Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 11: Vương tổng! TAY ĐẶT SAI CHỖ RỒI! (10)




Vương Thiên Minh nhíu chặt mày, định đi lên giải quyết thì bị ba mình gọi lại

"Thiên Minh, lên đây nói chuyện với ta một lát"

Ba Vương tay chắp sau lưng gương mặt có phần nghiêm nghị nhìn hắn, hắn cũng không muốn chống đối ba mình làm gì cho mệt, đành thở dài quay sang nhờ em gái

Vương Tuyết Linh tất nhiên vui vẻ đồng ý, cô nãy giờ chán lắm rồi a, đi đến đâu cũng gặp đám nữ nhân hở chút là muốn té nhào vào anh mình, cũng may thân thủ cô tốt, giúp anh trai giữ mình an toàn cho chị dâu tương lai

Nãy giờ quan sát cô cũng xem như đã nắm được tình hình, hừ hai cái người kia đúng thật quá đáng mà, khi không lại đi gây sự với người khác, nhất là cái cô gái kia, chậc hiền lành nổi gì, mấy người không thấy ánh mắt thâm độc của cô ta sao

Lại nhìn đến thiếu niên xinh đẹp đang chịu uất ức bên kia (Tg: Ờ thì...cứ cho là thế đi)

Đúng thật là đẹp a, nếu cô qua đó làm một màn mỹ nhân cứu anh hùng có khi lại lừa được người ta về nhà, rồi sau đó đẩy cho anh trai, há há vậy là có chị dâu rồi, khụ nhầm là anh dâu mới đúng

Vương Thiên Minh nhìn điệu cười gian xảo của em gái có chút ớn người, có tin con nhóc này được không nhỉ

Vương Tuyết Linh cất nụ cười của mình đi, tự tin vỗ ngực nói

"Cứ để cho em, anh cứ đi đi"

Vương Thiên Minh định nói gì đó, thấy em gái đã đi xa thì cũng đành bất lực thở dài đi theo ba mình

Bên này đang cãi nhau kịch liệt, à không chỉ có cái tên mất não kia nói thôi, chứ Lạc Thiên Kỳ y đang bận ăn rồi

Lý Tuấn đang nói chợt dừng lại, ánh mắt đầy lửa giận nhìn y

"Ủa? Sao không nói nữa? Xong rồi hả? Vậy thì đi ra chỗ khác cho tôi ăn, xuy xuy"

"Cậu..."

Lý Tuấn tức giận nghiến răng, cậu ta vậy mà dám xem thường hắn??? Hừ, Lạc Thiên Kỳ, cậu ta có tư cách gì mà xem thường hắn, một tên nghèo hèn, ngu ngốc, cứ đợi đó sẽ có ngày hắn sẽ bắt cậu ta quỳ gối dưới chân hắn mà xin tha mạng

(Tg: Ngày đó, ngày đó sẽ không xa....(ϋ)/♩, à cái này là đang hát về cái ngày tên tra nam này về với ông bà tổ tiên cùng nhau ăn bữa cơm gia đình trò chuyện tâm tình ấy nhé)

"Xin lỗi, tôi không có cháu trai nào xấu như anh, đừng có nhận bừa"

"...."

Lý Tuấn nghẹn họng nhìn y, Lạc Thiên Kỳ trong lòng lại đắc ý không thôi

Hắn định mở miệng nói gì đó thì giọng nói trong trẻo phát lên

"Có chuyện gì ở đây sao?"

Vương Tuyết Linh mỉm cười nhìn Thiên Kỳ, nhưng khi đưa mắt nhìn hai người kia thì thập phần lạnh nhạt

Lạc Thiên Kỳ nhíu mày nhìn Tuyết Linh, nhìn trông có vẻ quen ấy nhờ, nhưng mà không nhớ ra nổi đã từng gặp ở đâu

[.....]

1503 trong không gian nhìn ra màn hình bất lực, kí chủ nhà nó đúng là não cá vàng, mới gặp hôm qua mà giờ cũng quên cho được

Lý Tuấn cùng Bạch Nhạc Vy tất nhiên nhận ra người này, Vương gia nổi tiếng như vậy, cộng thêm việc là tiểu thư được cưng chiều nhất Vương gia, người nào không biết đến cô thì đúng là mắt mù

Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt, vậy không lẽ ta bị mù??? Ủa ủa vẫn thấy mà??!!

Vì quyền lực của Vương gia, Lý Tuấn đành hạ giọng xuống

"Vương tiểu thư, xin chào"

Vương Tuyết Linh lập tức ngó lơ hắn, đi thẳng đến trước mặt Lạc Thiên Kỳ cười như hoa nhìn y

"Lại gặp nhau rồi"

Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn cô, ủa có quen nhau à?

Tuyết Linh cũng nhận ra rằng y không nhớ mình đành thở dài rồi mỉm cười, thì thầm vào tai y

"Cậu có muốn làm người yêu anh tôi không?"

Lạc Thiên Kỳ giật mình nhảy ra xa, mắt kinh ngạc mở to đưa tay chỉ chỉ Tuyết Linh

"Là..là cô??"

"Hì hì, nhớ rồi nhỉ?"

Bạch Nhạc Vy nắm chặt tay, tại sao ai cũng xoay quanh tên nghèo hèn đó? Đến ngay cả Vương tiểu thư cũng quen cậu ta, Lạc Thiên Kỳ rốt cuộc cậu đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì?

"Hai vị thiếu gia tiểu thư này, hợp sức bắt nạt một người hình như không phải hành động chính nghĩa gì cho cam, dù gì cậu ấy cũng là khách cũng Vương gia, chuyện này không hay lắm nhỉ?"

Tuyết Linh mỉm cười dịu dàng, nhưng giọng nói lại như gió mùa đông thổi qua khiến hai người kia không khỏi rùng mình

Bạch Nhạc Vy dường như không cam tâm, lầm bầm

"Thứ nghèo hèn như nó mà là khách gì chứ, giống lẻn vào thì đúng hơn"

Lạc Thiên Kỳ nghe được lời của cô ta cười lạnh

Lý Tuấn biết không nên động chạm đến Vương gia làm gì, hắn sẽ nhận hậu quả nặng nề

Dù có tức giận với y hắn cũng không thể làm gì, hừ lạnh một cái rồi kéo Bạch Nhạc Vy đi, Lạc Thiên Kỳ cậu cứ chờ đấy

"Cám ơn cậu!" - Lạc Thiên Kỳ cười nhẹ nhìn cô

"Hì, không có gì, chuyện nên làm mà" Chu choa mạ ơi, đẹp trai quá hí hí, đứng với anh hai mình đúng là xứng đôi mà

Hai đứng nói chuyện với nhau một lúc thì Lạc Thiên Kỳ nhận được điện thoại từ anh trai mình, y khẽ gật đầu nói xin lỗi rồi tạm biệt cô

Tuyết Linh vẫy tay chào y, sao khi y đi khuất thì gương mặt lại trở nên lạnh băng, ấy thế mà đến trễ, Thuần Nhã, chị chết chắc

Thuần Nhã đang lái xe tự dưng rùng mình

"Sao thấy ớn ớn vậy ta, chết tiệt, tự dưng lại kẹt xe"

"Anh gọi em đến đây làm gì?"

Lạc Thiên Kỳ tò mò nhìn về cánh cửa đằng sau Lạc Thiên Nhân

Lạc Thiên Nhân có chút bối rối nhìn em trai, sau đó đặt tay lên vai y nghiêm túc nói

"Thiên Kỳ nghe này, dù tí nữa có chuyện gì xảy ra, hoặc nghe được gì, cũng đừng có sốc quá"

Lạc Thiên Kỳ nhìn biểu cảm bối rối ngàn năm có một trên gương mặt dày như mặt đường của anh trai có chút khó hiểu, làm gì nghiêm trọng vậy ba

"Hít sâu.....thở ra" - Lạc Thiên Nhân nghiêm túc nói

Lạc Thiên Kỳ dù không hiểu gì cũng làm theo, bộ sắp ra chiến trường à

"Rồi vào đi"

Lạc Thiên Nhân vỗ vỗ vai y, Lạc Thiên Kỳ nhanh chóng bước vào

Nhìn ba mẹ mình đang ngồi nói chuyện vui vẻ với những người lạ mặt, y có chút ngơ ngác

Mọi người trong phòng dường như cũng phát giác ra có người bước vào mà ngước lên nhìn y

Vị phu nhân xinh đẹp sang trọng nhìn y một lúc rồi quay sang mỉm cười với mẹ Lạc ngồi cạnh mình

"Đấy là Tiểu Kỳ sao, lớn lên thật đẹp"

Mẹ Lạc vui vẻ khi con mình được khen

"Đúng vậy a, là Tiểu Kỳ đó"

Vị phu nhân vui vẻ đứng dậy đi lại chỗ y dắt y vào

"Nào nào, Tiểu Kỳ mau vào đây, bọn ta đợi con nãy giờ"

Lạc Thiên Kỳ khó hiểu nhìn ba mẹ mình đang ngồi ở kia, nhưng nhận lại là ánh mắt trốn tránh của họ, y âm thầm gọi hệ thống

'1503, có ở đó không'

[Tôi đây]

'Sắp có chuyện gì xảy ra sao?'

[Hmmm ờ thì...có nhưng mà nó tốt cho cậu, nên cứ yên tâm]

Nói xong hệ thống liền off, khóe môi y giật giật, giỏi lắm hệ thống, mi cứ đợi đó

"Mọi người gọi con lên đây có chuyện gì không ạ?"

Xung quanh bỗng im bặt, mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau cùng mẹ Lạc khó xử nhìn y

"Tiểu Kỳ, chuyện là gia đình ta với Vương gia có mối quan hệ thân thiết từ trước"

Lạc Thiên Kỳ ngoan ngoãn lắng nghe mẹ mình nói, cái tình tiết sao quen thế nhờ

"Bọn ta lúc còn trẻ có nói với nhau rằng, nếu một người đẻ con trai, người kia đẻ con gái, thì sẽ cho chúng nó cưới nhau, hôn ước cũng từ đó mà thành"

Lạc Thiên Kỳ trong lòng chậc lưỡi, quá nhiên là tình tiết quen thuộc, vậy là y có hôn ước với vị Vương tiểu thư kia sao, nhưng mà không phải là cô ấy có bạn gái rồi sao? Nên gọi y đến đây là để hủy hôn ước đúng không?

"Vương phu nhân mang thai sinh được con trai, lúc đó ta cũng sinh được con trai là anh của con, lúc đó bọn ta cứ nghĩ hôn ước đã không có cách nào hoàn thành, đến khi ta cùng Vương phu nhân mang thai lần hai, Vương phu nhân sinh được con gái, ta sinh được con trai là con"

"....."

"Nhưng anh con lúc đó đã có vợ rồi, mà...nhị tiểu thư lại thích con gái, bọn ta cũng nghĩ là hết đường rồi..."

"May sao mấy ngày trước mẹ nghe chuyện của con, mà trùng hợp đại thiếu gia cũng có tính hướng giống con nên là...."

Lạc Thiên Kỳ nghệch mặt, thế nên là hôn ước từ của anh hai đẩy qua con đúng không, hơn thế còn là thành với Vương đại thiếu gia

Mẹ Lạc thấy y không nói gì cứ tưởng là y khó chịu, bà vội giải thích

"Cũng không phải là ép con đâu, chỉ là...hai đứa có thể gặp nhau một vài lần, nếu thấy không được thì chúng ta sẽ hủy"

'Hệ thống, phải hắn không?'

[Phải]

'Tốt' Đỡ tốn thời gian tiếp cận

"Con sẽ thử"

Lạc Thiên Kỳ nhẹ cười nhìn mọi người, dây thần kinh đang căng cứng của mọi người sau khi nghe ba chữ này của y liền thả lỏng

"Xin lỗi, con đến trễ"

Vương Thiên Minh từ ngoài cửa bước vào

Nghe thấy giọng nói có hơi quen, Lạc Thiên Kỳ liền quay đầu lại nhìn sau đó kinh ngạc hô lên

"Chú biến thái???"

"......."