Trả Lại Thanh Xuân

Chương 47: Trẩy hội mùa xuân(3)




Huỳnh Công Nam ẳm cô xuống sân khấu, ngoảnh mặt sang nói lớn với Phạm Trí Viễn: "Gọi xe lại đây ngay."

"Ừm.", Phạm Trí Viễn ngừng lại gọi điện, Cao Thanh Nhi cũng đứng kế bên chờ anh gọi xong thì hấp tấp hỏi: "Sao rồi anh?"

"Có mặt ngay.", Phạm Trí Viễn vuốt nhẹ nước mắt vươn trên mi Cao Thanh Nhi, tiếp tục nhẹ giọng: "Em đừng lo, không sao hết, có Công Nam ở đây thì Tuyết Nhi bảo đảm không có vấn đề gì."

Lê Cẩm Tiên đi theo Hạ Đồng phía sau mặt tái mét, siết chặt tay anh thì thầm: "Sao tự nhiên chân cậu ấy chảy nhiều máu vậy chứ?"

Hạ Đồng vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, an ủi: "Không sao đâu."

Hồ Anh Thư lo chạy theo phía sau Huỳnh Công Nam nên bỏ mặc lớp trưởng đang tay xách nách mang đồ đạc mà cánh đàn ông kia vứt lại.

Trần Tuyết Nhi nằm trong vòng tay anh, cô thút thít nói: "Chân em nhức quá, vừa đau vừa nhức nữa."

Huỳnh Công Nam siết chặt cô vào lòng mình hơn, chân sải bước thật dài thật nhanh ra cổng trường, cố kiềm hơi thở gấp gáp, nói: "Chờ chút nữa bác sĩ sẽ khám cho em, không sao, có anh rồi."

Cô gật nhẹ đầu rồi úp mặt vào ngực anh, đôi chân đang thỏng phía bên kia không ngừng rỉ máu, nhuộm đôi hài màu hồng thành một mảng đỏ rực.

Đang đi thì gặp những gương mặt người ta không muốn họ xuất hiện nhất, Võ Mỹ Nhân cùng em họ Trương Thuỵ Yến của Huỳnh Công Nam đang dắt tay nhau cười hớn hở đi tới.

Võ Mỹ Nhân chặn đường Huỳnh Công Nam lại, làm như vô tình không quan tâm tới Trần Tuyết Nhi, hỏi: "Cậu định đi đâu, cuộc thi vẽ tranh của chúng ta sắp bắt đầu rồi."

"Tránh ra.", anh lạnh lùng đáp lại.

Trương Thuỵ Yến bước tới cười vui vẻ với anh, nũng nịu nói: "Anh Công Nam, hôm nay em xin bác cho tới trường của anh tham gia lễ hội mùa xuân, anh dẫn em đi tham quan nha, em tò mò lắm."

"Tránh ra.", anh trầm giọng nhắc lại lời mình vừa nói, mất kiên nhẫn bước sang hướng khác mà đi.

"Anh Công Nam, anh định bỏ đi đâu đó, em mới tới mà."

"Công Nam, cậu không ở lại thi vẽ sao, không có cậu thì ai đảm đương trọng trách này được."

2 cô ả đứng phía sau nói với theo, chạy tới định ngăn anh lại nhưng đã bị chặn đường bởi 8 gương mặt thanh tú.

"Không có mắt hay mắt mọc ở dưới chân nên không thấy người ta đang gấp?", Cao Thanh Nhi lạnh giọng hỏi, ánh mắt hung dữ hiếm thấy.

Lê Cẩm Tiên liếc hai cô ả rồi nói tiếp: "Níu níu kéo kéo, ban đầu là ai nói đỉa bám chân hạc hay trèo cao té đau, bây giờ có thử nhìn lại bản thân mình không?"

Hồ Anh Thư nghiến răng nghiến lợi, từng lời lọt qua kẽ răng nghe ken két rợn người: "Nếu cậu ấy có chuyện gì thì bọn này nhất định làm cho kẻ đứng phía sau sống chết không yên."

Trịnh My lúc này đang khoanh tay trước ngực, nghe cùng nhìn một màn trước mặt thì hiểu ra được đôi chút, nói: "Võ Mỹ Nhân, á hậu nữ sinh duyên dáng, học giỏi xinh đẹp khiến bao nhiêu chàng trai say đắm đây sao? Thật hiếm khi có dịp đứng gần nói chuyện vậy nha, có nên chào hỏi cẩn thận một chút không?", nói xong cô còn bước tới gần 2 ả kia.

"Chào gì? Ai quen biết cậu.", Võ Mỹ Nhân nhìn cô gái xa lạ trước mặt, ánh mắt có chút xem thường.

Trương Thuỵ Yến né tới né lui nhón chân nhìn ra phía Huỳnh Công Nam đi ra, lớn giọng quát: "Mấy người là ai? Tránh ra hết cho tôi, tôi muốn tìm anh Công Nam."

Phạm Trí Viễn cười khinh lên tiếng: "Muốn lên giường cậu ấy thì không đến lượt cô em đâu, đừng làm mấy trò mất mặt này nữa."

Hạ Đồng kế bên cũng cười khẩy: "Em họ luôn tìm kế leo lên giường anh trai trong truyền thuyết đây sao? Được mở mang tầm mắt rồi."

"Chúng ta đi thôi, mất thời gian quá.", Hạ Huyền nhìn ra phía sau rồi hối thúc mọi người, bây giờ mới chợt giật mình nhìn lại thấy Huỳnh Công Nam đã đi ra tới cửa rồi.

Trịnh My trước khi đi còn xoay lại vẫy tay nói với Võ Mỹ Nhân, nói: "Tôi nợ cậu một buổi chào hỏi đúng lễ."

Lê Kim Thi hì hục chạy đến, thở gấp nói: "Hai người đi đâu mà bọn này tìm mệt muốn chết, đang tham quan mấy gian hàng bán đồ ăn phía sau định ăn mà cũng không yên nữa."

Nguyễn Trúc Anh cũng vừa tới, vịn vai Lê Kim Thi thở lấy hơi: "Đúng đó, mới đứng chung mà xoay qua là mất tiêu, muốn đi thì cũng cho bọn mình hay một tiếng chứ."

"Dẫn các cậu theo đúng là không giúp ích được gì hết, cãi nhau giải tán hết rồi mới tới.", Võ Mỹ Nhân hậm hực đáp lời rồi ngoảnh mặt bỏ đi.

Trương Thuỵ Yến lủi thủi đi theo cô ta, nhỏ giọng hỏi: "Vậy rồi chị với anh Công Nam là quan hệ gì? Anh Công Nam với cô gái ban nãy lại là sao nữa?"

Võ Mỹ Nhân đang bực mình nên gắt gõng đáp: "Thì em đi theo hỏi anh Công Nam của em đi, ở đây hỏi chị làm gì."

Trương Thuỵ Yến bày ra bộ mặt đáng thương, nói: "Lúc em mới vào trường không phải là chị một mực nói là quen anh Công Nam rồi đòi dẫn em theo cùng sao? Bây giờ lại nói vậy."

Đúng thật là ban đầu Võ Mỹ Nhân đã rủ rê Trương Thuỵ Yến đi theo mình nhằm mục đích giữ chân Huỳnh Công Nam cũng như cho Trần Tuyết Nhi biết bản thân là ai và ở đâu.

Cứ tưởng Huỳnh Công Nam chỉ trêu đùa Trần Tuyết Nhi, người anh thật sự yêu là cô gái đang đứng trước mặt mình. Nhưng có ai ngờ cô gái này lại chẳng có chút giá trị nào trong mắt Huỳnh Công Nam, vậy hôm đi siêu thị đó là sao?

"Thì bây giờ chị sẽ dẫn em đi tham quan khắp trường.", Võ Mỹ Nhân đành xuống nước, dù trước dù sao thì cô gái nhỏ này vẫn còn chút giá trị lợi dụng.

"Em không muốn đi nữa, anh Công Nam không có ở đây thì chẳng có gì là hứng thú nữa.", Trương Thuỵ Yến lại bày ra bộ mặt đáng yêu, nũng nịu.

Xui cho cô ta gặp ngay Võ Mỹ Nhân đang trong thế quẫn bách, bị ăn mắng lại ngay: "Ban đầu cũng là em muốn đi, bây giờ cũng là em không chịu đi, gọi em xưng chị nhưng thật ra em nhỏ hơn chị chỉ 1 tuổi thôi, nên biết tự trưởng thành đi chứ, có ai rảnh rỗi mà chiều theo nết sáng nắng chiều mưa của em."

Trương Thuỵ Yến xụ mặt: "Em chỉ nói vậy thôi, chị dẫn em đi đi."

Võ Mỹ Nhân được trút giận nên tâm tình có đôi chút thoải mái, gật đầu đi trước.

Không hề hay biết cô gái nhỏ ban nãy cô ta định lợi dụng lột ngay bộ mặt ngây thơ vô tội khi nãy mà bày lên nét mặt tinh ranh cùng âm hiểm, khẽ nhếch môi rồi bước theo sau cô ta.

Bên này.

Ra tới cổng trường đã có 1 hàng xe hơi chờ sẵn, 10 người vệ sĩ mặc áo đen đang đứng chào đón, Huỳnh Công Nam chẳng quan tâm tới họ, đi thẳng tới leo lên chiếc xe đầu tiên nói với tài xế: "Nhanh chóng tới bệnh viện."

"Dạ, cậu chủ.", tài xế nhanh chóng đáp lời rồi nhấn ga phóng vun vút trên đường quốc lộ.

Anh đặt cô ngồi trên đùi mình, ôm cô vào lòng một tấc không rời, tay vuốt ve lưng cô, tay còn lại nhẹ nhàng nâng đôi chân kia lên xem, đưa tay định tháo đôi hài ra nhưng sợ động vào lại làm cô chảy máu nhiều hơn nên tay cứ đưa ra rồi rụt lại, chạm cũng không dám chạm tới.

Ôm sát cô vào lòng, cơn giận dữ trong lòng như được phóng thích, tay anh siết thành nắm đấm, ánh mắt sáng quắc như sói tuyết đang ngắm nghía con mồi chuẩn bị vồ lấy.

"Công Nam, chân em lại đau nữa rồi, đầu ngón chân nhức lắm."

Trần Tuyết Nhi bỗng lên tiếng, ngẩng mặt lên nhìn khiến anh hoàn hồn trở về, hôn nhẹ lên trán cô, trong lòng bối rối không biết nên làm sao xoa dịu nỗi đau cho cô.

Anh nhẹ giọng thì thầm: "Tuyết Nhi ngoan, chút nữa đến bệnh viện là hết đau ngay, em ráng chờ một chút nữa, một chút nữa thôi.", anh nói xong lấy tay nâng bàn tay của cô đưa tới bên môi hôn nhẹ rồi đặt lên ngực mình.

Cô định nói gì nữa nhưng bản thân không muốn thốt ra, nhụi mặt vào ngực anh cắn răng chịu đựng.

Cả nhóm phía sau lần lượt leo lên các chiếc xe còn lại, lên xe Lê Cẩm Tiên xoay ngang hỏi Hạ Đồng: "Huy động nhiều người nhiều xe chi vậy? Chúng ta tự đi cũng được mà."

Hạ Đồng mỉm cười kéo đầu cô tựa vào vai mình, nói: "Nhà cậu ấy nhiều tiền nhiều xe nhiều vệ sĩ, không dùng cho mấy trường hợp này thì biết khi nào mới dùng tới."

Lê Cẩm Tiên gật đầu, lóng ngóng nhìn những chiếc xe phía trước, lòng thấp thỏm không yên.

Cao Thanh Nhi ngồi ở xe khác cũng bồn chồn lo lắng, mắt đỏ hoe hỏi Phạm Trí Viễn: "Tuyết Nhi không sao thật không anh? Chân cậu ấy lúc nãy chảy nhiều máu lắm."

Phạm Trí Viễn lắc đầu: "Không sao, chút nữa là tới bệnh viện rồi.", tay vuốt tóc Cao Thanh Nhi rồi kéo cô ôm vào lòng.

Cao Thanh Nhi nằm gọn trong lòng anh, không nói gì nữa, đôi mắt vẫn dõi theo chiếc xe phía trước.

Hồ Anh Thư ngồi với lớp trưởng ở phía sau, lên xe cô lại nói: "Chuyến này phải điều tra rõ ràng rồi đòi lại công bằng cho Tuyết Nhi, em phải lôi cái bọn thất đức đó ra băm dằm mới vừa lòng hả dạ.", cô tức tới mức giậm chân đùng đùng làm hai người vệ sĩ ngồi phía trước cũng nhúc nhích nhẹ một chút.

Lớp trưởng Gia Huy loay hoay để túi đồ cho gọn kẻo lại rơi rớt ra bên ngoài, ngoảnh mặt lên trả lời cô: "Có lẽ người không buông tha chuyện này đầu tiên là Công Nam, em đừng tức giận hại thân."

"Cậu ấy có muốn tha thì em cũng phải moi móc ra cho bằng được, giận quá mà, lúc nãy anh thấy không, máu ướt cả đôi hài của cậu ấy luôn đó?", Hồ Anh Thư vừa nói vừa diễn tả, mắt lộ rõ vẻ tổn thương.

"Rồi, rồi, bình tĩnh bình tĩnh.", lớp trưởng Gia Huy vỗ vỗ lưng cô nhẹ giọng khuyên giải tiếp: "Em cứ làm ầm ầm lên bây giờ cũng không làm được gì hết, xem tình hình của Tuyết Nhi trước đã."

"Buổi trẩy hội nhộn nhịp lại bị phá nát bởi mấy con rắn độc kia, em tức không kiềm được luôn á, chưa ăn uống, chưa dạo chơi, chưa ngắm nhìn mỹ nữ mỹ nam thi sắc đẹp đã phải nhìn bạn mình vào viện rồi.", Hồ Anh Thư lải nhải không thôi.

"Năm sau về trường chơi tiếp, đâu ai ngăn cấm em đâu, đừng giận nữa mà."

Nghe Gia Huy nói có lý, Hồ Anh Thư gật đầu im lặng ngồi quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ.