Biết biết, biết cái đéo gì!
Từ Hạo Miểu là thể loại người miệng nam mô, bụng một bồ dao găm. Tăng Thanh hiểu rất rõ điều đó.
Tăng Thanh cho gã uống thuốc xổ, gã bắt ngay tại trận, tóm lấy cậu còn cười toe toét: "Tăng Thanh, trước đó dạy cho còn chưa nhớ đời à? Còn dám gây sự với tôi?"
Tăng Thanh rụt cổ lại, nịnh nọt cười: "Xin lỗi mà..."
"Quên đi, tôi không tranh cãi với cậu," Từ Hạo Miểu nhướng mày, "Hôm nay tâm trạng tôi vui, cho nên... quy tắc cũ, cởi đồ."
Tăng Thanh trong lòng giằng co một chút, nhìn thấy Từ Hạo Miểu cười ác ý, cậu nản lòng, cam chịu số phận, cởi bỏ quần áo quỳ trên mặt đất.
Cởi mở, rộng rãi, thích cười, Tăng Thanh giả vờ nhiều năm như vậy, sao dám để bố mẹ nuôi và Chung Kí Bạch biết cậu là một kẻ âm u đáng ghét cơ chứ?
Tăng Thanh vẫn nhớ rằng viện trưởng cô nhi viện lúc đầu rất thích cậu, nhưng sau khi kể câu chuyện "cậu bé chăn cừu nói dối" thì viện trưởng đã không bao giờ thân thiết với cậu nữa. Viện trưởng là người đầu tiên Tăng Thanh thoải mái mà ỷ lại, cũng thành thật giãi bày lòng mình, thế nhưng Tăng Thanh lại bị bỏ rơi. Đến khi lớn lên, Tăng Thanh nghe thấy viện trưởng nói với một người lớn khác rằng: "Vốn dĩ tôi muốn giới thiệu người thân nhận nuôi thằng nhỏ, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian tôi phát hiện bản tính nó không tốt, còn ích kỷ toan tính, thường xuyên nói dối hết bài này đến bài khác, thôi bỏ đi..."
Sẽ không có ai thích cậu thật lòng, trên thực tế, ngay cả khi xây dựng hình tượng giả dối thì cũng không ai thích cậu.
Tăng Thanh chợt muốn khóc nhưng vẫn cố nghẹn lại.
Tăng Thanh quỳ rạp trên mặt đất để Từ Hạo Miểu xem xét tất cả mọi thứ, cậu đút một ngón tay vào lỗ hậu, từ từ thọc vào rút ra, vẫn có cảm giác kỳ lạ giống như đầu óc cậu đang rơi xuống nhưng lại bị một cây cọc gỗ đập tung hứng lên, lý trí dập dờn lúc ẩn lúc hiện trong kiểu chơi đùa này.
Từ Hạo Miểu nhìn thấy khuôn mặt baby của Tăng Thanh nhuốm màu đỏ ửng tình dục, thân dưới của hắn từ từ cương cứng.
Không kiềm chế, hắn dứt khoát cởi nửa quần lấy ra cây gậy th*t cứng nhắc. Hắn vẫn chưa lớn nhưng dương v*t của hắn cũng không hề nhỏ, cương cứng đủ chịch tơi bời ai đó, cũng đủ nong rộng cái lỗ nhỏ kia.
Tăng Thanh giật mình, lập tức rút ra hai ngón tay, nhưng dương v*t đã tận dụng cơ hội mà thúc vào đường đi nhỏ hẹp.
"A a...... Từ từ...... Chậm đã......"
"Đĩ non!" Từ Hạo Miểu giã tới tấp, dập ai đó phải dịch từng chút từng chút về phía trước, lại túm eo kéo trở về tiếp tục dập: "Trước đây không phải muốn anh ** cưng như vậy sao? Sướng không? Hả?"
****
.......... WATTPAD: SacDucHuanTam.........
****
Bị Từ Hạo Miểu nhìn thấy cuốn nhật ký là do ngoài ý muốn.
Tăng Thanh trốn trên sân thượng khu dạy học viết nhật ký, cậu viết: Chung Kí Bạch, em thấy anh tự sướng, thật ra... anh có thể tìm em mà, em thích anh, nếu anh muốn làm tình với em, em cũng có thể lặng lẽ gọi anh một tiếng anh trai trong lúc anh ý loạn tình mê...
Tăng Thanh dừng bút, ngước nhìn trời xanh, một lúc sau lại cúi đầu viết tiếp: ....... Thôi, bố mẹ anh vốn dĩ đã không thích em, tốt nhất là em đừng suy nghĩ viển vông nữa... Tuy em cũng không thích bọn họ nhưng nếu em không giả vờ thì em sẽ bị vất bỏ từ lâu rồi.
Cậu thở dài, đang định đứng dậy thì đột nhiên có một bàn tay giật lấy cuốn sổ.
Tăng Thanh giật mình, theo bản năng chột lấy lại nhìn thấy Từ Hạo Miểu duỗi tay lên cao và đọc thành tiếng: "..... Tuy em cũng không thích bọn họ nhưng nếu em không giả vờ thì....."
Từ Hạo Miểu cười như không cười nhìn Tăng Thanh đang ngơ ngác: "À ha? Bố mẹ nuôi cho cậu ăn cho cậu uống, cậu đã không biết ơn thì thôi lại còn ghét bỏ bọn họ, thậm chí... còn thèm muốn con ruột của bọn họ?"
****
.......... WATTPAD: SacDucHuanTam.........
***
Tằng Thanh bị ** đến phát khóc, cậu quỳ rạp trên mặt đất, bị ép bắn tinh vào trong.
Từ Hạo Miểu đứng lên, cười nói: "Lục Minh Kha, mày đứng đó hơi lâu rồi đó, cứng chưa? Qua đây cùng chơi đi."
Tăng Thanh mở to mắt, trong ánh nước mông lung trông thấy Lục Minh Kha đứng dưới gốc cây nhìn mình, ánh mắt đáng sợ cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
.....
Song long thực sự rất đáng sợ. Tăng Thanh nghĩ.
Hai con quái thú cùng một lúc hoặc thay phiên nhau, một trái một phải, một trên một dưới, cứ như bổ đôi cơ thể cậu thành hai nửa, nửa bên trái kêu rên đau đớn, nửa bên phải kêu rên vui thích.
Nửa bên trái chiếm đa số.
.....
Chỉ riêng việc giao cấu với Từ Hạo Miểu đã khiến Tăng Thanh chịu không nổi, giờ thêm Lục Minh Kha, hai người cùng lúc trực tiếp ** Tăng Thanh ngất xỉu.
Tăng Thanh đang nằm mơ.
Trong bệnh viện mùi thuốc khử trùng nồng nặc, Tăng Thanh ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, Chung Kí Bạch nghiêng người ôm cậu nói: "Tăng Thanh, anh hơi sợ."
Đây là lần đầu tiên Chung Kí Bạch chuẩn bị lên bàn giải phẫu ở tuổi mười một.
Chung Kí Bạch mười một tuổi, một Chung Kí Bạch sẽ cho Tăng Thanh kẹo ăn, sẽ dạy Tăng Thanh bài tập về nhà, sẽ dẫn Tăng Thanh đi đào đất trồng hoa, sẽ che chở Tăng Thanh trước mặt cha mẹ nuôi.
Tăng Thanh cụp mi xuống không nói gì, Chung Kí Bạch lại ôm chặt cậu hỏi: "Em sẽ luôn ở đây chứ?"
"Em sẽ." Cậu nói.
"Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh chứ?"
"Ừm, sẽ không bao giờ."
Tăng Thanh lại bắt đầu cười, đó là nụ cười ngọt ngào như thường ngày, rõ ràng chỉ là một giấc mơ nhưng Tăng Thanh cảm nhận được cảm giác xa vời, tựa như bắt đầu từ nụ cười đó trở đi mới là một giấc mộng hư vô.
"Anh ơi, em không kiên trì được nữa rồi, anh có thể gọi tên cúng cơm của em được không?"
"Bé Thanh à," cánh tay ôm vai Tăng Thanh như siết chặt, "Là tên này hử?"
"Vâng, đúng rồi. Thật ra anh chưa bao giờ gọi em như vậy."
Giống như trước nay em không dám gọi một tiếng "anh trai."
Tăng Thanh mở mắt trong cơn hỗn độn, màn trời chiếu đất, ánh trăng sáng trong, cậu vẫn đang nằm trên bãi cỏ sau trường học, hai tên khốn kiếp từng ** cậu đã biến mất từ lâu.
"Ha, thật rẻ mạt mà..." Tăng Thanh thở dài.
Thực ra Tăng Thanh cũng không muốn thích Chung Kí Bạch một cách rẻ mạt như vậy. Thế nhưng Chung Kí Bạch đã từng rất rất tốt, tuy tính cách lạnh lùng nhưng trong ba năm vừa được Chung gia nhận nuôi, Chung Kí Bạch đã thật sự đối xử rất tốt với cậu. Đó là một loại "tốt" như được ưu tiên hàng đầu trên đời.
Tăng Thanh là một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện, cậu có những tiêu chuẩn riêng để cảm nhận sự yêu thích của ai đó đối với mình, cậu không nhìn vào những lời nói mà chỉ nhìn vào hành động.
Cho nên đến bây giờ Tăng Thanh càng biết rõ Chung Kí Bạch rất ghét cậu, chỉ có cậu là người đau khổ giữ lấy viên kẹo hết hạn qua năm tháng, tự lừa mình dối người mà cho rằng Chung Kí Bạch sẽ lấy ra một viên kẹo mới trước khi viên kẹo cũ quá hạn.
Và nói: "Bất ngờ chưa! Trước đó toàn là anh giả vờ đó, tụi mình đã hứa không bao giờ rời xa rồi mà!"