Trà Hoa Nhài

Chương 44: Bất hiếu




(Cảnh báo: Trong truyện có chứa nhiều câu từ tiêu cực, ngôn ngữ tục tĩu mang tính xúc phạm và hành vi bạo lực, mong người đọc cân nhắc trước khi tiếp tục lướt.)

"Con về nhà đi." Người phụ nữ nhìn thẳng vào gương mặt in hằn vẻ mệt mỏi của đứa con gái, "Trông con kìa, còn chẳng tự lo được cho bản thân mình mà cứ trẻ con vậy là sao nhỉ?"

Ánh đèn vàng mờ ảo nơi nhà hàng Âu hào nhoáng dần chiếu sáng chiếc bàn nằm trong góc cạnh cửa sổ, làm cho quầng thâm trên đôi mắt nai to tròn và thân hình gầy gò được che giấu dưới lớp quần áo xộc xệch của Gia Linh ngày càng lộ ra rõ rệt. Trước câu hỏi mang phần nhiều là sự trách móc của mẹ mình, em chỉ im bặt.

Những món ăn phương Tây cầu kỳ, ngon mắt trên bàn đều đã nguội hẳn, nhưng con bé vẫn nhất quyết không chịu thử dù chỉ một miếng. Người mẹ liếc sang biểu cảm hờ hững của em, rồi lại thở dài, lắc đầu:

"Con lì thật, nhịn ăn, nhịn uống đến mức người như que củi thế kia mà mãi vẫn không về. Xin lỗi bố mẹ một câu khó đến thế hả Linh?"

"Hóa ra đến tận bây giờ, bố mẹ vẫn cho rằng con sai." Em cười nhạt.

"Ai dạy con cái kiểu hỗn láo đấy vậy?" Mẹ em cau mày khó chịu, "Con tự ý đổi nguyện vọng sang học tâm lý, dù rất muốn đánh con một trận rồi bắt con thi lại nhưng bố cũng đã cắn răng đóng học phí cho con theo cái ngành không có tí tương lai nào như này. Nhưng con thì sao? Bố thương con, bố mắng con cho con hiểu thì con giận dỗi bỏ đi ra trọ ở, đâm đầu ra phục vụ quán cà phê, không quan tâm đến bản thân, cũng chả màng đến gia đình, làm bố mẹ tối ngày thấp thỏm lo âu, con không thấy mình bất hiếu à?"

"Tiền học phí con đã hứa sau này sẽ trả lại, tiền sinh hoạt hai năm nay con cũng chưa bao giờ nhận một đồng nào từ bố mẹ, từ nhỏ đến lớn, con sống thế nào hình như bố mẹ cũng chưa bao giờ biết, nhưng bố mẹ bắt ép con cái gì con cũng chấp nhận. Vì con nghĩ rằng, nếu con đáp ứng những mong muốn đó của bố mẹ thì sẽ có một ngày nào đó, bố mẹ sẽ ôm con, sẽ vỗ về con như trong giấc mơ viển vông mỗi tối của con hồi ấy." Gia Linh hạ giọng, nhẹ nhàng trả lời.

Dù cho em chẳng hề nhấn mạnh lấy một câu, một chữ nào, nhưng dường như tất cả những gì em nói ra đều mang sức nặng, chúng đè nén không khí của cuộc trò chuyện, chạm đến trái tim của người đối diện, khiến cho mẹ em gần như đứng hình.

Thấy mẹ không có ý định đáp lại, em mới tiếp tục cất tiếng: "Nhưng bố mẹ chưa bao giờ biết điểm dừng. Con không hiểu, cuối cùng thì việc con cố gắng theo đuổi ngành mà con đam mê thì bất hiếu ở chỗ nào mẹ nhỉ? Bố mẹ không cần yêu thương con bằng cách áp đặt con như vậy đâu. Con cảm ơn mẹ vì đã mời con bữa ăn hôm nay."

"Linh!" Mẹ em gắt gỏng quát, cùng lúc đó, hai hàng nước cũng đã bắt đầu chảy trên đôi mắt chứa đầy tia máu của mẹ.

Gia Linh giật mình ngước lên, và lại một lần nữa, em phải đối diện với vẻ giận dữ bộc phát đến mức không kiềm chế được của người khác. Con bé cắn môi, xoa mu bàn tay liên tục, cúi gằm mặt xuống để cái cảm xúc sợ hãi đang bủa vây trong tâm trí không thể thoát ra bên ngoài.

Người phụ nữ dùng tay áo lau nước mắt, liếc nhìn xung quanh, hít sâu một hơi rồi đứng phắt dậy, hắng giọng ném cho con gái một câu: "Xe tới đón rồi, mẹ về đây.", sau đó tiến thẳng ra phía cửa nhà hàng, không hề ngoái lại dù chỉ một lần.

Đến tận một lúc sau khi mẹ đã rời đi, Gia Linh mới có thể bình tĩnh trở lại. Em kéo những đĩa thức ăn còn chưa vơi đi chút nào trên bàn về phía mình, rút thìa, dao và nĩa ra, lần lượt múc một miếng súp cua đã nguội ngắt, cắt một miếng thịt bò đã trở nên dai và cứng vì để lâu, găm một miếng nui cũng đã ỉu từ sớm rồi cho vào miệng. Em vừa nhai, vừa nở một nụ cười tự giễu, và hốc mắt theo đó lại dần đỏ ửng lên.

Hôm ấy, những vị khách bàn bên đều thấy hình ảnh một con bé khóc nấc lên một cách vô cùng đáng thương khi đang dùng bữa. Không biết là bởi thức ăn không còn ngon miệng nữa vì để lâu, hay do bị mẹ bỏ lại một mình ở bàn ăn nơi nhà hàng sang trọng, nhưng dù cho người phục vụ có thuyết phục con bé đổi món, em vẫn khăng khăng từ chối rồi giữ lại những món ăn kia.

Một lát sau, người ta lại thấy con bé nhìn chăm chăm về phía bên ngoài cửa sổ, hướng đôi mắt to tròn sáng tinh anh vào dòng xe cộ tấp nập dưới ánh đèn lung linh rực rỡ đầy sắc màu tỏa sáng trên bầu trời đêm đen tuyền điểm vài ánh sao của Hà Thành rộng lớn, gương mặt hờ hững không để lộ ra chút biểu cảm nào.

Có lẽ, tất cả mọi người trong nhà hàng lúc ấy đều nghĩ rằng, một cuộc cãi cọ nhỏ với mẹ cũng chẳng to tát đến mức khiến em trở nên buồn bã đến thế. Và cũng chẳng ai biết được, những lời lẽ em vô tình nói ra lúc tâm trạng không ổn định ấy, thực chất lại là những suy nghĩ mà con bé đã cố gắng chôn giấu ở tận sâu trong đáy lòng.

Gia Linh uể oải bước từng bước trong con ngõ nhỏ, lấy điện thoại từ trong túi ra, lướt màn hình kiểm tra thông báo. Em phát hiện bây giờ đã là gần mười giờ tối, và khu trọ cũng sắp đóng cổng, ngoài ra còn có gần hai mươi cuộc gọi nhỡ đến từ chị Lam Giang, Quốc Duy và Ánh Vy. Em không giải quyết được mọi thứ cùng một lúc, vì vậy em quyết định cất điện thoại, rồi nhanh chân chạy về trọ.

Thế nhưng, ở ngay đầu con hẻm của khu trọ, em lại bất ngờ đụng mặt với hai kẻ chặn đường, đều là con trai. Anh ta không phải người của khu trọ, càng không phải người quen của em. Con gái đi về đêm gặp những tên không đứng đắn như thế này cũng không phải chuyện thường thấy, chắc chắn chúng chỉ có một mục đích duy nhất. Gia Linh cẩn thận cầm lấy chiếc đèn pin kèm còi báo hiệu ở trong túi, đồng thời run rẩy lên tiếng: "Né đường giúp em với ạ."

"Thằng Tuấn không điêu nhỉ, em gái xinh thế này mà nó dám chơi trước rồi mới cho bọn mình biết, ch* thật." Một tên bật cười, đưa tay xoa má em.

"Nó đã động vào rồi thì tao cũng chả thích đâu, nhưng mà đáng yêu thế này không chơi thì cũng hơi phí." Tên còn lại bĩu môi, "Né là né thế nào hả bé, em bị bạn trai đâm sau lưng đấy, em biết không?"

"Bạn trai nào ạ?" Em cố đứng vững, sắc mặt tối sầm lại.

"Nguyễn Thanh Tuấn ấy, sốc chưa? Trước mặt giả vờ ngoan hiền mà sau lưng sống s*c v*t thấy ớn nhỉ."

"Em không quen ai tên Tuấn ạ, chắc hai anh nhầm người rồi ạ." Gia Linh nặn ra một nụ cười công nghiệp.

"Vậy hả, thế thì không hay rồi." Người kia chuyển sang xoa đầu em.

Em không đáp.

"Con đ*, mày lừa ai đấy? Nhầm thế đ*o nào được, tao còn giữ ảnh đây này." Tên kia giật mạnh một lọn tóc của em, "Mày nghĩ bọn tao ngu lắm hả? Đ*o thể tin được, nó tính lừa mình mày ạ."

Em cắn chặt môi, cốt để không kêu lên vì đau.

"Đ*t mẹ, tao hỏi mày đ*o trả lời à? Sủa câu nghe chơi xem nào!" Đứa còn lại kéo áo em.

Gia Linh lập tức lấy đèn pin ra chiếu thẳng vào mắt người đối diện, sau đó run rẩy bật còi báo hiệu. Em luồn ra bên cạnh định chạy thoát, nhưng tiếng còi chỉ vang lên được hai lần, và em đã bị giật ngược về sau ngay tức khắc.

"Chói mắt quá, giữ nó lại trước đi."

"Mày tưởng bọn tao chưa gặp mấy trò này bao giờ hả? Muốn chơi gái cũng phải có cái đầu đấy bé ơi." Một tên bóp chặt cổ em, cười khẩy.

Gia Linh đau đớn đến mức tái mét mặt, em rơm rớm nước mắt, nhưng hình như cũng chẳng còn chút sức lực nào để kháng cự nữa. Và rồi vào ngay cái khoảnh khắc em muốn buông bỏ ấy, em lại bỗng nghe thấy tiếng bước chân của một người quen thuộc.

"Tao chỉ nói một lần thôi, thả tay ra." Chẳng cần phải nhìn, em cũng đã có thể đoán ra được, chủ nhân của chất giọng trầm thấp mê hoặc đang dần mất kiên nhẫn này là ai.

"Cái đ*o gì..." Hai tên kia còn chưa kịp dứt câu, Quốc Duy đã chạy tới hất tay tên kia ra khỏi cổ em, sau đó đẩy nhẹ em sang một bên để lao vào đánh nhau với hai kẻ đang định dở trò với con bé. Hai kẻ kia dù nhiều hơn về số lượng, nhưng cũng không thể thắng được một kẻ đang phát điên vì người mình yêu. Mỗi cú đánh của anh đều rất mạnh, đến mức tự làm mu bàn tay mình xây xước đến rỉ máu.

Gia Linh đứng chôn chân tại chỗ, dường như khi nhìn vào đôi mắt bị bao trùm bởi giận dữ của anh, em lại nhớ đến Thanh Tuấn, nhớ đến người phụ nữ ở phòng khám, nhớ đến mẹ của mình. Bả vai em run lên bần bật, em nhắm chặt mắt, có lẽ vì không muốn đối diện với anh của lúc này.

Quốc Duy nắm cổ áo tên kia, giơ tay lên thành hình nắm đấm. Tưởng chừng như chẳng gì có thể ngăn cản được dòng máu nóng đang sôi sục trong tâm trí anh nữa, nhưng khi ngước thấy Gia Linh đang sợ hãi ở gần mình, anh lại có thể buông tay.

Hai kẻ kia lập tức đứng dậy, bỏ chạy ra khỏi con ngõ nhỏ, để lại anh và em cùng bầu không khí khó xử đang dần xuất hiện.