Trả Lại Thanh Xuân

Chương 12: Hôn rơi nước mắt




Lúc trở về Huỳnh Công Nam có nhiều chuyện muốn hỏi cô nhưng không biết nên hỏi gì, hỏi như thế nào và hỏi từ đâu?

Bực bội tích tụ làm anh quên việc phải đối xử tốt với cô. Lúc chạy xe cố tình chạy vào ổ gà, gần tới gờ giảm tốc thì chạy nhanh hơn, làm Trần Tuyết Nhi phía sau bị nhồi đến ê mông, suýt nữa lọt xe.

Về tới nhà Huỳnh Công Nam mặt xám xịt mặc kệ cô, trở về phòng đóng cửa 'RẦM' một cái thật lớn.

Trần Tuyết Nhi khó hiểu đứng nhìn lên lầu, nhỏ giọng: "Cậu ta sao vậy? Không phải lúc sáng vẫn vui vẻ sao? Hay bị cả lớp nhìn thấy nên không vui? Mình mới là người bị bạn bè soi mói mà!", đi lên cầu thang nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia thì lại càng khó hiểu hơn: "Cũng không đúng, lúc tập cũng đâu có gì, lúc về mới có chuyện. Chạy mà cứ như sảy ngựa, nhồi ê hết mông mình rồi, suýt nữa còn té đôn luôn cái cột sống.... Haizzz.. Con trai đúng là khó hiểu.", nói rồi lắc đầu vài cái sau đó về phòng.

Lúc ăn cơm Huỳnh Công Nam cũng không ra, Trương Lệ Thu đem cơm lên phòng, gõ cửa mấy lần vẫn không ai mở nên nói: "Con bị bệnh hay mệt gì sao? Sao không xuống nhà ăn cơm?"

Huỳnh Công Nam nói vọng ra: "Mẹ để ngoài cửa đó đi, con hơi mệt nên không muốn ra, không có gì."

"Con có khó chịu gì thì nhớ gọi mẹ, đừng cố chịu đựng.", nói xong bà đành để khay cơm ở cửa rồi đi xuống.

Thẳng tới lúc đi học, Huỳnh Công Nam mới chịu đi ra khỏi cửa phòng để tới trường.

Cô thấy anh âm u như vậy thì cố gắng giảm thiểu tối đa sự tồn tại của mình, tránh việc bị 'trúng đạn lạc'.

Nhưng bản tính tò mò ăn sâu trong máu không hỏi không được, cô nhỏ giọng: "Cậu mệt sao? Hay hôm nay tôi chở cậu tới trường cho, cậu ngồi sau nghỉ ngơi một chút đi."

Huỳnh Công Nam không thèm nhìn cô cái nào, lên xe chuẩn bị sẵn sàng để chạy đi.

Cô ngoan ngoãn leo lên ngồi phía sau, tiếp tục dò hỏi: "Lúc nãy tôi có làm gì hay nói gì khiến cậu buồn bực không? Lúc sáng ở nhà cậu vẫn vui vẻ mà, nếu tôi có làm gì thì cậu nói đi, chứ đừng để trong lòng khiến bản thân không vui."

Huỳnh Công Nam càng nghĩ càng không hiểu, hằn học hỏi cô: "Sao cứ suốt ngày thích nhận hết tội lỗi về mình, ở với tôi khiến cậu áp lực vậy sao?"

Trần Tuyết Nhi đáp lia lịa: "Không, không, không, không áp lực một chút nào, không có.", vừa đáp còn vừa lắc đầu, mặc kệ 'ai kia' có nhìn thấy hay không.

Cô vừa nói xong anh đột ngột dừng xe làm cô chúi nhũi ra phía trước đập mặt vào lưng anh. Cô bị đau nhưng không dám la lên, chỉ xoa xoa sóng mũi chút xíu nữa là xẹp lép luôn rồi.

Huỳnh Công Nam xoay người 180 độ nhìn Trần Tuyết Nhi chăm chú, sau đó chạy đi tiếp.

Cô không hiểu tên này hôm nay lại làm sao nữa, đành bực dọc nói nhỏ: "Sao giống con gái tới tháng, cứ như phụ nữ thời kì tiền mãn kinh. À mà con trai có tới tháng không? Hình như không có... Vậy mà còn khó chiều tới mức này."

Chạy được một lúc, Huỳnh Công Nam hỏi: "Cậu còn thích Mai Thành Lợi à?"

Trần Tuyết Nhi ngơ ngác, nhưng sau đó lập tức thành thật trả lời: "Không, không còn, một chút xíu xíu cũng không, cậu không tin à, không tin thì tôi có thể thề luôn đó.", nói xong sợ chưa đủ chân thật, cô còn giơ tay lên đưa ra trước mặt anh.

Ai kia đang bực nhưng thấy cô như vậy cũng phải mỉm cười, Trần Tuyết Nhi không thấy nên vẫn giơ ba ngón tay vẫy vẫy.

Anh vỗ vào tay cô, sau đó nói: "Không cần, còn hay không cũng không liên quan gì tôi."

Cô khó hiểu rút tay về nhỏ giọng: "Không liên quan thì hỏi làm gì chứ.", tay còn giơ lên nhá nhá sau lưng anh nhưng không dám đánh vào.

Ngừng một chút, Huỳnh Công Nam bổ sung thêm: "Đừng đến gần cũng đừng tiếp xúc với cậu ta nữa."

Trần Tuyết Nhi uỷ khuất nói: "Lại gần cậu ta làm gì? Tôi né còn không kịp."

Anh lại im lặng.

Ai bảo con gái khó chiều, con trai đôi khi còn khó hiểu hơn con gái gấp mấy lần.

Tình trạng cứ thế mà kéo dài suốt buổi chiều, Huỳnh Công Nam vẫn học như thường, ra chơi vẫn đi đánh bóng hay ra căn tin với đám bạn lớp chọn của mình, biểu tình không có gì lạ.

Trần Tuyết Nhi cũng như thường ngày, vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè, lúc về cũng không nói gì thêm.

Buổi tối cô mượn điện thoại gọi thăm hỏi gia đình, sau đó về phòng.

Huỳnh Công Nam bỗng nhiên gõ cửa đi vào, thấy cô đang vò đầu bức tóc thì quan tâm hỏi: "Sao vậy? Khó chịu hay sao?"

Trần Tuyết Nhi oan khuất, mắt mở long lanh nhìn anh: "Mấy bài này tôi không hiểu, mấy bài kia cũng không hiểu, không hiểu cái nào hết."

Nhìn gương mặt đáng yêu đang làm nũng với mình, anh nhẹ giọng nói: "Vậy đem qua phòng tôi đi, tôi giảng lại cho."

Trần Tuyết Nhi hơi nghi ngờ trình độ của anh nhưng vẫn dọn tập vở đi theo.

Vừa bước vào phòng cô thoáng giật mình, căn phòng này đối lập hoàn toàn với màu sắc tươi tắn cùng trang trí đáng yêu của phòng cô.

Căn phòng sơn màu tím nhạt, cách bày trí cực đơn giản. Trên tường treo vài huân chương vàng cùng với vài bức tranh sơn thuỷ, tranh hoa sen, tranh đồng quê,... Đều là tranh vẽ bằng bút chì, không hề pha thêm màu nhưng rất sống động, cuốn hút người nhìn vô cùng, cứ như bản thân được tận mắt nhìn thấy.

Cô tò mò hỏi anh: "Tranh này là cậu vẽ hết sao? Bút danh trên đây là sao vậy?", vừa hỏi vừa đưa tay chạm vào bức tranh.

Huỳnh Công Nam xoay lại gật đầu: "Ừm. Là tôi vẽ, tôi thích ngắm nhìn thế giới xung quanh, nên khi đi du lịch hay đi đâu đó chơi tôi lại chụp vài bức hình, sau đó về gán ghép từng cảnh lại, vẽ ra một bức tranh mà mình thích."

Cô mở to mắt trầm trồ: "Ồ... Cậu giỏi thật đó, thật là làm người ta ngưỡng mộ."

Anh không quan tâm lời khen đó mà chỉ giải thích bút danh của mình: "Vô Lai, chính là không xuất xứ, không danh tính. Lúc vẽ bức tranh này, tôi cũng chỉ là một người bình thường, không ai biết đến, không trong ngành, càng không thông thạo, cảm thấy chọn bút danh hoa mỹ thì quá phô trương, nên đặt là Vô Lai. Tôi cũng không muốn người khác biết là mình vẽ, thế nên cứ để như vậy thôi."

Cô âm thầm gật đầu đi thẳng vào phòng lại thấy có một kệ nhỏ trên cao, ở đó đặt vài chiếc cúp rất đẹp, có cúp bằng pha lê cũng có cúp bằng vàng. Kế bên chính là bàn học, phía trên có rất nhiều rubik với đủ hình dạng.

Trần Tuyết Nhi vẫn không kìm được tò mò, bước tới hỏi anh: "Cúp đó với huân chương vàng kia là cậu đi thi lấy được hết sao? Còn rubik này nữa, sao có nhiều hình dạng quá, cậu thích chơi rubik tới vậy sao?"

Anh vẫn vui vẻ giải thích: "Cúp với huân chương là mấy năm trước tôi tham gia nhiều hoạt động nên có được. Còn rubik thì do tò mò khám phá, thấy nó có quá nhiều định luật nên muốn phá giải thôi."

"Cậu tham gia thi những gì vậy?"

Anh vừa chỉ cúp vừa nói: "Cúp này là quán quân giải bơi lội năm tôi học lớp chín. Cúp này là quán quân bóng rổ năm học lớp mười, cả lớp đồng ý để tôi giữ. Cúp này cũng là năm lớp mười giành được trong cuộc thi bơi lội, nhưng lần này tôi thi cấp thành phố. Cúp này là đi thi Olympic Toán Cấp Quốc Gia đoạt được, năm đó tôi học lớp mười một. Còn chiếc cúp pha lê này là năm tôi học mười một bị cả lớp bắt đi thi Nam Sinh Thanh Lịch rồi đoạt được ở trường, sau đó thi ra tới thành phố và giành chiếc cúp vàng kế bên này.", nói đến đây thì ngừng, xoay ngang hỏi cô: "Còn muốn nghe nữa không?"

Trần Tuyết Nhi không biết nên lắc hay nên gật. Nhìn anh một hồi lâu sau đó im lặng xoay người lại nhìn tổng thể căn phòng.

Giường và rèm cửa là màu xám, đèn ngủ cũng màu xám, trong phòng còn để thêm một bộ sofa nhỏ gồm hai ghế đơn và một bàn tròn sát bên cửa sổ, bên ngoài có ban công giống phòng của cô.

Tủ để quần áo của anh đặt sát cửa ra vào nhưng cách một bức tường và một con đường đi. Thiết kế nằm ở bên hông giường ngủ, chỉ cần leo xuống đi thẳng là sẽ tới nơi.

*Ảnh minh hoạ cách trang trí tủ quần áo. (hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)

Phòng tắm được lắp ở gần giường ngủ, mặt kính trong suốt, có thể xuyên thấu mà nhìn hết tất thảy ở bên trong. Cô thầm nổi da gà, cảm giác có cửa mà như không, có vách mà tưởng như đang ở giữa trời đó khiến cô hơi ngại.

Cả căn phòng mang gam màu chủ đạo là màu lạnh, cũng giống như sắc mặt thường thấy của Huỳnh Công Nam.

Cô không trả lời câu hỏi kia mà lại thắc mắc: "Cậu thích màu tím sao? Tôi nghe nói người yêu màu tím là người chung thuỷ."

Huỳnh Công Nam bật cười: "Ai nói với cậu là yêu màu tím thì sẽ chung thuỷ? Tôi không thích màu tím, nhưng tôi rất thuỷ chung."

"Không thích sao lại sơn cả căn phòng màu tím thế này?", cô nói xong lại nhìn cả căn phòng một lần nữa.

"Ai quy định thích là phải sơn lên, ai quy định là sơn lên thì nhất định phải thích?", anh hỏi ngược lại làm cho Trần Tuyết Nhi cứng miệng không trả lời được, anh lại nói tiếp: "Tôi thích màu sắc nhạt và tối, cảm giác hoà mình vào nó rất thoải mái, mát mẻ và không gian cũng trở nên rộng rãi, yên tĩnh hơn. Kể cả quần áo cũng vậy, màu tối nhìn đơn giản nhưng khi mặc lên lại thấy rất nổi bật và mang theo một vẻ bí ẩn nào đó khó nói thành lời."

"Ban công bên phòng cậu sẽ nhìn thấy những gì vậy? Bên tôi chỉ thấy đường vào nhà, đình phía sau và nhà xe thôi, bên cậu có gì khác không?", thắc mắc nối tiếp thắc mắc, cứ như đây là một buổi hỏi đáp mà cô dành cho anh.

"Bên đây cũng như vậy, chỉ khác là bên tôi sẽ thấy hồ bơi chứ không phải nhà xe." Huỳnh Công Nam thành thật trả lời, vừa nói vừa kéo cô đi đến ban công.

"Woaaa, ban đêm sẽ bật đèn như thế à... Nhìn hồ bơi đẹp thật đó, giống như trong phim nha, những buổi tiệc tổ chức ở hồ bơi. Ban ngày có thể nằm để phơi nắng cùng uống nước dừa, ban đêm sẽ bày biện bàn ghế cùng đồ nướng để tổ chức tiệc nướng bên hồ. Những chiếc đèn phía dưới hồ làm nước lấp lánh, vừa trong lại vừa sáng... oaaa... Thích quá đi à.. Bên phòng cậu đẹp hơn nhiều đó nha!!!", Trần Tuyết Nhi cười tươi, nói rồi còn nắm tay anh nhảy cẩng lên, tâm tình thật sự kích động.

Anh nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Thích đến vậy sao?"

Cô cười gật gật đầu.

Bất giác anh cũng mỉm cười, nhỏ giọng nói với cô: "Vậy thì sau này ban đêm qua phòng tôi ôn bài đi, tôi giúp cậu giảng bài, cậu cũng có thể ngắm cảnh đêm."

Nụ cười của cô ngày càng tươi, gật đầu lia lịa nói: "Ước còn không được!!!"

Huỳnh Công Nam bất giác đưa tay vuốt tóc cô như một thói quen khó bỏ, Trần Tuyết Nhi cũng không để tâm yên lặng cho anh vuốt tóc còn mình thì ngắm cảnh đẹp cùng bầu trời sao.

Khoảng 10 phút sau, cả hai người trở lại việc chính, vào giảng bài.

Sau một buổi học nhọc nhằn cô lết thân xác đi về phòng, nằm trên giường rút ra một kết luận: "Cậu ta giỏi thật! Bài khó cũng giảng dễ hiểu vậy mà lại rớt xuống lớp mình, còn giả vờ học hành không ra gì thật khiến người ta đau đầu, mình muốn học giỏi cho ba mẹ vui còn không có cơ hội. Ông trời đúng là thiên vị mà!!!", buồn bã thoáng qua, sau đó lại tươi cười hớn hở: "Nhắc mới nhớ, sau này có thể qua đó để ngắm cảnh đêm rồi.. Cảnh đẹp thật sự, nhìn như đi du lịch biển... Lại còn căn phòng đó nữa, sao lại ấm áp đến vậy. Màu sắc trầm tĩnh, bày trí đơn giản, sao có thể làm mình cảm thấy thoải mái với nhớ nhung quá, muốn ở đó luôn thôi. Cảm giác vừa lạ lại còn thân thuộc, mình có thật sự bị bệnh gì không? Ahhhh.. Điên rồi hã Tuyết Nhi.", nói rồi vò đầu, trùm chăn kín mít mà ngủ quên tới sáng.

Những ngày sau đó, Trần Tuyết Nhi và Huỳnh Công Nam vẫn trong tình trạng sớm tối có nhau.

Buổi sáng nếu không có tiết thể dục hay học quốc phòng thì sẽ đi diễn tập với lớp. Buổi chiều cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà. Buổi tối ăn xong, gọi điện cho gia đình xong thì cô sang phòng anh để học phụ đạo và ngắm cảnh đêm, hôm nào không thấy cô bước qua thì anh phải đi đến tận phòng để mời vì anh biết cô có tật hay quên.

Có nhiều hôm cô ở lì trong phòng người ta không chịu về, Huỳnh Công Nam phải dùng mỹ nam kế để dẫn dụ cô rời đi, nếu không thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Ví dụ như hôm nay, cô học xong vẫn không chịu về, ngồi ở sofa ăn trái cây uống nước ép, mắt ngắm trời đêm miệng lại hỏi anh: "Cậu có thường ngắm cảnh đêm thế này không?"

Anh nhìn ra ban công, trả lời: "Đôi khi."

Cô lại lấy một miếng táo bỏ vào miệng nhai, nói tiếp: "Nói thật tôi rất thích ngắm và cũng rất biết ơn những vì sao nằm ở trên cao kia."

"Tại sao lại biết ơn?", anh xoay lại nhìn cô chăm chú.

Cô cũng xoay lại nhìn anh, cười nói: "Bởi vì những vì sao trên kia đã giúp tôi hoàn thành một ước nguyện mà cả đời này tôi nghĩ bản thân không thể nào làm được."

"Ước nguyện gì mà nghe cao cả vậy?"

Nghe anh hỏi vậy thì chút nữa cô lại lỡ miệng nói hết, nhưng vừa mở miệng định nói thì bỗng nhớ lại nên lắc đầu trả lời anh: "Không có gì."

"Không có gì thì về phòng được chưa?", anh nhìn cô gái đang nằm dài lên ghế sofa nhỏ, phải công nhận cô thích đeo dính anh thật.

"Một chút nữa rồi về, cậu cũng có ngủ liền đâu mà đuổi, về phòng ở một mình buồn lắm.", cô trả lời nhưng không nhìn anh.

"Ở đây không buồn hả?", anh tiếp tục hỏi.

"Không, có cậu là không còn buồn.", cô mỉm cười nịnh nọt nhìn anh.

"10 phút nữa về, ok không?", anh xem đồng hồ rồi ra giá với cô, bị cô trả giá nhiều lần quá nên anh phải ra giá thấp nhất có thể để cô trả lên là vừa đủ.

"30 phút, chỉ 30 phút thôi là sẽ đứng dậy về ngay.", cô giơ 3 ngón tay lên cười nhìn anh chớp chớp mắt.

Anh chỉ biết cười khổ dùng chiêu cuối cùng: "30 phút nữa cậu không về là tôi sẽ tắm ở phòng tắm trong suốt kia cho cậu nhìn."

Cô cười hì hì, gật đầu: "Ok, ok, tôi cũng không muốn mắt mình bị nổi mụn lẹo nên không ở lại nhìn cậu tắm đâu."

Buổi tối gian nan của Huỳnh Công Nam trôi qua như thế.

*Lời tác giả: Ban đầu thì rủ rê con người ta qua ở cho lâu, rồi giờ đuổi đi không kịp. (chắc anh cũng phải tắm đêm hoài nên mới vậy, tội quá, hahaha)

Những ngày này cô vô cùng nghe lời, Huỳnh Công Nam bảo cô "không được tiếp xúc, không được đến gần Mai Thành Lợi" thì cô trực tiếp cách xa Mai Thành Lợi phạm vi một mét.

Đi đường phải chờ Mai Thành Lợi đi qua hoặc đi trước rồi mới bước đi, nếu vô tình gặp nhau thì lãng sang chỗ khác. Có một lần, Trần Tuyết Nhi đang loay hoay tìm bút, vừa tìm xong quay về chỗ ngồi, nhìn thấy Mai Thành Lợi đi tới phát bài kiểm tra thì nhảy xổ qua Cao Thanh Nhi, né Mai Thành Lợi nửa cái bàn học.

Mai Thành Lợi khá quen với việc này nên không tỏ thái độ, chỉ đi tới hỏi: "Tôi mang theo bùa à? Nên cậu sợ bị tôi dắt đi?"

Trần Tuyết Nhi im lặng lắc đầu, không mở miệng nói lời nào.

Mai Thành Lợi không cười cũng không bực, trực tiếp đi qua bàn khác.

Cao Thanh Nhi còn đang bị dồn ép suýt lọt ghế lúc này mới đẩy con sam kế bên ra hỏi: "Cậu sao vậy? Làm gì mà gặp Thành Lợi là cậu cứ né như gặp ôn dịch vậy đó."

Cô thì thầm với Cao Thanh Nhi: "Cậu ta còn nguy hiểm hơn ôn dịch nữa, mình mà không né thì xác nhận tử thần tìm mình còn nhanh hơn ôn dịch."

Lê Cẩm Tiên xoay xuống nói: "Đừng nói đây là di chứng hậu thất tình của cậu nha, lúc trước không sao mà bây giờ lại tránh người ta như tránh tà."

Cô cười giải thích: "Không phải di chứng, chỉ là mình đang tiếp nhận thánh chỉ "Không được đến gần, không được tiếp xúc với Mai Thành Lợi", nếu mình mà kháng chỉ thì sẽ bị trảm ngay luôn đó.", vừa nói tay vừa làm hành động cắt ngang cổ.

Hồ Anh Thư đang xem bài kiểm tra, nghe câu vừa rồi thì lại bật cười khanh khách: "Còn có cả thánh chỉ nữa hã? Ai ban ra cho cậu vậy? Nghe mà quyền lực quá, mình cũng muốn ban ra một đạo thánh chỉ đó nha."

Trần Tuyết Nhi thầm cười khổ.

Như mọi ngày, Trần Tuyết Nhi sang phòng anh, cô tự động mở cửa rồi bước vào như phòng mình, quen thuộc đến nỗi không cần gõ cửa cũng không cần gọi, ví dụ anh có muốn làm việc không tiện làm trước mặt cô thì nên làm sớm hơn giờ cô đi qua, điển hình là đi tắm hay thay quần áo đột xuất.

Đi vào trong nhìn thấy anh ngồi xoay cục rubik hình tam giác, cô tò mò ngồi xuống kế bên quan sát.

Thấy cô ngồi xuống nhìn mình, anh cũng tận tình giải thích cho cô hiểu quy luật xoay chuyển.

Trần Tuyết Nhi ngồi nghe anh nói cứ như bò nghe radio, lỗ tai bên này nghe thì lỗ tai bên kia mở cổng cho nó bay ra ngoài, không thể nào thông não được.

Cô nhìn động tác tay của anh đến mê mẫn, bàn tay muốn vươn tới để chạm vào thử nhưng không dám, thầm cảm thán "Người đẹp tới bàn tay cũng đẹp nữa!!!", nhìn xuống bàn tay mình rồi nhìn lại bàn tay kia cười chua xót, bàn tay cô còn thua cả một thằng con trai. T.T

Lúc này cô bất giác ngước lên, vừa đúng lúc người đối diện cũng nhìn xuống, cả hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, hai gương mặt chỉ cách nhau đúng ba centimet.

Huỳnh Công Nam cảm nhận được hơi thở của cô, ngửi được mùi sữa tắm hương cherry mà cô thích, hương thơm nhẹ nhàng làm người ta cảm thấy thoải mái. Cảm nhận được nhiệt độ mà cơ thể cô đang toả ra, thật ấm áp, làm người ta không tự chủ muốn nhích tới gần hơn.

Thế giới xung quanh như dừng lại ngay khoảng khắc đó.

Trần Tuyết Nhi chỉ im lặng nhìn anh, gương mặt tuấn mỹ này dù có ngắm bao nhiêu lâu vẫn thấy chưa đủ. Lúc anh hiền dịu thế này, vô hại thế này càng làm người ta si mê ngây ngốc hơn.

Ban đầu chỉ nhìn nhau thôi, nhưng khi vừa ngửi được mùi hương của người đối diện, Trần Tuyết Nhi lập tức giật mình trợn tròn mắt, tay bất giác kéo cổ áo của Huỳnh Công Nam sau đó hôn lên môi anh.

Cảm giác quen thuộc này làm mắt cô ửng đỏ, cảm giác này, hương thơm này, bờ môi này, chính là điều cô đã tìm kiếm bao lâu nay, chính là nó, không sai vào đâu được.

Huỳnh Công Nam bị cô tấn công thì không khỏi bất ngờ, mắt mở to hết cở rồi nhanh chóng hồi phục, đổi bị động thành chủ động đẩy cô ngã ra giường.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô như đang xác nhận điều gì đó, rồi đặt xuống môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

Nhấp nhẹ vào môi, sau đó từ từ tiến vào sâu hơn, Huỳnh Công Nam dùng đầu lưỡi mình rà soát bờ môi của cô, sau đó cạy mở hàm răng và đưa lưỡi tiến vào bên trong.

Cô hé cánh môi chào đón, sau đó buông thả bản thân để mặc anh dẫn dắt, cổ họng phát ra từng tiếng: "Ưm.. ~~"

Tay cô vô thức vòng qua cổ anh, Huỳnh Công Nam lúc này như được cổ vũ càng chiếm càng hăng say, càng đoạt càng sảng khoái.

Cả hai cùng cảm nhận sự ngọt ngào mà đối phương mang lại, cùng nhau mê đắm trong đó, nguyện trầm luân suốt một đời với một người thế này.

Huỳnh Công Nam dùng khuỷ tay chống lên giường, tay còn lại thì nâng gáy ép cô sát mình hơn. Tốc độ vừa nhanh vừa gấp gáp của anh làm cô bắt nhịp không kịp, chuyên tâm đến độ quên cả hít thở, lúc này cô lại quên công dụng của mũi mình.

Cả căn phòng chỉ còn sót lại tiếng hơi thở gấp gáp của người đối diện, cùng âm giọng kích thích của cô: "Ưm... Công... Nam... Ưm ~~"

Ban đầu hôn nhẹ nhàng ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ chính là cướp đoạt, sát phạt bấy nhiêu. Tay anh ôm sát cô hơn nữa, dường như sợ không ôm chặt không cướp đi thì người trước mặt sẽ biến mất.

Đang hôn hăng say, anh bất chợt rơi nước mắt làm cô giật mình hoàn hồn vội đẩy anh ra, khi hai đôi môi tách rời nhau ra thì cả hai cùng nhau thở gấp, nhìn rất giống vận động viên mới chạy 1000m xong.

Trần Tuyết Nhi nâng tay vuốt gương mặt người phía trên, thì ra là anh đang khóc, con trai mà lại khóc dễ dàng vậy sao? Hôn cô làm anh ấm ức tới mức rơi lệ hả?

Huỳnh Công Nam chăm chú nhìn cô gái nằm phía dưới mình, sau đó hỏi: "Cậu có tin trên thế giới này có liều thuốc nào tên 'hoàn lương' không? Hoặc là cậu có tin việc bản thân có thể sống trở lại rất nhiều năm về trước không?"

Vừa định mở miệng trả lời thì Trương Lệ Thu gõ cửa làm hai con người vừa nãy còn quấn quýt như rắn, giật mình bật nhảy tách ra khỏi nhau như nhảy xa lấy điểm thể dục, sau đó lau khoé môi của mình.

Trương Lệ Thu bưng dĩa trái cây vào, vẫn không hay biết gì: "Mẹ thấy các con học hành mệt mỏi nên đem trái cây lên ăn để bổ sung năng lượng nè, có cherry mà Tuyết Nhi thích ăn luôn đó nha!!!"

Trần Tuyết Nhi phấn khởi đỡ lấy dĩa trái cây rồi cảm ơn ráo riết, ở đây vài hôm cô cũng đã quen nước quen cái nên không ngại ngùng như thuở ban đầu, thích là sáng mắt ngay, không thích thì chỉ im lặng quan sát.

Ăn xong cũng không còn tâm tình nào để học hành nữa nên mỗi người một phòng, nạnh ai nấy ngủ.

Nhưng trên thực tế.

Trong phòng Huỳnh Công Nam.

"Vậy là cô ấy có thích mình hay không?"

"Lúc nãy sao lại kéo mình vào hôn?"

"Còn Mai Thành Lợi kia thì sao? Nói là không thích mà sao không làm sáng tỏ?"

Trong phòng Trần Tuyết Nhi.

"Cảm giác lúc nãy chính là mỗi ngày mình đều mơ thấy, nụ hôn triền miên đó, hương thơm êm dịu đó, không lẽ mình thích Công Nam nên mơ sao?"

"Mà sao khi mơ lại giống thật như vậy chứ, còn hơi thở với hương thơm đó nữa, quá đặt thù làm người ta phải khắc sâu."

"Huỳnh Công Nam tốt như vậy liệu có để ý tới mình không? Lúc nãy sao tự nhiên lại khóc? hôn mình mà khiến cậu ta đổ lệ luôn T.T"

Những ngày sau, không ai nhắc đến chuyện đó nữa, cứ như chưa từng có gì. Thông qua ánh mắt nhau thì cả hai như đã ngầm ký một hiệp ước "Cậu không nhắc tôi không nói, trời biết, đất biết, hai đứa mình biết."

Câu hỏi mà Huỳnh Công Nam đặt ra khiến Trần Tuyết Nhi phải nghĩ đi nghĩ lại suốt: "Tại sao tự dưng lại hỏi việc này? Cậu ta biết gì rồi ư?"

Quyết tâm mặt đối mặt hỏi cho rõ ràng "Có phải cậu cũng biết gì đó hay không?" nhưng cứ nhìn thấy nhau là lại nhớ đến đêm đó, rồi chuyện muốn hỏi cũng quên bén luôn.