Bầu trời quang đãng, nắng sáng dịu dàng, không khí này nếu rơi vào mắt của người khác thì sẽ là một khởi đầu tràn đầy năng lượng.
Nhưng Trần Tuyết Nhi lúc này lại không thấy năng lượng đâu mà chỉ thấy cạn kiệt sức sống: "Đúng là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.", cô nhìn ra cửa sổ nói rồi bước xuống giường đi vệ sinh cá nhân.
Gương mặt phờ phạc cùng hỏm mắt đen sì, nhìn mình trong gương mà bản thân cô cũng phải hú hồn: "Hả??? Sao tự dưng tàn tạ dữ, mới mất ngủ một đêm mà nhìn như không ngủ mấy tháng.", nói xong lại tự cảm thán: "Thất tình đúng là đáng sợ!!!"
Bà cụ Trần thấy cháu gái phờ phạc thì đau lòng không thôi, ôm cô vào lòng vuốt ve mà hỏi: "Cục cưng của nội sao vậy? Sao hôm nay mặt xanh xao quá, mệt lắm sao hay con bệnh rồi?"
Trần Tuyết Nhi nhụi mặt vào ngực của bà rồi thỏ thẻ: "Con thấy mệt mệt, chắc tại con học nhiều quá nên mệt, hổm nay thành tích của con có tiến bộ rồi đó nội."
Bà cụ Trần nhìn cháu gái mà xót xa trong lòng: "Ngoan, cháu của nội giỏi lắm, ráng cố gắng nha con, mệt quá thì nghỉ ngơi chứ đừng ráng quá sức, đường học còn dài mà sức khoẻ thì chỉ có một."
Cô ôm bà chặt hơn, đáp: "Dạ con biết rồi, lâu lâu mới vậy chứ con không có mệt lắm đâu nội."
Buổi sáng Trần Tuyết Nhi cứ như một con mèo lười, hết nhụi vào lòng bà cụ Trần thì lại nũng nịu với Nguyễn Thanh Nhã.
Buổi trưa đi học, lần đầu tiên cô không muốn tới trường sớm nữa, lề mề đến 12 giờ 30 mới chạy đi, vào đến lớp thì đã trễ 5 phút đầu giờ*.
*Nói rõ về 5 phút đầu giờ: Trước khi vào một buổi học, kể cả sáng hoặc chiều đều sẽ có tiếng trống trước giờ học 15 phút, đó gọi là 15 phút đầu giờ để các em học sinh chuẩn bị sách vở hoặc thảo luận bài học. Hết 15 phút sẽ có thêm một tiếng trống vào lớp, khi đó mới chính thức bắt đầu một buổi học.
Đi thẳng vào lớp không thèm nhìn ngó gì ai, ngồi vào bàn im lặng như một tượng thần.
Cao Thanh Nhi khều Lê Cẩm Tiên cùng Hồ Anh Thư sau đó thảo luận: "Hôm nay Tuyết Nhi sao vậy?"
Hồ Anh Thư: "Không phải hôm qua vẫn vui vẻ bình thường sao? Hoà giải rồi mà"
Lê Cẩm Tiên: "Hay buổi chiều về gặp lại cãi nhau nữa rồi?"
Cao Thanh Nhi: "Nhìn cậu ấy như người mất đi linh hồn vậy á! Sao mà đáng thương quá ಥ⌣ಥ"
Hồ Anh Thư quay sang Trần Tuyết Nhi lay lay vai: "Sao vậy? Không phải hôm qua giảng hoà rồi sao hay cậu ta lại làm gì khiến cậu buồn nữa?"
Lê Cẩm Tiên cũng xoay sang nói: "Có chuyện gì thì cậu nói ra xem bọn mình giúp gì được không, chứ để trong lòng khó chịu lắm đó."
Cô nâng mí mắt lên nhìn người đối diện, ánh mắt lộ rõ đau thương: "Tự dưng mình biến thành trà xanh rồi, mình nghĩ mình tới trước nhưng thật ra mình là kẻ thứ ba xen vào chuyện người khác đó."
Cao Thanh Nhi mở to mắt lên hỏi gấp: "Sao? Sao lại biến thành kẻ thứ ba? Huỳnh Công Nam có người khác rồi?"
Cô cụp mắt rồi gật gật đầu.
Lê Cẩm Tiên cũng trợn mắt lên: "Sao vậy được? Cậu ấy trước giờ đâu công khai gì với ai. Có hiểu lầm gì không? Chính miệng Công Nam nói với cậu sao?"
Cô ảm đạm lắc đầu.
Hồ Anh Thư gấp gáp hỏi: "Cậu trả lời đi, hết gật rồi lắc tụi mình không hiểu gì hết, chính miệng cậu ấy nói hay có ai đang cố tình phá đám nên nói với cậu như vậy?"
Cô nhìn sang Võ Mỹ Nhân bên kia, rồi nhìn lại đám bạn của mình.
Rồi lại nhìn xuống Huỳnh Công Nam sau đó quay sang gục mặt xuống bàn.
Cả đám ba người kia đang tìm kiếm câu trả lời, ruột gan đang nóng như lửa đốt mà cô lại im lặng như vậy.
Hồ Anh Thư: "Cậu nói gì đi, cứ im im làm tụi mình cũng rối bời không biết phải tính sao nữa nè."
Lê Cẩm Tiên: "Đúng rồi, cậu nói rõ ràng ra xem tình hình là thế nào để tụi mình còn biết đường mà đi hỏi chuyện nữa chứ."
Cao Thanh Nhi: "Cậu bình tĩnh lại rồi nói tụi mình nghe xem là chuyện gì?"
Trầm ngâm thật lâu, đến lúc vào học mà cô vẫn chưa hó hé câu nào làm ba người còn lại thấp thỏm suốt.
Giờ ra chơi cô mới mở miệng: "Hôm qua mình không hẹn với Huỳnh Công Nam mà đi gặp Mai Thành Lợi giải quyết vấn đề. Lúc mình chuẩn bị đi thì Võ Mỹ Nhân đi ngang nói với mình là có hẹn với Huỳnh Công Nam ở sân sau, mình tò mò nên đi theo xem.... Sau đó... Mình thấy hai người đó nói chuyện, Võ Mỹ Nhân nói rất nhiều, Huỳnh Công Nam vừa xoay lưng đi thì Võ Mỹ Nhân chạy tới ôm anh ấy, anh ấy cũng ôm lại... Mai Thành Lợi nói hai người đó đã thân thiết lâu lắm rồi, nói Huỳnh Công Nam chỉ đang chơi đùa mình thôi chứ không thích mình, nói mình có gì tốt mà Huỳnh Công Nam có thể thích chứ... Mình thấy cậu ta nói cũng đúng... Không biết họ đã bên nhau bao lâu rồi, bây giờ mình xen ngang thì chính là người thứ ba nên mình không hẹn Huỳnh Công Nam cũng không muốn tìm anh ấy nữa."
Cao Thanh Nhi gấp gáp hỏi: "Cậu thấy Huỳnh Công Nam với Võ Mỹ Nhân ôm nhau ở sân sau ư? Có nhầm lẫn gì không?"
Cô lại lắc đầu.
Hồ Anh Thư: "Vậy cậu có nghe họ nói gì không?"
Cô lắc đầu lần nữa.
Lê Cẩm Tiên nghe xong vội nói: "Sao cậu không hỏi thẳng Huỳnh Công Nam cho rõ ràng mọi chuyện, nhìn thấy chưa chắc là đúng mà."
Cô âu sầu não nuột: "Còn hỏi gì nữa bây giờ. Không lẽ lại hỏi 'Anh và Mỹ Nhân là quan hệ gì? Quen nhau bao lâu rồi?', mình lấy tư cách gì tới mà chất vấn người ta đây?"
Cao Thanh Nhi cũng xen vào: "Thì cậu đến hỏi rõ ràng xem Công Nam nói như thế nào. Chứ tự dưng ở đây buồn như vậy hoài sao được?"
Lê Cẩm Tiên: "Công Nam chưa nói gì mà cậu lại nghe người khác nói ra nói vào rồi buồn bã mất hết sức sống như vậy. Đây đâu phải Tuyết Nhi mà tụi mình quen biết đâu, mạnh mẽ lên nào."
Hồ Anh Thư: "Thanh Nhi với Cẩm Tiên nói đúng đó, cậu xem lại mình xem, mắt thì thâm quầng đen thui, mặt thì xanh không còn giọt máu, trạng thái thì như ma trơi lơi thơi lửng thửng, tụi mình thấy mà đau cả tim đó cậu biết không?"
Cô ủ rũ cúi gầm mặt, ba người xung quanh im lặng làm cô cứ tưởng họ đã không còn gì để nói nên ngước mặt lên.
Vừa ngước mặt lên thì một gương mặt phóng to hiện lên sát rạt làm cô nhảy dựng lên như 'mèo xù lông'.
Giật mình xong cô quay lại trạng thái bình thường, không thèm hỏi cũng không nói gì, làm cho 'ai kia' đang nhìn cô cũng im lặng.
Nhìn người phía trước thật lâu, Huỳnh Công Nam chìa tay ra đưa một hộp bánh và bình giữ nhiệt hello kitty, đặt lên bàn gọn gàng rồi mới từ tốn nói: "Hôm nay sao em đi trễ vậy? Không khoẻ chỗ nào sao mà mặt lại xanh xao tới mức này? Cần đến phòng y tế hay có đem thuốc theo uống không?"
Cô hờ hững nhìn người trước mặt mình, sau đó mỉa mai: "Cảm ơn sự quan tâm của nam thần, nhưng tôi không cần đâu, cậu nên để dành sự ôn nhu đó cho người cần được nhận, hình như cậu nhìn nhầm người, đi nhầm hướng rồi thì phải" Ngừng một lúc lại tiếp tục nói: "Cậu muốn 'vấy bẩn' người khác thì cũng đừng nên tìm tới tôi, tôi cũng đã đủ khổ sở lắm rồi. Coi như tôi cầu xin cậu nên biết thế nào là đủ, tham lam quá thì cuối cùng cũng chẳng còn được gì đâu."
Anh trăn trối nhìn cô, hỏi: "Em nói gì vậy? Có câu anh nghe thì hiểu, có câu anh lại không hiểu em nói gì? Nhưng mà em nói gì mà vấy bẩn? Anh có làm gì mà vấy bẩn cho em chứ?"
Cô giận sôi máu đứng bật dậy quát: "Không làm gì? Anh làm gì mà còn đợi tôi nói sao? Sao không tự xem mình làm việc tốt gì đi mà còn đi hỏi người khác, đàn ông như anh người ta gọi là tra nam* đó, biết không hã?", nói xong bỏ chạy khỏi lớp, để Huỳnh Công Nam đứng ngây dại ra đó vẫn chưa hiểu gì.
*Tra nam: ở đây chỉ những người đàn ông xấu xa, thường xuyên trêu ghẹo, bỡn cợt phụ nữ.
Cả lớp theo dõi như đang ngóng được một bộ phim mới nổi, cực kì nhiệt tình, đôi lúc còn bình luận như khán giả thật sự.
Cao Thanh Nhi đứng dậy nói: "Cậu nên tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Tuyết Nhi, nếu đã có người khác thì trân trọng, còn nếu là hiểu lầm thì giải quyết. Cậu cứ lưng chừng rồi để Tuyết Nhi đau lòng không thiết tha gì cuộc sống như vậy thì bọn này không để yên cho cậu đâu.", nói xong đuổi theo Trần Tuyết Nhi.
Lê Cẩm Tiên cũng đứng lên nhìn Huỳnh Công Nam như muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì, đành ngậm miệng chạy theo.
Hồ Anh Thư là người còn sót chút tình người cuối cùng, giải thích rõ với Huỳnh Công Nam: "Cậu thấy rồi đó, Tuyết Nhi mất ăn mất ngủ, cả người như mất hồn vì cậu. Nếu cậu thích cậu ấy thì nên làm rõ mối quan hệ của cậu với Võ Mỹ Nhân, giải thích rõ với Tuyết Nhi. Cậu ấy đã đau lòng một lần rồi, bây giờ cậu lại lặp lại như vậy một lần nữa...haiz... Tuyết Nhi sao cứ khổ sở mà dính vào Võ Mỹ Nhân thế không biết.", ngừng nhẹ một thoáng thì lại nói nhỏ: "Còn nếu không thích thì đừng theo cậu ấy nữa, đừng làm Tuyết Nhi thấy như cậu đang chơi đùa cậu ấy."
Huỳnh Công Nam lúc này mới kết nối lại mọi chuyện đã xảy ra, nghe thêm lời khuyên nhủ kia thì như hiểu được gì đó, anh trầm ngâm thật lâu sau đó cười tươi.
Cả lớp nhìn Huỳnh Công Nam với ánh mắt ngỡ ngàng.
"Không phải vừa bị nữ chính chữi sao?"
"Chẳng phải bạn nữ chính vừa mắng nữa sao?"
"Sao lại vui vẻ cười như thế?"
Quần chúng khó hiểu nhìn nhau. Chỉ riêng có hai con người hiểu tất cả mọi chuyện cười khẩy, trong lòng thầm tính toán.
Thật ra Huỳnh Công Nam cũng chẳng sống dễ dàng gì, từ hôm qua về nhà đã suy tư, lo âu cùng phiền muộn cả một đêm, cũng mất ăn mất ngủ không thua kém gì Trần Tuyết Nhi.
Chỉ có điều cơ địa anh tốt nên có thức cả đêm hay mất ngủ thật lâu cũng không thấy bọng mắt hay thâm quầng, mất ăn vẫn khoẻ khoắn như đang dạt dào ý xuân.
Cả đêm hôm qua, anh đưa mắt nhìn ra ban công trầm ngâm, sau đó học theo thói quen của Trần Tuyết Nhi, tự tạo cho mình một màn độc thoại.
"Tại sao em ấy lại gặp riêng Mai Thành Lợi, nói là đi giải quyết việc gấp mà?"
"Việc gấp cần giải quyết không lẽ là xác định rõ ràng lại mối quan hệ giữa em ấy và Mai Thành Lợi?"
"Em ấy vẫn thích Mai Thành Lợi sao? Không lẽ thời gian qua mình vẫn không chiếm được vị trí nào trong tim em ấy?"
"Vậy tại sao em ấy lại hôn mình? Không phải là thích rồi sao?"
"Phải làm sao em mới chịu để ý đến anh đây? Phải làm sao thì em mới chịu ngoảnh lại nhìn anh sớm hơn đây?"
"Không thể bày tỏ, lại không thể chiếm được tình cảm của em. Không lẽ em muốn anh phải trơ mắt nhìn em đến bên Mai Thành Lợi, rồi lại chờ đợi em năm năm nữa sao?"
"Tuyết Nhi à!! Em muốn anh phải làm sao em mới chịu quay lại nhìn anh ở tuổi 18 này đây?"
"Tuyết Nhi! Anh nhớ em... Ước gì em bên anh lúc này.... Năm năm rồi anh mới cảm nhận được em ở gần anh như vậy, vậy mà giờ lại xa cách... Anh không biết mình sẽ chịu đựng được bao lâu nữa."
Một đêm trăn trở của anh thầm trôi qua một cách nặng nề, tâm sự dài lê thê.
Hai con người ở hai nơi nhưng hai con tim chỉ ngoảnh về một hướng. Đó chính là 'đối phương'.
Cả đêm mất ngủ, sáng sớm thức dậy thì Huỳnh Công Nam xuống lầu tìm mẹ mình đòi học làm thêm bánh mới, đòi tự mình đi hốt thuốc về nấu sâm.
Trương Lệ Thu tò mò hỏi: "Hôm nay con sao vậy? Sao lại đòi học làm bánh lại còn đi hốt thuốc để nấu cả sâm? Hôm trước có ăn ké của Tuyết Nhi sao mà giờ lại thèm mấy món này?"
Huỳnh Công Nam nhìn mẹ mình thật lâu sau đó hỏi: "Mẹ muốn biết con dâu tương lai của mẹ là ai sớm hơn không?"
Trương Lệ Thu giật mình, mí mắt giật giật nhìn con trai mình: "Con nói gì? Con dâu tương lai? Ai? Con nhà ai? Sao lại lòi ra con dâu tương lai, mẹ đâu thấy con dẫn ai về, cũng đâu nghe con thân thiết gì với ai."
Anh cười tươi: "Cô gái mà mẹ cưng chiều còn hơn con ruột của mẹ, cô gái thích ăn đồ ăn mẹ làm, thích uống sâm mẹ nấu, thích căn phòng mẹ xây,..... mẹ nghĩ xem là ai?"
Trương Lệ Thu vừa nghe đã biết ai, trong lòng không khỏi xúc động. Vừa chỉ làm bánh nấu sâm bà vừa nhìn con trai giỏi giang nhà mình mà thầm ca ngợi "Đúng là con trai ngoan của mẹ."
Tâm tình như nắng xuân dạt dào, bà đi tìm chồng mình mà kể chuyện: "Ông xã ơi! Con trai mình đã thông suốt rồi, em vui quá."
"Anh nói xem có nên giúp tụi nhỏ một tay nữa không?"
"Không biết chúng nó tính khi nào thì kết hôn nữa, em mong chờ quá, rộn rã cả tâm tư rồi! Đứng ngồi không yên được luôn nè."
"Không được, em phải thường xuyên sang nhà chị Trần để lấy thêm thiện cảm, phải nắm cán mới được, cái lưỡi này đôi khi không vững."
"Ngày mai em phải đi mua sắm, mua quà cho ông bà cụ Trần, mua đồ dưỡng da cho chị Trần với chị hai của Tuyết Nhi, còn mua thực phẩm chức năng tăng cường sức khoẻ cho anh Trần, lại còn phải mua quần áo với cherry cho Tuyết Nhi. Lựa ngày đẹp trời để mang sang đó, chắc em phải lấy giấy để lên danh sách thôi, kẻo quên mất."
Nói xong đứng dậy chạy thẳng vào phòng sách, bỏ lại Huỳnh Công Trạch ngơ ngác nhìn vợ, chưa kịp cho ý kiến gì thì người đã đi mất rồi.
Nếu Trương Lệ Thu mà biết con trai mình làm 'con dâu tương lai' của bà ghen đến thừa sống thiếu chết, khóc đến độ thương tâm thế kia, thì không biết bà còn vui mừng hớn hở vậy không nữa.