Trà Hoa Nhài

Chương 32: Tạm biệt




Gia Linh loay hoay trong căn phòng trống vắng, cau mày khó chịu vì mãi mà chẳng tìm được thứ mình cần. Sau một lúc suy nghĩ, em quyết định cầm điện thoại lên, ngập ngừng bấm gọi cho người nọ.

Chuông vang lên, một nhịp, rồi hai nhịp.

"Alo?"

"Anh kiểm tra xung quanh nhà giúp em xem thử có cái áo măng tô nào không với, hình như em để quên mất rồi ạ." Em ngó quanh phòng một lần nữa rồi mới lưỡng lự đề nghị.

"Đợi một chút nhé." Vài tạp âm bắt đầu phát ra từ đầu dây bên kia, kéo theo sau đó là một khoảng lặng ngắn, "Áo của em có phải cái Burberry màu be không? Anh chỉ thấy mỗi cái này thôi."

"Dạ đúng rồi ạ, anh để đó giúp em nhé, xíu nữa em qua lấy liền."

"Để anh mang qua cũng được." Quốc Duy cười xòa.



"Không cần phiền anh." Gia Linh từ chối ngay tức khắc, "Dù sao em cũng có việc sang đó ạ."

"Anh biết rồi." Đối diện với mấy lời tuyệt tình này của em, có lẽ Quốc Duy cũng chẳng thể làm được gì ngoài ngậm ngùi chấp nhận.

Gia Linh đáp lại anh bằng một tiếng hắng giọng rồi cúp máy, sau đó nhanh chóng kiểm tra thật kỹ căn chung cư một lần nữa.

Khi mọi thứ đã xong xuôi, em mới tiến về phía cửa căn chung cư, hướng mắt về phía những tia nắng ấm áp ngoài cửa sổ như thể còn luyến tiếc một điều gì đó, một cái gì đó rất quan trọng. Nhưng đến tận cuối cùng, em cũng chẳng thể làm gì ngoài nở một nụ cười tự giễu rồi quay lưng bước đi.

"Dừng xe bên kia giúp cháu với, tốn một lát thôi ạ."

"Nhanh lên nhé, sắp muộn giờ rồi." Chú Vinh vừa càu nhàu vừa ngó đồng hồ.

"Vâng, cháu nhớ mà ạ." Em đóng cửa xe, nhanh chân chạy về phía tòa chung cư trước mắt.

Gia Linh đứng trước căn chung cư tầng hai ba, bấm chuông hai lần. Mãi một lúc sau, cánh cửa trước mặt em mới được mở ra.

Vừa nhìn thấy hình bóng người kia xuất hiện, em đã lập tức cau mày lùi lại như một thói quen, có lẽ bởi mùi thuốc đắng nghét lấn át cả hương trà thân thuộc lại đột ngột xộc thẳng vào khoang mũi của con bé.

Em nghiêng đầu nhìn vào bên trong căn hộ, sau đó quay sang anh với ánh mắt nai chứa hàng ngàn thắc mắc.

"Dì anh với Nhiên mới đi sáng hôm nay rồi. Anh xin lỗi, chắc mùi thuốc khó chịu lắm." Vừa cảm nhận được hương hoa nhài thoang thoảng tỏa ra trong không khí, Quốc Duy đã hơi khựng người.



Anh cúi đầu nhìn cô gái ở đối diện, mọi sự chú ý như bị cuốn vào mái tóc xoăn sóng lơi thả ngang lưng, đôi mắt nai to tròn cùng bờ môi cánh én mềm mại và hương hoa đặc trưng khó nhầm lẫn của con bé. May mắn thay, lí trí đã kéo anh về với thực tại, anh bối rối vò tóc mình, mời Gia Linh vào trong rồi lấy ly rót nước cho em.

"Em chỉ lấy áo rồi sẽ đi ngay thôi, không cần tiếp đâu ạ." Gia Linh ngăn hành động của anh, đồng thời lấy chiếc áo ra khỏi giá treo, nhưng không vội mặc ngay mà bấu chặt lấy nó, mệt mỏi nhíu mày, "Anh giả tạo như thế để làm gì vậy?"

"Hả?" Quốc Duy nhìn thẳng vào em, biểu cảm không giấu nổi vẻ bất ngờ.

"Có phải do em nói đạo lý nhiều quá nên anh tỉnh ngộ không? Hay do anh tự nhiên thấy tội lỗi và muốn bù đắp cho em vậy?" Em gằn giọng, "Lúc còn yêu, anh hút thuốc nhiều lắm, sao em chưa từng nghe anh hỏi em như thế kia nhỉ? Thực sự chưa bao giờ em thấy anh quan tâm em như bây giờ đấy."

Anh không trả lời, chỉ lẳng lặng dời tầm mắt.

"Bỏ đi, em gây sự với anh làm gì không biết. Anh sắp thi học sinh giỏi quốc gia phải không?" Nhận thấy sự khó xử của anh, em cũng đành lắc đầu thở dài rồi chuyển chủ đề.

"À, ừ. Một tuần nữa." Quốc Duy giật mình như vừa bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ riêng, phải mất một khoảng ngắn anh mới có thể bắt kịp với câu hỏi của em để rồi bình tĩnh gật đầu.

"Giả vờ không biết gì thì vô tâm quá nhỉ." Con bé lẩm bẩm, chậm chạp lục túi áo, sau đó ném về phía anh một thứ gì đó, "Thôi vậy, chúc anh thi tốt."

Quốc Duy ngờ vực liếc xuống, rồi bất chợt phá lên cười nắc nẻ khi thấy một cành hoa nhài nhỏ bằng len nằm gọn trong lòng bàn tay mình.

"Coi như lời cảm ơn cho bữa tất niên hôm trước đi vậy, em chả biết nó từ đâu ra nữa." Gia Linh nhún vai, lên tiếng cắt ngang tràng cười của anh.

"Cảm ơn em, anh sẽ giữ thật kỹ." Quốc Duy đặt nó lên nóc tủ, "À, không phải anh giả tạo đâu."

Đến đây, đôi môi cánh én của em bỗng chốc được mím chặt lại.

"Anh thực sự muốn trở nên tốt hơn đấy, để em sẽ không ghét anh nữa." Anh hướng thẳng đôi mắt hút hồn như chứa cả đại dương rộng lớn của mình về phía em, có lẽ vì muốn em biết được rằng: mấy câu ấy của anh không chỉ có ý nghĩa đơn giản như lời nói gió bay, mà chính là một lời hứa xuất phát từ những cảm xúc chân thành nhất được chôn giấu ở tận nơi sâu thẳm trong đáy lòng anh.

Những tia nắng vàng của buổi sớm mai càng lúc càng trở nên rực rỡ hơn, thế nhưng ngay tại căn hộ ấy, thời gian cứ như đang ngưng đọng.

Chuông điện thoại reo lên bất chợt đánh thức Gia Linh dậy, trước khi em kịp chìm vào mớ hỗn độn đan xen trong tâm trí mình. Em nhìn cái tên được hiển hiện trên màn hình, tắt âm rồi thở dài một hơi. Lúc này, có lẽ cuối cùng em cũng đã có thể sắp xếp mọi suy nghĩ một cách rõ ràng. Gia Linh chậm rãi đeo giày, khoác áo, bước ra khỏi cửa, bình thản ném lại cho anh một câu đầy chua xót:

"Dù anh có tốt lên bao nhiêu đi chăng nữa, em vẫn sẽ ghét anh đến hết đời này."

Con bé nở một nụ cười tươi rói, hệt như một đóa hoa nhài trắng tinh khiết, lễ phép cúi đầu thay cho lời chào tạm biệt, rồi nhanh chóng khép kín cánh cửa căn chung cư lại, trước khi Quốc Duy ở bên kia kịp phản ứng với những gì em vừa nói ra.

Sau ngày hôm ấy, Quốc Duy đã không còn cơ hội nào để gặp lại Gia Linh trong cái tuổi tươi đẹp nhất của cuộc đời mình nữa.