[TQTP] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 16: - Thành trì




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi bãi triều, Tạ Liên mang một sắc mặt không mấy phấn chấn bước ra đầu tiên. Lý Sâm chạy theo sau như muốn nói gì đó lại bị một cánh tay đặt lên bả vai cản lại lắc đầu.



Sư Vô Độ nhìn hắn ý bảo đừng nên đến gần y, Tạ Đô sau khi nghe hết lời dặn dò của quốc vương cũng quay gót bước ra cùng Hạ Huyền. Thấy hai người họ vẫn đứng đó nhìn hình ảnh Tạ Liên đang bước xuống xa xa, Tạ Đô đi tới rồi ôn tồn cất giọng:



"Để bổn vương."



Tạ Đô vừa dứt câu chỉ rời tầm mắt khỏi Sư Vô Độ đang lo lắng cho mình nhanh chân chạy theo gọi lớn:



"Điện hạ."



Tạ Liên dừng bước chân quay đầu lại thấy Tạ Đô đang nghiêm chỉnh bước tới gần, y gắng gượng nở nụ cười như có như không mà đáp:



"Hoàng thúc, xin lỗi..."



"Việc đó không cần xin lỗi, ta hiểu ý của con". Tạ Đô đi sánh vai liếc mắt nhìn Tạ Liên ánh mắt vẫn âm trầm liền đưa một tay xoa cái đầu thấp hơn mình rồi nói:



"Ta chỉ hi vọng con và hoàng huynh đừng xích mích bất hòa với nhau vì những điều này. Điện hạ, con đã biết thế sự xã tắc không đơn thuần chỉ là một việc đánh giặc. Không phải mình cứ làm theo ý mình thì nó sẽ là đúng, có biết bao nhiêu người đều để ý và dòm ngó từng việc con đang làm. Ngày hôm nay con ở trước mặt chư vị đại nhân nói ý muốn giúp ta nhưng lại không ngờ được đang bẻ mặt hoàng huynh trước nội triều."



Tạ Liên vừa đi vừa nghe rất chăm chú, trong đầu y thật chất rất hỗn độn nhiều thứ. Từ nhỏ đến lớn y đều hành động theo cảm tính của mình chưa hề sợ hãi cũng chưa hề dè chừng. Nhưng thật không ngờ, những mưu tính nhỏ nhen, ích kỉ thậm chí muốn đè người khác đi lên trong triều thật khiến người ta phải đau đầu. Tất cả đều là vinh danh, vì gia tộc vì thế sự mà con người đánh mất đi lòng tự tôn của bản thân.



Tạ Đô nhìn y rồi nói tiếp: "Biên cương hiện giờ loạn lạc, hoàng huynh thật sự cũng rất đau đầu vì việc này. Điện hạ con phải biết rằng, ngồi ở vị trí trên đỉnh không người, là người có quyền thế cao nhất sẽ không có một ai ở bên cạnh giúp đỡ, không một ai có thể san sẻ gánh nặng trọng trách của một đế vương. Hoàng huynh dù sao cũng chỉ là một con người bình thường nhưng cũng vì thể diện nên mới trách phạt chúng ta. Ta biết huynh ấy sẽ không đa nghi về việc giữa ta và con có quan hệ gì. Suy cho cùng, huynh ấy cũng chỉ đang ra dáng của một người huynh trưởng ra dáng của một người cha mà thôi."



Tạ Liên không có biểu tình gì, y biết phụ hoàng không chấp thuận yêu cầu y đưa ra đó là vì thể diện nhưng đối với Tạ Liên mà nói cho dù sự tình hôm nay nếu không xảy ra hay bây giờ đã qua rồi, quan hệ của hai người họ bây giờ chỉ là một sợi dây căng đến khi đứt mà thôi.



"Cảm tạ hoàng thúc chỉ dạy, từ nay về sau con sẽ chú ý cẩn trọng hơn."



"Được, điện hạ của chúng ta thật sự rất ra dáng của một thái tử." Tạ Đô cười thở dài rồi nói tiếp:



"Ngày mai phải trở về gấp rút rồi, ta có vài thứ phải chuẩn bị trước. Điện hạ người cũng nên hồi cung vậy."



Tạ Liên mỉm cười nhẹ thoáng qua rồi nói: "Tiễn biệt hoàng thúc."



Sau đó y nghĩ gì đó lại nói thêm: "Ngày mai chính sự trong triều có lẽ vẫn rất bận rộn con không thể tiễn hoàng thúc lên đường. Chỉ cầu chúc cho hoàng thúc thượng lộ bình an,thiên quan tứ phúc."



Tạ Đô đi trước vẫy tay sau đó quay đầu cười nói: "Bách vô cấm kỵ"



....



Lúc Tạ Liên bước ra khỏi cổng đã thấy Phong Tín, Mộ Tình đứng chờ sẵn. Y thở dài bước đến hai người đó như thường lệ, Mộ Tình thấy thần sắc của y không giống ngày thường liền hỏi:

"Điện hạ, hôm nay trong cung có chuyện gì sao?"



Tạ Liên lắc đầu: "Là ta nhất thời nôn nóng gây hiểu lầm cho hoàng thúc."



Phong Tín hỏi: "Huynh đã nói những gì?"



Tạ Liên liền kể lại sự việc cho hai người đó nghe, qua một lúc lâu cả hai đều trầm mặc. Mộ Tình nhìn Tạ Liên đang bước trên đường chất chứa nỗi muộn phiền chỉ có thể gượng đáp:



"Điện hạ, sự việc lần này đã xảy ra như vậy rồi sau này huynh phải cẩn thận hơn."



Tạ Liên gật đầu: "Ừm, phải rồi Hoa Thành đâu?"



Phong Tín: "Hiện tại hắn đang ở cung làm vài việc vặt rồi."



Tạ Liên: "Vậy sao? Chúng ta cũng mau trở về thôi."



Mộ Tình: "Điện hạ, hắn có gì khiến huynh để tâm tới như vậy? Nhất là ngoại hình của hắn quá nổi bật, nếu để người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu."



Tạ Liên suy nghĩ một hồi nói: "Không sao cả, Hoa Thành đệ ấy rất tốt."

Y ném đinh chặt sắt như vậy nhất thời làm cho cả hai người kia có chút nghẹn họng. Tạ Liên vừa đi vừa nghĩ quả thật đôi mắt của Hoa Thành có chút không giống với người thường nếu để quốc sư hay ai đó nhìn thấy thật cũng không tốt.



Nghĩ vậy lúc trở về Tạ Liên liền đi tìm hắn, Phong Tín và Mộ Tình dù gì cũng tới giờ tập luyện kiếm pháp nên không tiện ở lại cung, hai người đều quay gót đến chỗ tập cho thân vệ.



Lúc Tạ Liên bước vào cửa đã thấy bóng dáng nhỏ đang hì hục vụng về làm gì đó trước chậu vườn trước cửa điện. Y nhìn dáng vẻ kia có chút hấp tấp liền che miệng nhịn cười từng bước nhẹ nhàng đi đến gần.



Hoa Thành thính giác nhạy bén cảm nhận được có người đến gần liền đưa tay cầm nhẹ chui kiếm kéo ra hướng tới hỏi:



"Ai?"



Tạ Liên phản xạ nhanh chóng liền né ra, hai ngón tay kẹp lên thanh kiếm ấy cười nói:

"Thủ pháp không tồi."



Hoa Thành nhìn thấy Tạ Liên liền hốt hoảng thu kiếm về vỏ sau đó quỳ sốt ruột:



"Điện hạ, là ta lỗ mãng."



Tạ Liên ho nhẹ nói: "Không sao đứng dậy đi."



Hoa Thành nghe lời nói điềm đạm nước chảy tất nhiên hắn nhận thức hành động vừa rồi của mình quá bất kính liền sợ hãi không muốn đứng dậy.



Tạ Liên thấy đứa trẻ này hết mực cung kính mình đành hết cách đi đến đỡ hắn dậy rồi thở dài cười nói:



"Đệ đang làm gì vậy?"



Hoa Thành rũ mắt không dám nhìn lên người bận triều phục long trọng kia,nhỏ tiếng đáp:



"Ta...ta trồng hoa."



Tạ Liên nhướng mi: "Hoa?"



Sau đó đưa tầm mắt nhìn vào trong cái chậu nhỏ dưới đất chỉ thấy một bông hoa nhỏ trắng đang hé nở, Tạ Liên nhìn thấy nó cảm thấy rất đáng yêu tâm trạng cũng phần nào nhẹ đi hẳn.



Hoa Thành thấy y im lặng không nói tiếng nào cũng không dám ngước mắt nhìn lên chỉ buông miệng nói:

"Nếu...nếu huynh không thích...ta sẽ đem nó đi."



Tạ Liên bật cười: "Không phải là hoa của đệ sao? Rất đẹp, không cần phải đem đi. Ta rất thích, cảm ơn hoa của đệ."



Hoa Thành nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, hai mắt có hàng ngàn tia sáng nhìn thân ảnh kia khóe môi không tự chủ được mà nhếch nhẹ. Lời nói của y khiến hắn thật sự rất vui vẻ từ tận đáy lòng. Hắn chỉ ước gì khoảnh khắc ấm áp này có thể kéo dài lâu hơn một chút, hai người cứ ngắm nhìn nhau mãi như vậy cũng được.



Ánh nắng ấm áp, nơi hai người một nhìn hoa một nhìn người, thật yên bình biết bao.



Tạ Liên nhìn bông hoa ấy nở rộ hứng lấy ánh sáng của mặt trời, y liền cười nhẹ nói:



"Nếu như ta cũng giống cánh hoa ấy, chỉ cần đón nắng yên bình làm những điều mình muốn sống tự to tự tại không vì đấu đá, tranh đấu lẫn nhau cũng thực tốt."

Hoa Thành ngước mắt nhìn, dè dặt hỏi:



"Điện hạ, huynh đang muộn phiền điều gì sao?"



Tạ Liên lắc đầu nói: "Có một số chuyện ta cũng chẳng muốn nghĩ tới nữa. Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ mệt rồi."



Y cúi đầu nhìn gương mặt kia liền nhớ tới điều gì đó lấy trong tay áo mình ra một vải băng đen nhỏ rồi nhẹ nhàng thuận theo tự nhiên cúi nhẹ người xuống vén mái tóc của người kia đeo lên.



Hoa Thành nhất thời bị sửng sốt cứng đờ một chỗ không biết mình nên tỏ vẻ như thế nào. Nên né tránh hay đứng yên để y chạm vào mình? Càng muốn né tránh lại càng muốn y gần mình hơn.



Khoảnh khắc lúc gương mặt Tạ Liên đối diện với hắn, gương mặt ôn nhu mỹ ngọc ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng đang phả ra giữa hai gò má của mình.

Thật gần.



Thật nóng.



Giữa trời nắng chói chan như thế này, đầu hắn thật sự đã muốn bóc khói luôn rồi. Tạ Liên nhẹ nhích đầu nhìn theo sợi dây cột sau đầu thắt nút rồi mới thu tay về nhẹ nhàng nói:



"Đôi mắt của đệ có chút đặc biệt, nếu để người khác thấy sẽ không tốt hơn nữa còn có chủ ý nhắm vào đệ. Ta sai Phong Tín chuẩn bị một băng vải đen này để che đi, sau này đệ cứ dùng lấy không cần phải lo sợ gì nữa. Như vậy ta cũng có thể yên tâm hơn."




Dù bị che đi nửa đôi mắt đỏ ngầu còn lại nhưng vẫn không thể che được sự tuấn mỹ của gương mặt kia, Tạ Liên nhìn tới phát ngốc.



Hoa Thành cũng nhìn y, hai phiếm má đỏ lên, dây đàn căng chặt lồng ngực nhảy dựng lên muốn ôm lấy người kia. Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nói:



"Đa tạ... điện hạ."



Tạ Liên hoàng hồn lại liền chớp mắt cười nói: "Sau này đệ là người của ta rồi, nếu có chuyện gì không thể tự mình. Hãy nhớ vẫn còn ta ở đây, đệ có thể dựa vào ta nữa đừng cố gắng dựa dẫm vào bản thân."

Hoa Thành càng nghe càng thấy chữ không lọt vào đầu, như tai này qua tai khác chỉ có mấy câu khiến hắn khắc sâu trong tâm mình.



"Đệ là người của ta."



"Ta ở đây."



"Đệ có thể dựa vào ta."



Hoa Thành chỉ cúi đầu không lộ rõ biểu tình gật đầu ậm ừ không dám nhìn thẳng nữa.



Hôm nay, là một ngày viên mãn.



***



Thủy Hoành phủ.



Trong đình viện có bốn người đang ngồi cùng chung một bàn với nhau, Thanh Huyền sau khi nghe ba người kia nói chuyện liền tỏ vẻ bất mãn nhìn cái người mặc huyền y kia mà rít gào:



"Minh huynh...huynh thật sự sẽ đi thật sao?"



Hạ Huyền vẫn bình tĩnh nói: "Hoàng thượng đã hạ chiếu chỉ rồi."



Sư Thanh Huyền thở dài: "Àiii, ta với huynh vẫn còn hẹn nhau đi uống rượu ở tửu lâu mới mà."



Thanh Huyền càng nói lại càng sáp tới Hạ Huyền ôm lấy cánh tay người ta mà lắc lắc. Hạ Huyền biết y vốn không nghĩ nhiều nhưng mà với cái hành động thân mật như vậy lại trước mặt hai người kia không khỏi khiến cho hắn có chút thẹn.

Hạ Huyền: "Cứ dính người như vậy, còn ra thể thống gì!"



Mặc dù nghe lời nói có răn đe nhưng hắn nói thật sự rất nhẹ nhàng không giống như đang tức giận. Thanh Huyền được nước lấn tới:



"Hứ, không cho huynh đi! Huynh vẫn còn phải uống rượu với ta! Lần trước ta đi Châu An không nói với huynh, huynh cũng đã giận dỗi với ta rồi. Lần này ta khao huynh được không?"



Hạ Huyền đanh mặt trấn định: "Không đi."



Thanh Huyền phồng má: "Đi."



"Không đi."



"Đi."



"Không đi."



"Đi."



Cả Tạ Đô và Sư Vô Độ ngồi nghe hai cái người kia cãi vã um lên cũng có chút đau đầu. Sư Vô Độ thở dài quay mặt hướng nhìn Tạ Đô nhẹ nhàng hỏi:



"Cố Tư Y nàng ta đâu?"



"Ngày mai trở về biên cương." Tạ Đô nhàn nhạt đáp. "Hiện tại nàng ấy đang chuẩn bị hành trang cùng các quân binh rồi."



Sư Vô Độ: "Vậy à? Lần trước ngươi đến đây ta vẫn chưa gặp qua nàng. Xem ra vẫn không có dịp rồi."

Tạ Đô liếc mắt nhướng mày, thái độ có chút gợi đòn nói: "Ồ? Động lòng với nàng rồi? Nói đi, bổn vương sẽ se duyên cho hai ngươi."



Sư Vô Độ nghe giọng điệu tráo trợn đó thẹn quá hóa giận, hai má đỏ lên. Phía dưới bàn dùng chân đá hắn một cái. Tạ Đô liền bật cười.



Sau một lúc lại âm trầm, Tạ Đô nhìn xuống chén trà rồi nói:



"Thái tử điện hạ lần này suy nghĩ có chút thiếu chu toàn."



Sư Thanh Huyền đang dây dưa với người kia nghe vậy liền quay đầu nói:



"Điện hạ, thái tử tuy rằng suy nghĩ chưa được chu toàn nhưng nếu dụ ý đó được chấp thuận. Ba vạn kỵ binh của kinh thành nếu đem nghênh chiến có thể thừa sức lật ngược tình thế."



Sư Vô Độ thở dài: "Cho dù có được hay không, bây giờ hoàng thượng đã ra lệnh rồi cũng không thể làm được điều gì khác. Tên lão đầu Quốc Liễm kia vẫn bị cấm túc, đợi qua ba tháng nếu lão trở lại với quan hệ cha con đang căng thẳng kia của thái tử và hoàng thượng chắc chắn sẽ bị lão chặt đứt."

Tạ Đô bỗng nhiên siết tay thành nắm đấm, cau mày nói: "Bổn vương nhất quyết không để cho lão được toại nguyện."



Hạ Huyền: "Binh bộ thượng thư La Kính Uyển kia cũng là người của Quốc đại nhân. Xem ra lần này chắc chắn bọn họ đã giăng bẫy sẵn bắt thóp thời cơ để chặn đánh điện hạ trong triều rồi."



Sư Vô Độ gật đầu: "Bây giờ tất cả chúng ta chỉ có thể chờ đợi thời gian thôi."



Tạ Đô đưa mắt thâm tình nhìn người kia nói: "Ngày mai ngươi đến tiễn ta được không?"



Sư Vô Độ nhìn ánh mắt kia bỗng nhiên ửng đỏ. Thanh Huyền lại không nhìn ra điểm khác thường rồi hào hứng nói:



"Trùng hợp vậy? Ngày mai ta cũng tính đến tiễn Minh huynh đi. Ca, hay ngày mai huynh cũng đến."



Sư Vô Độ thường ngày trầm tĩnh lần này bị dồn ép đến đỏ mặt luôn rồi, chỉ có thể run giọng đáp:

"Ngày mai...có nhiều chuyện...để ta xem thử."



Tạ Đô chống tay lên càm nói: "Lần này ta đi, sinh tử khó nói. Cũng chỉ mong có thể gặp các ngươi trước khi ra trận."



"......"



Hắn nói với giọng cực kỳ ủy khuất khiến Sư Vô Độ không kìm được liền đập bàn nói: "Ta đi!"



Tạ Đô cố gắng nhịn cười không muốn chòng ghẹo y nữa liền nghiêm chỉnh đáp: "Được ngươi nhớ đó."



Sau khi nói chuyện xong, Tạ Đô cùng Hạ Huyền thuận tiện trở về phủ của mình, hai người cưỡi ngựa đi trên đường chợ tấp nập. Bỗng dưng Hạ Huyền lại dừng ngựa trước một sạp bán trang sức, Tạ Đô cũng giữ dây cương quay đầu lại nhìn nói:



"Ngươi sao vậy?"



Ông chủ bán thấy hai người có vẻ thuộc dạng quý tộc liền vui vẻ đón tiếp niềm nở nói:



"Khách quan muốn mua đồ tặng cho ai sao? Mau nhìn đi, chỗ ta có rất nhiều trang sức đẹp mắt mau đến xem!"

Hạ Huyền xuống ngựa đưa mắt nhìn vào hộp gấm đỏ kia, trên chiếc hộp là hai chiếc vòng chỉ đỏ, ở giữa vòng dây đính thêm vài hạt châu trắng cùng một chiếc lắc bạc nhỏ như lá hoa.



*Hình ảnh:





Hắn nhẹ nhàng cầm lấy hộp gấm đỏ đó rồi hỏi chủ sạp:



"Ông chủ cái này bao nhiêu văn tiền?"



Chủ bán thấy vậy liền cười vui vẻ nói:



"Khách quan chọn món này sao? Đây quả thật là món hàng rất đặc biệt! Dùng để tặng cho cô nương hoặc thê tử, nó có ý nghĩa như gắn bó bền chặt, nhân duyên trùng phùng, bách niên giai lão. Đây là món đồ quý giá nhất trong cửa hàng, ba trăm văn tiền!"

Hạ Huyền móc trong ngực áo ra một tấm lá vàng rồi leo lên ngựa nói:



"Không cần trả."



Nói xong liền phi ngựa cẩn thận đóng hộp gấm đỏ lại bỏ trong túi ngực. Tạ Đô liền cười nói:



"Chậc, ngươi mua tặng ai đấy."



Hạ Huyền đáp rất bình thản nói:




"Tặng người trong lòng của ta."



Tạ Đô cả kinh nói: "Ngươi để ý vị cô nương nào rồi sao? Ai có phúc lọt vào tầm mắt của Hạ tướng quân uy mãnh vậy?"



Hạ Huyền: "Chờ đến khi dẹp loạn xong, ta sẽ trở về thổ lộ với y."



Tạ Đô bật cười khanh khách: "Tới đó nếu có thiệp cưới nhớ mời ta nữa."



Sáng hôm sau.



Cả đoàn ngựa, binh mã đều xếp thành hàng trước cửa thành. Cố Tư Y ngồi cưỡi trên ngựa chăm chú nhìn mấy người kia đang nói chuyện với nhau.



Thanh Huyền vui vẻ đứng vẫy tay cười híp mắt nói với Hạ Huyền:



"Minh huynh, thượng lộ bình an! Đại thắng!"

Hạ Huyền mặt lạnh tanh chỉ buông nhẹ một câu: "Chờ ta."



Thanh Huyền ngây ngốc không nhìn ra ý tứ âm trầm trong giọng điệu đó nhất thời ngẩn ra, gãi đầu.



"Sao cơ?"



Còn không nhận được câu trả lời của người kia, Hạ Huyền đã leo lên ngựa nhìn Cố Tư Y đang nhìn hắn với ánh mắt không rõ.



Sư Vô Độ đứng đó, nhìn Tạ Đô leo lên tuấn mã đen, gương mặt có chút khổ sở nói:



"Mới vừa gặp ngươi không lâu, bây giờ phải chia xa rồi."



Tạ Đô mới đầu còn hưng phấn gấp rút muốn đi nhưng tới khi cúi đầu nhìn vẻ mặt bi thương của Sư Vô Độ đang nhìn mình.



Gió bụi bay lên khiến y phục trắng của y bay theo, tóc mai cũng rối tung. Sư Vô Độ nhẹ nhàng vén vành tóc mai lên tai, hốc mắt có chút đỏ nói:



"Sáu năm không gặp, lần này là bao đâu đây?"



Tạ Đô bất động không biết nói như thế nào, chỉ nhếch miệng cười ngồi trên ngựa cao cúi đầu xuống. Một tay giữ chặt dây cương, một tay luồn sau gáy y ngẩng đầu lên. Hắn nhẹ nhàng áp môi xuống hôn lấy cánh môi đang run rẩy kia.

Phụt- -



Cố Tư Y vốn đang uống ngụm nước ở phía sau nhìn thấy cảnh này liền phun hết ra. Tất cả các binh sĩ ở phía sau nhìn một màn này cũng bị hú vía.



Hạ Huyền đứng chết lặng không biết tỏ vẻ gì. Thanh Huyền hốt hoảng mở to mắt mà nhìn hai người kia hôn lấy nhau.



"Ca....?"



Đây là lần đầu tiên y mới nhận ra mối quan hệ của họ tuyệt nhiên không tầm thường!!!



Ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên gương mặt hai người kia, khóe mắt Sư Vô Độ ươn ướt, y nhắm mắt cảm nhận nụ hôn mãnh liệt kia đang quấn lấy mình. Lúc hai người tách ra, Tạ Đô chỉ cười rất hùng mãnh kéo dây cương lên.



Ánh sáng chiếu hình bóng hào hùng ấy của hắn vào trong mắt Sư Vô Độ. Tạ Đô cười nói:



"A Độ, chờ ta đại thắng trở về. Tám thành trì Bán Nguyệt quốc làm sính lễ cưới ngươi."



Nói xong, tất cả đoàn người đều chạy ra khỏi cổng thành thật xa.

Chỉ có Sư Vô Độ đứng ngây ngốc ở đó, vạt áo tung bay theo gió.



Chỉ có y đứng đó mỉm cười.



***



Ngày hai mươi lăm tháng Bảy, trú quân Tây Nam phá trận ngoại giặc ở vùng đất phong.



Đầu tháng Tám, kỵ binh kết hợp cùng thủy binh tập kích ở sông Ái La.



Mùng ba tháng Tám, mười quận biên cương Hòa An chủ động tiến công phá vỡ ba thành trì Bán Nguyệt, tiêu diệt hơn hai vạn quân binh.



Trung tuần tháng Tám, bộ binh theo hướng núi La đánh úp doanh troại đóng cọc ở vùng Tây Bắc.



Ngày mười lăm tháng Tám, biên thùy Hòa An truyền tin Ly Thân Vương bị trọng thương.



Trong triều lập tức nổi lên trận chiến đấu khẩu với nhau, quốc vương đau đầu không thôi.



"Hiện tại đã chiếm được năm thành trì Bán Nguyệt, Ly Thân Vương hiện tại bị trọng thương. Cố vương mười quận biên thùy vẫn đang cố gắng bày bố trí binh theo hướng phòng thủ. Bệ hạ, chúng ta cần tìm một người đến tiếp viện ngay lúc này! Nếu không sẽ bị lật ngược tình thế!"

Tạ Liên từ lúc xảy ra chuyện lần trước đến nay vào triều chẳng nói câu nào. Gương mặt chỉ trầm lặng đứng đó nghe người ta huyên náo, cãi vả đấu đá nhau. Quốc vương nhìn thấy y như vậy trong lòng quả thực có chút khó xử.



Quốc vương: "Theo các khanh, lần này trẫm phái ai đi là hợp nhất?"



Cả triều xào xáo, hiện tại Hạ Huyền là phó tướng vẫn đang chỉ huy binh đóng cọc ở phía Tây Bắc, Cố Tư Y dẫn trú quân Tây Nam theo hướng đường rừng đánh lén quân địch. Mà cố thủ lãnh đạo bây giờ trọng thương, trong triều hiện tại chẳng có tướng tài cũng không có ai võ nghệ cao cường tinh thông.



Lý Sâm lúc này bước ra hàng nói: "Bệ hạ, thần cho rằng lần này để điện hạ dẫn binh tiếp viện lãnh đạo thay cho Ly Thân Vương là thích hợp nhất!"



Cả triều đình sửng sốt quay đầu lại nhìn phía Tạ Liên, Sư Vô Độ từ lúc nghe tin Tạ Đô bị thương cũng không khỏi thấp thỏm lo sợ, y cũng ngước mắt lên nhìn Tạ Liên.

Tạ Liên nhất thời bị nhắc tên mặt vẫn không tỏ vẻ gì bất ngờ, chỉ cúi đầu nói:



"Nhi thần xưa nay chưa từng chinh chiến, có lãnh đạo được quân binh hay không cũng chưa từng nghĩ tới."



Lý Sâm: "Bệ hạ, hiện tại thái tử điện hạ cũng đã trường thành vừa qua lễ cập quan* cũng chưa có công lao hiển hách. Y cũng võ nghệ binh pháp rất cao cường, lại am hiểu binh quyền. Thần nghĩ việc đề cử lần này chính là hợp lý nhất."



*lễ cập quan: là ngày đội mũ quan ở nam lúc hai mươi tuổi thể hiện cho sự trưởng thành.



Tôn Minh hầu bỗng nhiên đứng ra hàng cúi đầu nói:



"Bệ hạ, thần tán thành!"



Sư Vô Độ cho rằng Lý Sâm cũng nói đúng liền đứng ra quỳ xuống nói:



"Bệ hạ, thần cũng tán thành!"



Lần lượt nhiều người cũng quỳ xuống đồng thanh hô.



"Thần tán thành!"



"Thần tán thành!"

Tạ Liên lúc này nhìn xuống những người tán thành dưới kia, thoáng nhìn thấy La Kính Uyển vẫn đứng trơ ra đó không quỳ cũng không nói. Y chỉ cúi đầu một lát rồi nhìn lên quốc vương.



Quốc vương liền hỏi: "Hài nhi, chiến sự lần này con đi được chứ?"



Tạ Liên: "Phụ hoàng có gì muốn ra lệnh, nhi thần lập tức phụng mệnh."



Quốc vương gật đầu:



"Truyền ý của trẫm, thái tử điện hạ cùng hai vạn kỵ quân đến biên thùy Hòa An cứu giá, Cung Kỷ Minh làm phò tá đi theo hỗ trợ điện hạ! Ngày mai lập tức khởi hành."



Cung Kỷ Minh ra khỏi hàng quỳ xuống: "Thần tuân chỉ."



Tạ Liên quỳ xuống: "Nhi thần lĩnh chỉ."



Bãi triều hôm đó, có rất nhiều quan văn trong nội điện rất thấp thỏm lo lắng.



Thái tử điện hạ liệu sẽ thành công?



------------ CÒN TIẾP ------------



Một màn comeout quá dễ thương đến từ vị trí của Tạ Đô =)))))