó, anh nghe nói ai quay chụp gì với anh ta đều phải nói trước để cai thuốc ba ngày, mỗi ngày súc miệng liên tục.”

“Làm gì mà quá thế.” Hạ Dã cười lạnh một tiếng, không chút kiêng kỵ díp mắt lại, hút thuốc tiếp, “Liên quan gì đến tôi, không thích làm thì khỏi làm.”

Ngũ Quan không biết sao hắn chỉ nói thế mà anh đã hơi tức giận, có chút ngốc, không nói chuyện nằm xuống ngủ. Hạ Dã xốc chăn, chỉ mặc một cái quần lót đứng trên cửa kiếng ngắm cảnh ngoài kia, trong mắt đầy phức tạp, tâm tình lại cuộn trào mãnh liệt.

Ngày hôm nay, vào lúc xuất tinh, người anh nghĩ đến lại là Đường Nguyên Chân. Hạ Dã cắn tàn thuốc, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, luôn cảm thấy dòng máu trong người đang cuồn cuộn, anh có chút nôn nóng chờ tới ngày được làm Đường Nguyên Chân.

Editor: Do cái bệnh không bao giờ đọc kỹ trước khi edit (sợ hết hứng edit) mà chỉ đọc phần đầu với đuôi nên tui cay đắng nhận ra bộ này không được sủng công như tui muốn, đặc biệt hai cái kịch bản máu tró trong phim mà 2 nhân vật chính đóng là kịch bản kiểu sủng thụ ngầm tui rất ghét. Nhưng vì vẫn thích niên hạ + couple chính vẫn là công bá đạo máu S x thụ quỳ liếm máu M đúng kiểu tui thích nên vẫn sẽ edit tiếp. Ai mà sủng công sợ đạp lôi ko nên đọc bộ này nha, đã cảnh cáo rồi đó :(