Trà Hoa Nhài

Chương 22: Tụt dốc




Quốc Duy đứng trơ ra nhìn chai nước và chiếc khăn mặt được gấp gọn đặt cẩn thận bên ghế đá, sắc mặt theo đó tối dần đi.

"Lại nữa à? Bé nào theo đuổi mày lâu thế, ngày nào cũng mang khăn, nước với đồ ăn cho mày, kiên trì v**." Minh Nhật liếc mắt sang phía anh, cười khẩy.

"Bé nguời yêu cũ." Quốc Duy không ngại ngần rút khăn ra lau mồ hôi trên trán, bình thản nhún vai.

"Ai nhỉ, bé Linh á hả?"

"Chứ còn ai vào đây, mày nghĩ số còn lại biết trường mình chắc." Anh vuốt tóc.

"Nhắc mới nhớ, sao tự nhiên mày nổi hứng yêu gái cùng trường vậy?" Minh Nhật nghiêng đầu hỏi.

"Không biết, tự nhiên nó thế thôi." Quốc Duy nhướng mày.

"Mày cũng ác, yêu xong đá con nhà người ta ngay lúc ôn thi học kỳ, ch* thật sự. Nghe bảo con bé không ôn gì hết, xong điểm thấp nên thầy cô thất vọng dữ lắm, tao thấy mấy đứa bạn cứ đi bên cạnh xong an ủi động viên các kiểu, nhưng mà hình như cũng chả khá khẩm lên tí nào."

"Lúc còn yêu thì chửi bới, giờ thì nhào vô thông cảm, đám đông lật mặt nhanh nhỉ." Quốc Duy cười nhạt, cong môi che giấu đi biểu cảm phức tạp đan xen vài dòng suy nghĩ của anh.

"Mày khỏi bẻ lái, không dắt mũi được tao đâu." Minh Nhật khoác vai bạn mình, nhếch mép khinh bỉ.

"Tao có làm gì đâu, đã dám chơi thì phải dám chịu chứ, đâu có phải chưa được ai cảnh báo." Anh thẳng tay vứt khăn vào thùng rác, dùng giọng điệu cợt nhả ném ra một câu nhẹ bẫng.

"Sống đểu thế có ngày bị nghiệp quật đấy." Cậu bạn khựng lại, thái độ đột nhiên trở nên nghiêm túc lạ thường.

Quốc Duy không đáp, quay đầu bước ra khỏi sân, mang theo tâm trạng nặng trĩu như tạ đè trên lưng, để lại bầu không khí ảm đạm có phần khó xử cho bạn mình.

- --

Suốt mấy ngày kiểm tra học kỳ, đầu óc Gia Linh cứ quay mòng mòng, em nghĩ mãi về Quốc Duy, về nỗi nhớ cùng với tình yêu không thể vứt bỏ trong trái tim của em, thế nên em chẳng nhét được chút kiến thức nào vào đầu. Cuối cùng, kết quả kiểm tra của em thấp tới mức không ngờ, trừ môn tiếng Anh ra thì hầu hết đều ở dưới mức trung bình.

Đến khi Gia Linh bắt kịp được với thực tại cũng là lúc em rơi vào hố tiêu cực do chính mình tạo ra, em nhìn kết quả in hằn trên tấm giấy, nhìn bản thân mình, và rồi nước mắt em lại rơi.

Gia Linh khóc nhiều đến mức khô cạn mắt, nhưng dù thế thì con đường phía trước của em vẫn mù mịt như vậy. Con bé gần như hoàn toàn lạc mất phương hướng, cứ loay hoay mãi mà chẳng thể thấy được chút ánh sáng nào len lói trên mũi bàn chân mình. Em chậm chạp bước đi trong vũng bùn, nhưng càng bước, em lại càng sợ hãi.

Gia Linh mở cửa nhà, mím môi nhìn hai đôi giày xếp ngăn nắp bên tường.

"Mấy giờ rồi?" Mẹ em gằn giọng hỏi con gái.

"Con xin lỗi ạ." Em cúi đầu.

"Bố mẹ đang rất bận, nhưng phải đặt vé ngay về đây vì một cuộc điện thoại của cô chủ nhiệm con đấy. Con đã hứa như thế nào?" Bố em tháo cà vạt, mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Gia Linh không đáp, chôn chân ở cửa, run rẩy xoa mu bàn tay.

"Con làm bố mẹ quá thất vọng." Bố Hữu cau mày, đập mạnh mảnh giấy in kết quả kiểm tra của em xuống bàn.

"Con có biết mình phạm lỗi gì không?" Mẹ em chêm vào.

"Con thi không tốt, điểm tục dốc ạ."

"Còn gì nữa?"

Gia Linh giật mình ngước lên, đôi mắt nai sưng húp bỗng chốc lại tràn ngập nước.

"Chú Vinh bảo, con xuống quán của Đạt rất nhiều, ngày nào cũng đi tới tận khuya muộn mới về."

Chỉ sau một câu của mẹ, bầu không khí lập tức trở nên im ắng lạ thường. Trong căn phòng sáng ánh đèn mờ, Gia Linh gần như đứng hình. Em ngưng nhịp thở, lắng nghe tiếng tim mình đập dồn dập, có lẽ rất muốn tìm cách chạy trốn khỏi nhà ngay lúc này.

"Sao không trả lời?" Bố em quay đầu.

"Học đâu ra cái thói đấy vậy? Mẹ đã từng nói, con không được lảng vảng gần mấy chỗ như thế cơ mà? Thử hỏi xem người ta có ai ưa nổi mấy đứa ăn chơi lêu lổng không thèm chăm lo học hành kia không? Con thấy nhà mình chưa đủ tốt để nuôi con ăn học nên muốn làm cái loại đấy hả?" Mẹ đặt ra một tràng câu hỏi, nghiêm nghị trách mắng em.

Gia Linh tiếp tục giữ im lặng, dường như không thể mở miệng giải thích một lời nào. Một lúc lâu sau, tiếng điện thoại mới bất chợt vang lên, chấm dứt hẳn những lời dạy dỗ của bố mẹ.

"Lo sắp xếp cẩn thận đi, bố sẽ làm thủ tục chuyển con ra Hà Nội." Bố Hữu bước gần về phía Gia Linh, ném cho em một câu cuối rồi đóng sầm cửa, bỏ mặc con bé cùng những dòng suy nghĩ chồng chất liên hồi ở đằng sau.

- --

Quang Đạt kéo chốt, tắt đèn, ung dung quay vào trong phòng nghỉ.

Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi khiến anh họ nhíu mày, anh vẩy tay nhìn sang con bé nằm bò trên bàn với khuôn mặt đỏ ửng.

"Sao uống mà không xin gì hết vậy, loại này nặng đấy, còn tỉnh táo không đấy?" Quang Đạt nhấc em họ ra khỏi ghế.

Gia Linh vùng vẫy, không để ý đánh thẳng vào mặt anh họ khiến anh loạng choạng lùi về sau. Em ngồi bệt xuống mặt đất, nheo mắt nhìn xung quanh.

"Mày lên cơn à con này?" Anh họ xoa má, há hốc miệng khi thấy vết hằn đỏ phản chiếu trong gương.

"Anh quát to thế." Gia Linh phụng phịu bĩu môi.

Quang Đạt hít sâu, lắc đầu lẩm bẩm: "Phải đối xử nhẹ nhàng với người say."

Anh họ đặt tay lên trán em kiểm tra nhiệt độ, bình tĩnh lôi con bé lên giường rồi đắp chăn cẩn thận. Thế nhưng chưa được bao lâu, Gia Linh lập tức ném chăn bay về phía anh, ngồi bật dậy, giơ tay đập liên tục vào gối.

Có lẽ vì không phải lần đầu gặp trường hợp này, thế nên Quang Đạt chỉ đành bất lực xoa mày, đứng yên trông em họ quậy phá. Gia Linh quơ tay loạn xạ trong không khí, giãy nảy như con đuông dừa, cáu gắt lảm nhảm vài thứ vô nghĩa, rồi vài phút sau đó lại chuyển sang dụi mắt, sụt sịt rên rỉ như sắp khóc.

"Bỏ tay ra xem nào, mù bây giờ." Quang Đạt kiên nhẫn gỡ tay con bé ra.

"Mù ũng đượt, hong i Hà Nụi âu." Gia Linh thút thít nói giọng mũi. (Tạm dịch: Mù cũng được, không đi Hà Nội đâu.)

"Nghe anh mày này, Hà Nội cũng được, Sài Gòn cũng được, ở đâu cũng tốt hết, không việc gì phải buồn." Anh họ xoa đầu em.

"Không thích đâu! Hà Nội không có Chi, không có anh Đạt..." Em dường như không vừa ý với câu vừa rồi, khó chịu hét toáng lên, "Không có anh Duy nữa.", tới đây, âm lượng của em ngày càng nhỏ lại.

"Ừ, không có. Nhưng mà mày sẽ gặp những người mới mà, nhiều khi ở đó còn vui hơn đấy."

"Anh đuổi em, anh không thích em." Vài giọt nước mắt bắt đầu rơi trên gò má em, như những giọt sương mới vào buổi sớm mai ẩm ướt.

"Tao có bảo thế đâu. Ngoan ngoãn theo cô chú đi, mai mốt rảnh tao ra chơi với mày, được chưa." Quang Đạt vỗ vỗ mái tóc bồng bềnh của em, cong môi cười. Điều kỳ lạ là, rõ ràng anh họ đang cười nhưng biểu cảm lại chẳng hề vui vẻ, gương mặt tối sầm lại, ánh nhìn chất đầy sự buồn bã.

"Em không muốn đi đâu cả. Em thi tệ quá, em thất vọng về chính mình lắm, tại sao em lại bị như thế chứ, rõ ràng em có thể ôn được nhiều hơn, em có thể làm tốt hơn cơ mà." Gia Linh òa khóc nức nở, ấm ức kể ra một hàng dài những suy nghĩ tự trách mà em vẫn luôn kìm nén trong lòng.

"Có sao đâu, một lần thi không tốt chả chứng tỏ được cái gì hết. Tao ở đây, mày không phải sợ, ai chửi bới mày tao đấm hết cho."

"Anh đánh anh Duy đi. Mà không, đừng đánh, anh ấy sẽ đau lắm. Không được, phải đánh để trả đũa chứ." Gia Linh lẩm bẩm, bỗng nhiên tự mâu thuẫn với chính mình.

"Nó mà dám bén mảng đến đây thì tao đánh hết, mày không phải lo. Cơ mà thằng đấy chết nhát quá, trốn rồi." Quang Đạt rút khăn giấy đưa cho em họ.

"Đừng mà, đừng đánh anh Duy." Em nấc lên liên hồi, "Anh biết không, hôm nay em đã đi tìm anh Duy khắp nơi, em tới quán cà phê, tới bên bờ hồ, còn tới cả quán bi-a của anh nữa đấy ạ." Em cười tươi rói, thế nhưng vẻ mặt lại cực kỳ chua xót.

"Ừ." Quang Đạt gật đầu.

"Nhưng anh Duy ở xa lắm, chắc là em không với được rồi." Con bé nghẹn ngào, cố nặn ra một chút nét vui vẻ trên đôi mắt nai sưng vù chất chứa đầy tâm tư, lặng lẽ xoa mu bàn tay như đang niệm một câu thần chú, để nó làm tan đi những suy nghĩ tiêu cực bủa vây quanh trái tim nhỏ nhắn sắp vỡ ra thành từng mảnh của chính bản thân em.