Trà Hoa Nhài

Chương 16: Tin tưởng




Gia Linh ngồi im lặng ở một góc đường vắng, hướng mắt về những ánh sao nhỏ tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm đen sâu thẳm.

Quốc Duy bước tới bên em, không nói không rằng đưa cho em ly sữa ấm và một cái bánh mì nhỏ.

"Tối uống cà phê không ngủ được đâu."

"Em không hay ăn tối đâu ạ." Gia Linh uống một ngụm sữa, bĩu môi.

"Sao thế?" Quốc Duy phủ áo khoác lên vai em, cúi đầu thắc mắc.

"Anh muốn biết ạ?"

"Đúng rồi."

Gia Linh nhún vai, bình tĩnh trả lời: "Từ nhỏ em đã ít ở cùng bố mẹ rồi ạ. Có lẽ do họ quá yêu công việc, hoặc em chẳng có ý nghĩa gì to lớn, nhưng số lần em gặp họ từ lúc mới ra đời chắc chỉ tầm mười mấy lần gì đấy thôi. Bố mẹ em qua lại Sài Gòn và Hà Nội khá thường xuyên, nhưng em nghĩ, chắc họ không biết đường đến trường của em đi như thế nào đâu ạ."

Đến đây, sắc mặt em bắt đầu tối dần đi, em nở nụ cười chua xót, như cố gắng che giấu vẻ đượm buồn trên biểu cảm, "Chẳng biết từ bao giờ, em đã thấy những món ăn tuyệt đẹp bày biện sẵn trên bàn thật nhạt nhẽo. Em thấy quen với những cuộc điện thoại trách móc khi thành tích học tập đi xuống, và không còn mong chờ một bữa cơm gia đình hạnh phúc mỗi khi bố mẹ vào Sài Gòn nữa."

"Chắc em nói về bản thân hơi nhiều rồi ạ." Gia Linh ngưng lại, sực nhớ ra điều gì đó, lúng túng chêm vào.



"Em nói đi, anh nghe." Quốc Duy nhìn em, đôi mắt phản chiếu lại hình ảnh xinh đẹp.

Những hành động thân mật cùng biểu cảm yêu chiều và hương trà tỏa ra trên người anh, tất cả chúng trong giây phút này dường như đều hiện hữu vì em, cũng chỉ thuộc về một mình em.

Từng hạt nước long lanh bắt đầu rơi xuống từ hốc mắt đỏ ửng của em.

Gia Linh khóc nức nở không ngừng, nước mắt chảy giàn giụa trên gương mặt em như những cơn mưa của bầu trời, cuốn đi hết những cảm xúc tiêu cực chôn sâu trong đáy lòng cùng những tổn thương đã chất chứa trong tâm hồn bé nhỏ của em tự bao giờ.

Quốc Duy không nói gì, chỉ lẳng lặng trao em một cái ôm ấm áp, bao trọn thân hình đang run bần bật lên vì tủi thân, vì uất ức.

Mãi đến khi qua ngày mới, Gia Linh mới sụt sịt thoát ra khỏi vòng tay anh.

"Em xin lỗi." Em nhìn cái áo bị thấm ướt một vùng của anh, ngại ngùng xoa mu bàn tay.

"Anh không ngại đâu, nếu được, anh mong em hãy cứ thoải mái cười, khóc như vậy." Quốc Duy chỉnh lại lọn tóc bên tai em, cong môi cười.

Quốc Duy lấy khăn tay ra, cẩn thận lau mặt cho em rồi mới bước về phía chiếc xe bên lề đường.

"Ngày mốt em thi IELTS rồi, anh chúc em thi tốt đi ạ." Gia Linh ngoan ngoãn để anh cài quai mũ, nhõng nhẽo kéo tay anh.

"Anh biết em sẽ làm được." Quốc Duy trả lời một câu bâng quơ, nhưng ánh mắt lại như đặt trọn cả niềm tin vào em.

Gia Linh nghe xong phá ra cười nắc nẻ, hai má theo đó dần chuyển thành màu hồng, đôi mắt nai to tròn sưng húp vì khóc bỗng chốc lại biến thành một đường cong hoàn mỹ. Hương hoa nhài bao quanh cơ thể em theo cơn gió mà hòa quyện trong không khí, tinh tế tôn lên vẻ đẹp thuần khiết vốn có của em.

Quốc Duy ngắm nhìn con bé, âu yếm xoa đầu, nâng niu em như một bông hoa trắng muốt đang nhẹ nhàng tỏa sáng lung linh.

- --

Gia Linh thẫn thờ nhìn bảng điểm IELTS, dán mắt vào phần điểm tổng, có lẽ cũng không còn bỏ vào tai những lời của Quỳnh Chi ở đầu bên kia điện thoại nữa.



"Sao mày im rồi?" Quỳnh Chi kiểm tra màn hình cuộc gọi, nhăn mặt thắc mắc.

"Tao đạt rồi." Gia Linh nói ra một câu khó hiểu.

"Đạt gì?"

"Đạt mục tiêu." Gia Linh dụi mắt liên tục, dường như không tin vào con số đang hiển thị ngay trước mặt mình, "Chắc tao không nhìn nhầm con 7.0 này đâu."

"7.0 á? Thật luôn?" Quỳnh Chi há hốc miệng kinh ngạc.

Sau một khoảng lặng ngắn, cuối cùng thì Gia Linh và Quỳnh Chi cũng đã về với thực tại. Nhờ kết quả thi cực kỳ đẹp của Gia Linh, hai đứa cười như được mùa, vui vẻ reo hò ăn mừng từ bên này sang bên khác.

"Tao phải báo với anh Duy nữa, cúp nhé." Gia Linh vội vàng khoác áo, tắt điện thoại rồi nhanh chân bắt xe tới điểm hẹn, gương mặt không che giấu được niềm hạnh phúc đang trào ra bên ngoài.

"Em giỏi lắm." Quốc Duy bước xuống khỏi xe, thuận miệng khen em.

"Anh khen chả có lòng gì cả." Gia Linh bĩu môi, không vừa ý khoanh tay.

"Thế anh đưa em đi chơi, coi như phần thưởng nhé?" Anh phì cười, đưa mũ bảo hiểm cho Gia Linh.

"Cũng được ạ." Em leo lên xe, gật gù đồng ý, cúi đầu che đi hai má hây hây hồng.

Sau ngày hôm ấy, Gia Linh bám lấy Quốc Duy mỗi lần hai người gặp nhau, anh đi đâu thì em cũng theo đó, y như một cái đuôi. Điều này khiến cho mọi người đều nghĩ rằng tình yêu của họ đang càng ngày càng trở nên khăng khít hơn.

Và dường như, thứ duy nhất thay đổi không phải mối quan hệ của họ.

Dạo gần đây, Gia Linh không còn bình tĩnh trước mọi thứ và bày ra biểu cảm chán nản với tất cả như những gì người quen em thường thấy nữa. Em bắt đầu cười nhiều hơn, thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài nhiều hơn, trẻ con hơn, cũng dễ đoán hơn rất nhiều. Mọi người xung quanh em và anh đều biết được rằng, những trạng thái này của em được hiển hiện rõ ràng nhất khi em ở cạnh Quốc Duy.



"Mày lạ lắm." Quang Đạt là người thứ mười một nói với em câu này.

"Lạ gì đâu, em chỉ yêu thôi ạ." Gia Linh cười tươi rói.

"Không, hồi còn yêu thằng nhóc gì đó ở trường cấp hai, mày cũng đâu có như này. Tao nhớ lúc đấy mày kiềm chế giỏi lắm mà."

"Hồi ấy em còn nhỏ quá mà ạ, với cả, bây giờ em nghĩ em gặp đúng người rồi." Em nhún vai.

"Mày gặp đúng người, nhưng mày nghĩ thằng Duy có tình cảm với mày không? Mày có biết thằng đấy đã trêu đùa tình cảm của bao nhiêu cô rồi không?" Anh Đạt thở dài, hỏi vặn lại.

"Anh đừng nói xấu anh ấy. Em nghĩ chắc là anh Duy cũng có gì đó với em rồi đấy ạ." Em bình tĩnh giải thích.

"Tại sao mày nghĩ thế?"

"Vì anh ấy đối xử với em rất đặc biệt, khác với những gì em thấy khi anh ấy đứng cạnh mấy cô gái khác." Gia Linh nhìn thẳng vào anh họ, hàng lông mi cong chuyển động lên xuống, đôi mắt nai to tròn tràn đầy niềm tin với người em yêu.

"Thôi được rồi, giờ tao nói gì mày cũng chẳng nghe." Quang Đạt lẩm bẩm, "Nhưng chú tâm vào học đi, chuyện chính của mày bây giờ không phải tình cảm, mày mà cứ lo chơi bời yêu đương quá là sa sút đấy. Đợi đến lúc cô chú đưa mày ra Hà Nội mới nhận ra thì mày hối hận cũng chả kịp nữa đâu."

"Em biết ạ."