Trà Hoa Nhài

Chương 24: Tìm thấy




"Hà Nội đẹp lắm." Quỳnh Chi mân mê vành ly, thả hồn vào miếng chanh nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

"Tao biết." Gia Linh chăm chú nhìn cô bạn trước mắt.

"Tao không bay ra đó gặp mày được đâu, đừng nhớ tao nhé." Quỳnh Chi cười chua xót, dường như đã chấp nhận để bạn thân mình rời khỏi thành phố này.

"Bố mẹ tao vẫn đang làm thủ tục, chắc tầm sau Tết tao mới đi." Gia Linh đọc dòng tin nhắn trên điện thoại, cố lái chủ đề theo một hướng khác.

"Thế thì mày phải thật vui vẻ trong một tháng cuối trước khi đi đấy." Quỳnh Chi tạm gác lại nỗi buồn sang một bên.

"Tất nhiên rồi. Tao phải tìm được ước mơ của mình trước khi ra đó cho đỡ bỡ ngỡ." Em gật gù.

"Mày lạc quan được như vậy là tốt rồi." Cô nàng lẩm bẩm, "Cơ mà, mày thích trà hoa nhài ở đây lắm mà, sao hôm nay lại không uống vậy?"

Gia Linh hơi giật mình, một nét buồn thoáng xuất hiện trong đôi mắt to tròn của em.



"Tao xin lỗi." Cô bạn đưa tay che miệng, có vẻ đã nhận ra mình vừa nói gì đó không nên.

"Cũng không có gì đâu, do tao uống trà hoa nhài quá nhiều thôi." Em thở phào, đôi môi cánh én của em cong lên, "Hôm nào đi cà phê với anh Duy tao cũng uống nó. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi ngán, thế nên không uống nữa thôi."

Quỳnh Chi không đáp. Dường như việc em vô thức thốt ra tên của người mà em vẫn chưa thể ngưng nhung nhớ đã đủ để giúp cô nàng biết được rằng, những lời vừa rồi chỉ là để biện hộ cho nỗi nhớ về những kỉ niệm tươi đẹp trong quá khứ của em, cũng là để tìm cái cớ gạt phăng hình bóng Quốc Duy ra khỏi tâm trí.

Quỳnh Chi hiểu, vốn dĩ lí do khiến Gia Linh thích trà hoa nhài là vì nó tạo ra cảm giác hệt như khi em và Quốc Duy ở cạnh nhau, và lời chia tay được bộc phát hôm ấy khi cốc trà hoa nhài yêu thích của em còn chưa kịp vơi phân nửa thực sự đã hằn lại một vết thương tâm lý rất lớn trong lòng con bé.

Gia Linh dừng hẳn thói quen gọi trà hoa nhài mỗi lần đến quán, cũng có nghĩa là em đã hoàn toàn chấp nhận rũ bỏ đoạn tình cảm đã từng rất trong sáng và ngây ngô ấy.

"Con không muốn nghe! Bố mẹ bỏ rơi con!" Tiếng thét chói tai kéo Gia Linh và Quỳnh Chi ra khỏi dòng suy nghĩ riêng. Theo sau đó là hình ảnh một cô bé chỉ tầm chín, mười tuổi chạy thật nhanh ra khỏi quán trong sự bàng hoàng của hai vị phụ huynh, khoảng cách giữa hai bàn có lẽ là đủ gần để Gia Linh thấy rằng, gương mặt của cô bé sớm đã giàn giụa nước mắt.

Để một cô bé nhỏ tuổi đi một mình bên ngoài đường với tâm trạng tiêu cực là hoàn toàn không ổn. Gia Linh bắt kịp được với tình huống rất nhanh, dặn Quỳnh Chi ở lại nói chuyện với bậc bố mẹ rồi vội vã ra khỏi quán, đuổi theo bóng lưng cô bé nhỏ.

"Em ơi!" Gia Linh bắt lấy đôi bàn tay cô bé, đứng lại thở hổn hển.

"Chị làm cái gì đấy! Buông ra, bớ người ta bắt cóc!" Cô bé kinh hãi vùng vẫy, gào lên trong cơn khóc.

"Không phải, chị ngồi cạnh bàn của em trong quán hồi nãy nè, em nhớ không?" Gia Linh khươ tay, "Em ăn kẹo nhé? Bình tĩnh lại trước đã."

Cô bé dè chừng lùi lại, nhưng khi nhận ra bên ngoài đường đang rất đông, và như thế thì bà chị kia sẽ chẳng có cơ hội để ra tay, cô bé mới cúi đầu tự trấn an mình, bẽn lẽn vớ lấy viên kẹo dâu trên tay Gia Linh, nhưng không ăn ngay mà nghi ngờ nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

"Chị hỏi thế này thì hơi bất lịch sự, nhưng mà sao em lại quát bố mẹ thế? Nếu em không muốn trả lời cũng không sao." Sau khi hai hàng nước mặn chát chảy trên sống mũi cô bé ngừng lại, Gia Linh mới ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi cô gái nhỏ cao tới tầm ngực mình.



"Bố mẹ không thương em, hôm qua em thấy bọn họ nói về ly hôn." Cô bé bĩu môi, có vẻ đã có niềm tin hơn với bà chị trông vô hại trước mắt, níu chặt vạt áo, "Em lớn rồi, em biết ly hôn là gì, em biết họ sẽ bỏ em."

Gia Linh khựng lại một lúc lâu.

"Em đã thử hỏi bố mẹ chưa?"

"Chưa ạ. Nhưng lúc em vừa đi học về thì bố mẹ đã cãi nhau rồi, em không nói được gì hết." Cô bé sụt sịt, mắt lại rưng rưng nước.

"Sẽ không sao đâu." Gia Linh xoa đầu người đối diện, "Bố mẹ rất thương em cơ mà. Chị tin rằng, để đưa ra quyết định như vậy, bố mẹ em đã phải suy nghĩ lâu lắm đấy."

"Hơn nữa, chắc họ cũng đau đớn lắm. Em rất buồn khi nghĩ bố mẹ bỏ rơi em đúng không? Chị nghĩ, bố mẹ em cũng thế." Gia Linh trầm ngâm một hồi rồi mới tiếp lời.

"Em biết mà. Mẹ suốt ngày khóc, bố thì uống rượu cả đêm, nhưng đến sáng thì cả hai vẫn cười đùa lúc ngồi chung bàn ăn."

"Thấy không, bố mẹ yêu em nhiều lắm. Họ như thế là vì không nỡ để em trở thành một cô bé có gia đình không hạnh phúc." Gia Linh cố lựa lời để nói. Trông thấy dáng vẻ bối rối của chị gái trước mắt, cô bé kia cũng không nhịn cười nổi.

"Em hiểu rồi." Cô bé cố nuốt ngược nước mắt vào trong.

"Vậy thì em đừng làm khó bố mẹ nhé." Đến đây, Gia Linh thả lỏng mình, "Mỗi lần đưa ra một lựa chọn quan trọng, lúc nào họ cũng cân nhắc đến em đấy. Nếu buồn, em có thể nhắn tin cho chị. Nhưng hứa với chị, phải nói ra hết suy nghĩ của em cho bố mẹ biết." Gia Linh giơ ra thông tin mạng xã hội, đồng thời đưa ngón út ra.

"Vâng ạ." Cô bé mỉm cười tươi rói, đong đưa tay lập một lời hứa với người chị chưa quen được bao lâu ở trước mắt.

Gia Linh chăm chăm vào gương mặt trẻ thơ trắng nõn như búp sen hồng của cô bé, dường như hoàn toàn bị thu hút bởi nụ cười hạnh phúc không toan tính kia. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi vỏn vẹn vài phút ấy, Gia Linh đã có thể thu thập đầy đủ tất cả các yếu tố để sẵn sàng bước sang một chương mới của cuộc đời.



"Tao tìm thấy ước mơ của mình rồi."

- --

"Cái đ*o gì đây!?" Lớp trưởng lay mạnh vai người bên cạnh, trợn tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại.

"Gì mày, tao đang bận làm đề." Gia Linh đẩy bạn mình ra.

Từ đằng xa, Quỳnh Chi hốt hoảng chạy đến, định bịt miệng lớp trưởng lại trước khi nó thốt ra cái gì đó không nên, nhưng có lẽ đã không kịp nữa rồi.

"Anh Duy thực sự không như vẻ bề ngoài ngoan hiền học giỏi, mà là một kẻ ăn chơi lêu lổng, hút thuốc, uống rượu, đi đêm, coi tình cảm của con gái nhà người ta như trò chơi, thay người yêu như thay áo, chán thì bỏ..." Lớp trưởng cau mày đọc dõng dạc dòng thông tin hiển hiện trên trang học sinh trường, đồng thời giơ cho mấy đứa xung quanh xem những tấm ảnh chụp lại bằng chứng về việc Quốc Duy là một kẻ hai mặt.

"Hơn nữa, anh ta không yêu mày, mà thực chất chỉ chơi đùa với mày để chọc tức kẻ thù không đội trời chung của anh ta là anh Khoa thôi á!?"

Gia Linh đánh rơi cây bút chì đang cầm trên tay, gương mặt tối dần lại, sốc đến không nói nên lời. Ngòi bút cắm xuống mặt đất, vỡ tan và gãy vụn, hệt như đang miêu tả tâm trạng của em ngay lúc này.