Cao Thanh Nhi vỗ vai cô một cái: "Nè.. Người ta về chỗ rồi mà cậu còn ngồi nhìn không dời mắt vậy đó hả? Yêu lắm rồi, yêu đến không thể rời xa luôn rồi."
"Đúng, đúng, đúng, gặp mình thì mình cũng đắm đuối trái chuối chứ nói gì tới Tuyết Nhi.", Lê Cẩm Tiên nhìn cô cười e thẹn.
"Ê, ê, sao đỏ mặt nữa rồi? Có gì hả? Cậu không qua mắt được mình đâu nha.", Hồ Anh Thư chọt vào eo làm cô nhột đến nhảy dựng lên bật cười thành tiếng.
"Giấu cái gì mà giấu... Hahaha.. Cậu đừng có chọt nữa, cười một hồi đau bụng bây giờ.", Trần Tuyết Nhi vừa tránh né vừa nói.
Lê Cẩm Tiên lại nhìn sang Cao Thanh Nhi: "Sao rồi, cậu với Mai Thành Lợi đó.", nói rồi nhướng nhướng mắt xuống phía dưới.
"Sao trăng gì, mình chưa trả lời cậu ta.", Cao Thanh Nhi mỉm cười.
Trần Tuyết Nhi vội vàng chen vào: "Hả? Sao mình không biết gì? Thanh Nhi với tên đó là sao?"
Hồ Anh Thư vỗ vai cô một cái, nói: "Hôm đó cậu lo đi tìm tình yêu ở dưới kia kìa thì làm sao mà biết, Mai Thành Lợi ngỏ lời làm quen Thanh Nhi nhà mình đó."
Trần Tuyết Nhi trợn tròn mắt, há miệng ra rồi vội khép lại, nói: "Gì? Tên cặn bã đó... À nhầm.. Tên Mai Thành Lợi ngỏ lời với Thanh Nhi yêu dấu của mình sao? Tên đó mơ hả? Hôm trước còn đeo bám theo mình không chịu buông, nói đủ lời, làm đủ trò mà hôm nay đã xoay sang muốn tình yêu bé bỏng của mình đồng ý qua lại với hắn sao?", cô nói xong còn xoay xuống liếc "tên đểu" kia với ánh mắt xẹt lửa làm Mai Thành Lợi giật mình không hiểu chuyện gì.
"Cậu bớt giận đi, nói thật lúc trước mình cũng có chút thích Thành Lợi.", Cao Thanh Nhi cúi mặt bày tỏ.
"Gì? Thanh Nhi... Cậu thích hắn ta hả?", Trần Tuyết Nhi không tin vào tai mình, nghe như sấm vang chớp giật bên người.
Cao Thanh Nhi gật đầu, rồi vội ngẩng mặt lên nói: "Nhưng mà bây giờ không còn nữa, thật đó, không thích nữa."
"Nói không thích là không thích liền được hả?", Lê Cẩm Tiên ngồi trên chỏ mỏ vào.
"Thật ra mình cũng nghĩ là mình thích, nhưng mà thời gian qua mình cố gắng bình tâm lại xem xét thì không phải. Cậu ta vui vẻ hoà đồng lại còn đẹp trai, đối xử với mọi người lại tốt nên mình bị say nắng một chút thôi, bây giờ được cậu ta ngỏ lời mình lại thấy không còn thích nữa.", Cao Thanh Nhi từ tốn nói hết cảm xúc trong lòng ra.
Trần Tuyết Nhi nhếch môi cười, nói: "Đối với ai cũng tốt, ngoại trừ mình, cậu nói thiếu rồi."
"Cậu thật sự không thích, chỉ là bị say nắng một chút, giờ tỉnh rồi?", Hồ Anh Thư nghi hoặc nhìn Cao Thanh Nhi.
"Ừm.. Thật sự không thích, nếu không mình đã đồng ý rồi.", Cao Thanh Nhi chắc chắn như đinh đóng cột.
Lê Cẩm Tiên xen ngang: "Cái kiểu này mình cũng từng rồi nè, thấy người ta cool ngầu hay đẹp trai rồi thích muốn đeo đuổi nhưng mà lúc người ta xoay ngang nói thích mình thì trong lòng muốn đẩy hắn ra xa. Cảm giác kích thích hay hứng thú khi bản thân theo đuổi một thứ nào đó thôi, khi sắp có được hay có được rồi lại chán ghét chẳng muốn cần, đúng không Thanh Nhi?"
Cao Thanh Nhi giơ ngón cái lên like: "Cậu đúng là hay thiệt, nói là trúng phóc liền."
"Ê... Tính ra các cậu còn bội bạc hơn cả đàn ông luôn đó.", Hồ Anh Thư nhìn hai người đang cười tít mắt đi cùng trên một chí tuyến kia.
Trần Tuyết Nhi lắc đầu: "Không, không, không, nếu là người khác thì mình còn cảm thông, chứ Mai Thành Lợi thì mình lại thấy rất đáng đời, không thông cảm cho hắn mà trách Thanh Nhi được. Tính tới tính lui thì Thanh Nhi cũng đâu làm gì có lỗi với hắn đâu mà gọi là bội bạc, người sống dơ thì không xứng có được tình yêu chân thành.", ngừng một chút lại xoay qua Cao Thanh Nhi, nói: "Mà với trường hợp đặt biệt này thôi nha, sau này cậu đừng bao giờ gieo hy vọng hay làm người khác tổn thương sẽ bị quả báo đó."
Cao Thanh Nhi cười tươi gật đầu: "Mình biết nên làm gì mà, đâu phải mới lên ba tuổi đâu mà không biết nặng nhẹ."
Trần Tuyết Nhi đưa tay lên vuốt ve gương mặt Cao Thanh Nhi, nói: "Gương mặt mỹ miều cùng vóc dáng quyến rũ này của cậu chắc khiến nhiều tên đau khổ vì tương tư lắm, mình là con gái mà còn muốn luỵ tình thì nói gì đến con trai."
Hồ Anh Thư đưa tay xuống vỗ vỗ vào tay cô, nhăn mặt nói: "Tuyết Nhi ơi Tuyết Nhi, cậu làm mình nổi da gà hết rồi nè, nói thì nói thôi còn vuốt vuốt vậy chi nữa, nhìn mặt cậu dê quá."
Cô cười tươi xoay lên hỏi: "Nhìn dê lắm hả?"
Cả 3 cùng gật đầu, đồng thanh nói: "Cực kỳ dê, nhìn biến thái vô cùng."
Buổi học hôm nay trôi qua rất vui vẻ, giờ ra chơi Huỳnh Công Nam không đi cùng đám bạn của mình mà lại chỗ Trần Tuyết Nhi ngồi tâm sự mỏng, làm 3 "con kỳ đà" kia tự biết thân biết phận đi ra hành lang đứng than trời trách đất.
Chiều anh đưa cô về nhà, còn vuốt tóc cô dặn dò: "Thứ hai anh qua rước, tối nhớ ngủ ngon.", rồi trao nhau một nụ hôn nhẹ để tạm biệt.
Trần Tuyết Nhi nhìn theo bóng lưng anh, nụ cười trên khoé môi không thể khép lại được.
Sống hết hai đời đều vì một mối tình thời tuổi trẻ, một người để thương yêu và cùng san sẻ, một tình yêu bình dị nhưng khắc sâu vào mỗi tế bào trên cơ thể.
Cảm giác lúc nào cũng có một người yêu mình đứng phía sau che chở dù cho có mưa giông hay bão tố nó huyền diệu lắm, trái tim lẫn tinh thần đều trở nên mạnh mẽ nhưng bản thân lại muốn dựa dẫm vào anh, ỷ lại tất cả để ở bên anh, để được anh bảo bọc.
Những ngày sau Huỳnh Công Nam luôn chạy qua đón cô đi học, chở cô về nhà, trên đường đi lúc nào cũng nắm tay cô sợ cô lạc mất, nụ cười hiện diện trên môi anh mỗi ngày một nhiều hơn khi ở bên cạnh cô.
Nhìn vào là biết tâm tình của những người đang yêu, nắng xuân phơi phới cũng không thể bì kịp hoa nở trong lòng anh.
Những lúc ngồi phía sau xe, Trần Tuyết Nhi vô thức hỏi: "Sao anh yêu em nhiều dữ vậy?"
Huỳnh Công Nam lắc đầu: "Em hỏi vậy rồi anh biết trả lời làm sao?"
"Vậy sao anh cưng em dữ vậy?"
"Cũng như câu hỏi trên, không khác nhau là mấy.", Huỳnh Công Nam cười lắc đầu.
"Vậy anh có thấy em nói nhiều rồi làm anh bực bội hay thấy phiền không?"
Anh thành thật trả lời: "Không.. Nếu em không nói thì lúc đó mới đáng để anh phải lo lắng phiền muộn."
"Mỗi ngày đều chạy qua rước em anh có thấy mệt mỏi không? Có tự nói với bản thân là "sao nhỏ này lu bu quá" hay "suốt ngày nũng nịu rồi bắt chở đi học, phiền quá", đại loại là vậy á."
Nghe cô nói thế, anh ngừng xe xoay lại nhìn cô, nói: "Trong não em chứa gì vậy?"
"Chất xám, chất trắng, dây thần kinh, nhiều thứ lắm.", cô trả lời anh nhưng có đôi phần ngơ ngác, hỏi: "Sao vậy?"
"Vậy cũng giống anh mà sao em suy nghĩ nhiều chuyện khiến anh không thể ngờ là em có thể tưởng tượng ra.", anh nhìn cô đầy khâm phục.
"Là do anh không suy nghĩ thôi chứ con gái bọn em ai cũng nhạy cảm vậy hết, luôn suy nghĩ đủ mọi vấn đề. Ví dụ ngày mai mà anh nói anh bận hay có chuyện gì đó không qua rước em được là em đã suy diễn ra có phải là anh đã thấy chán em, có người mới rồi nên muốn lạnh nhạt với em.", cô lại luyên thuyên làm anh bật cười xoay người về chạy xe.
"Ngày mai anh không có bận, dù có bận anh cũng phải sang đón em.", anh cười trả lời cô.
Cô vội phản bác lời anh: "Em đang nói ví dụ về cách suy nghĩ của đa số con gái thôi, một chút thay đổi nho nhỏ của đàn ông cũng sẽ làm cho phụ nữ nghi ngờ đó anh biết không? Nhưng em lớn rồi, sẽ không nghi ngờ anh vô cớ vậy đâu, yên tâm."
"Thật không?"
Cô gật đầu trả lời: "Thật."
"Vậy mai anh không sang rước em được, anh có chút việc bận thật."
Cô nghiêng người thò đầu ra phía trước nhìn anh, hỏi: "Anh đi đâu, làm gì, với cô nào? Sao không rước em, bận gì? Anh có gì để bận?"
Anh bật cười lớn, nói: "Em đang làm trái lời mình vừa nói ra."
"Con gái nói có là không, nói không là có.", cô cứng miệng cố cãi lại.
Anh gật đầu: "Ừm. Anh biết rồi."
"Biết rồi thì sao?", không tìm được câu trả lời ưng ý cô quyết tâm hỏi tới cùng.
Anh cười thoả hiệp, với cô gái này nếu không nói ra lời đúng ý thì không bao giờ cô để yên: "Ngày mai anh sẽ qua đón em, ngày mốt ngày kia hay sau này cũng sẽ đón em, không bận gì hết."
Cô ngồi im vào vị trí: "Vậy mới được.", sực nhớ ra một chuyện cô lại ấp úng: "À... Hôm bữa... Hôm anh tỏ tình đó.. Em không có..."
Anh khó hiểu hỏi lại: "Không có cái gì?"
"Thì cái đó đó."
Nghe cô nói vậy anh lại càng khó hiểu, hôm đó rất mỹ mãn, đâu có gì là thiếu sót, đành hỏi: "Em đòi nợ con gấu 37 độ hả? Anh dâng hiến vậy mà em còn chưa chịu sao? Còn đòi thêm con nào nữa?"
Cô lắc đầu: "Không phải.. Ý em nói là chuyện tối hôm đó.. Sáng anh dọn ga giường mà không để ý sao?"
Anh gật gật đầu, nói: "Ga giường có hơi lộn xộn."
Cô bực tức trong bất lực, đánh mạnh vào lưng anh nói: "Là không có vệt máu đó, anh bắt em nói trắng ra mới chịu hả?"
Anh cười tươi, mặt không đổi sắc trả lời: "Anh biết."
"Sao anh không hỏi em?"
Anh nghiêng người ra sau nhìn cô thoáng qua rồi xoay lại nói: "Hỏi gì?"
"Thì tại sao em không có hay là em trao lần đầu mình cho ai rồi không?"
"Nếu yêu nhau rồi thì anh không quá để ý đến vấn đề đó.", anh điềm đạm trả lời cô.
"Nếu em nói đó là lần đầu của em thì anh tin không?", Trần Tuyết Nhi tiếp tục dò hỏi.
"Chỉ cần là em nói thì tất cả anh đều tin.", anh trả lời rồi ngừng giây lát lại bổ sung: "Khoa học cũng đã chứng minh không phải người phụ nữ nào cũng sẽ có."
"Em sợ anh để ý nhưng không nói ra rồi có khúc mắc trong lòng, sau này lại dễ sinh chuyện nên em phải nói rõ trước mới an tâm được.", cô nói ra hết lòng mình cho anh hiểu.
Anh cười thành tiếng, nói: "Ngốc quá, nếu anh nghi ngờ em thì tối đó anh đã ép hỏi em rồi, anh tin đó là lần đầu của em và anh cũng là người đàn ông đầu tiên của em."