Trà Hoa Nhài

Chương 10: Móc khóa đôi




Sau buổi ngoại khóa thành công vượt ngoài mong đợi, các thầy cô tổ tiếng Anh quyết định sắp xếp một bữa liên hoan hoành tráng cho các học sinh đã giúp đỡ cho sự kiện, kể cả những người không phải thành viên của câu lạc bộ.

Gia Linh thở dài bước xuống khỏi xe, biểu cảm đầy chán nản. Chưa kịp vào quán, em đã phát hiện thấy Quốc Duy đứng trước mặt mình tự lúc nào.

"Anh đợi em ạ?" Gia Linh chớp mắt.

"Mọi người vào trước hết rồi, anh sợ em không tìm được chỗ." Quốc Duy nhướng mày ngó đồng hồ.

"Em cảm ơn."

Em chậm rãi bước vào trong, mái tóc xoăn sóng lơi lắc lư sau lưng vẫn còn vương vài giọt nước, mùi dầu gội theo đó được tỏa ra ngào ngạt, xen lẫn với hương hoa nhài phảng phất trong không khí.

"Mới gội đầu xong mà buộc chặt dễ gây đau đầu lắm." Anh nói bâng quơ.

"Do vội quá nên em chưa kịp sấy ạ." Gia Linh lườm anh.

"Hay là ăn xong anh đưa em về sớm nhé?"

"Em thắc mắc lâu rồi... Nhưng mà anh có vẻ rất muốn chở em về nhà thì phải?"



"Không chỉ thế, anh còn muốn chở em đi học mỗi ngày cơ." Quốc Duy cười toe toét, không phản bác.

"Để làm gì ạ?"

"Chúng ta là bạn thân mà." Anh ném cho Gia Linh một câu đầy ẩn ý.

Em khựng lại, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới nở nụ cười công nghiệp: "Gia đình em có ba căn chung cư ở Sài Gòn. Nếu mỗi sáng anh có thể sang từng căn tìm em thì em sẽ miễn cưỡng đồng ý lên xe anh đến trường."

Anh nghe xong lập tức che mặt, bả vai run lên vì nhịn cười. Gia Linh hơi nhăn mày, định nói gì đó nhưng bị ngăn lại.

"Mọi người đang chờ đấy, vào ăn thôi nào." Hoài An bỗng bước tới xen ngang cuộc trò chuyện của hai người.

"Dạ vâng ạ." Em ngoan ngoãn nghe lời, trước khi đi còn kịp lườm Quốc Duy một cái.

Bữa ăn diễn ra trong vòng một tiếng rưỡi, đám học sinh đua nhau kể chuyện, cười đùa vui vẻ. Bầu không khí sôi nổi bao trùm khiến cho một vài người mới quen chưa được bao lâu cũng có thể hòa nhập với số còn lại, thế là buổi liên hoan tình cờ lại tạo ra một vài nhóm bạn thân thiết.

Sau khi chào tạm biệt thầy cô, tất cả quyết định kéo nhau đi hát karaoke, với sự vắng mặt của Quốc Duy, Hoài An và Gia Linh.

"Em không đi tăng hai hả?" Quốc Duy ngó cô gái đứng bên vỉa hè, cúi đầu hỏi.

"Dạ không ạ, em phải về nhà trước mười một giờ đêm." Gia Linh ngước mặt nhìn anh, bình thản trả lời.

"Có muốn đi đâu đó với anh không?" Quốc Duy giả điếc, không thèm để ý vế sau.

"Cũng được ạ." Em đảo mắt, ngẫm một hồi vẫn nhún vai đồng ý.

Quốc Duy gật đầu, bảo em chờ một chút để quay vào lấy xe, rồi bỗng khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng của một người rất quen thuộc.

"An? Sao mày chưa về?" Anh nhướng mày.

"Tao chờ mày."



"Có chuyện gì à?"

"Mày có muốn đi tăng hai với tao không?" Hoài An ngập ngừng chỉ tay.

"Tao phải chở bạn thân về rồi, xin lỗi mày. Hôm khác mình đi sau nhé?" Quốc Duy dời tầm mắt, dường như đã phát hiện ra điều gì đó bất thường từ đôi má ửng hồng của Hoài An.

"À, thế thôi vậy." Chị mím môi, gương mặt biểu lộ rõ sự thất vọng.

"Mày sao thế?" Anh cười nhạt, nghiêng đầu ngắm đôi mắt bồ câu xinh đẹp của người đối diện.

Hoài An không nói gì, nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, vành tai càng lúc càng đỏ lên.

"Tao thích Duy lâu lắm rồi, kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tao thấy Duy rất đẹp, lại còn rất giỏi. Không chỉ thế, mày cũng rất tốt bụng, lúc nào cũng giúp đỡ tao khi tao gặp khó khăn. Tao biết Duy vẫn luôn thu mình lại với tất cả mọi người, có thể do mày không tin tưởng ai cả, nhưng dù không ai yêu thương Duy, tao vẫn sẽ ở bên mày."

"Vì vậy... Tao với mày có thể đừng chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường được không?" Hoài An níu vạt áo anh, lấy hết can đảm bộc bạch tất cả những cảm xúc ở tận sâu trong đáy lòng của mình.

Chị nói một tràng dài, nhưng lại không hề vấp lấy một lần, như thể đã chuẩn bị những lời này từ rất lâu rồi, chỉ là chưa bao giờ có cơ hội để bày tỏ. Hoài An cúi gằm mặt, vì thế không thể nhìn rõ biểu cảm của Quốc Duy. Tuy nhiên, sự im lặng khiến cho khóe mắt chị bỗng chốc ngập tràn nước.

Hoài An mặc kệ hai hàng nước lã chã trên gương mặt mình, găm sâu móng tay vào da thịt khiến cho chúng bắt đầu rỉ máu. Quốc Duy không thể nào làm thinh nữa, đành khẽ thở dài tiến đến gần chị với vẻ mặt vô cùng hối lỗi.

"Đừng làm thế. Móng tay của mày không nên dùng để cào xé chính mình, đôi mắt xinh đẹp của mày cũng không nên dùng để khóc vì một thằng con trai đâu." Anh kiên nhẫn gỡ từng ngón tay của Hoài An ra, nâng niu chúng như những viên ngọc quý, an ủi chị bằng chất giọng mê hoặc của mình, sau đó lấy băng cá nhân trong túi áo dán cho chị.

"Cảm ơn mày, và cũng xin lỗi mày. Bây giờ tao chưa muốn yêu đương, tao cần phải chú tâm vào học tập. Nếu mai sau chúng ta có duyên gặp nhau, lúc đó An hãy nói lại những lời này một lần nữa nhé?" Quốc Duy nhẹ nhàng từ chối lời tỏ tình, mân mê bàn tay của chị.

Hoài An đưa tay còn lại lau đi hai hàng nước mắt, nhưng kì lạ là lau mãi chúng vẫn chẳng chịu ngừng, cứ như những hạt cát li ti trong một chiếc đồng hồ, bị cuốn theo dòng chảy mà rơi mãi cho đến khi không thể nào chuyển động được nữa.

Nhưng tiếng bước chân của ai đó khiến Hoài An giật mình ngước lên.

Gia Linh sững sờ nhìn khung cảnh tình tứ hiện ra trước mắt, hơi nghiêng đầu. Như nhận ra điều gì đó không bình thường, em lập tức giả mù, quay lưng chuẩn bị rời khỏi, nhưng Hoài An đã ngăn cản ý định của em. Chị lấy tay mình ra rồi cắm đầu cắm cổ chạy, không để ý còn đụng trúng vai em.



Gia Linh ngoái đầu nhìn Hoài An, thở dài xoa trán.

Khi bóng hình Hoài An đã biến mất hoàn toàn, cuối cùng Quốc Duy cũng thả lỏng người, tựa vào xe, vuốt ngược tóc ra sau, để lộ gương mặt đẹp trai không toát ra chút biểu cảm nào.

"Em xin lỗi, em không cố ý phá hỏng chuyện của anh Duy đâu ạ. Do em thấy anh lâu quá mà chưa ra nên sợ anh gặp phải chuyện gì đó thôi ạ." Gia Linh giơ tay giải thích.

"Không sao, không phải lỗi của Linh đâu. Chúng ta đi chứ?" Quốc Duy bình thản lấy mũ bảo hiểm, cười nhạt.

"Vâng ạ." Em bước từng bước lại gần anh, ánh mắt chất chứa đầy suy nghĩ.

- --

Chỉ sau một đêm ngắn ngủi, video quay lại tiết mục kết hợp của Gia Linh và Quốc Duy đã được chia sẻ rộng rãi khắp trường với lượng tương tác bùng nổ, gần như tất cả học sinh các khối đều biết về bài hát này, cùng với mối quan hệ đã được xác thực của Quốc Duy và Gia Linh.

Chưa dừng lại ở đó, trên mạng xã hội lại xuất hiện thêm một sự kiện bất ngờ khác, khiến cho những người từng lên tiếng phản đối về tin đồn của Quốc Duy và Gia Linh cũng không thể làm thêm điều gì nữa.

Mặt trời lên cao, núp sau những áng mây bồng bềnh, đưa từng tia nắng len lỏi qua rèm cửa chiếu sáng cô gái đang cuộn tròn trong chăn ngủ say sưa. Gia Linh cố gắng ép mình mở mắt, tay với lấy điện thoại, lướt mạng xã hội kiểm tra vài thứ theo thói quen. Em bỗng bật dậy, trợn tròn mắt nhìn trang cá nhân của Quốc Duy.

Anh đăng một tấm ảnh về hai chiếc móc khóa đôi hình chó sói và cô bé quàng khăn đỏ, với dòng chú thích đầy ẩn ý: [Bên tay trái là của PNGL.]