Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 19: Vương tổng! TAY ĐẶT SAI CHỖ RỒI! (18)




"Cậu muốn đi đâu?"

Vương Thiên Minh thắt dây an toàn của mình, gạt cần gạt xe lãnh đạm nói

Lạc Thiên Kỳ trong đầu gọi hệ thống xin vị trí của đôi cẩu nam nữ kia

[Khu vui chơi M]

Lạc Thiên Kỳ cười lạnh, sắp thi đến nơi còn đú đởn đi chơi, chậc chậc, đúng thật là vô tư

"Đến khu vui chơi M đi"

Lạc Thiên Kỳ vui vẻ nói với hắn, hắn nhẹ gật đầu rồi cho xe chạy đi

[Kí chủ, cậu định làm gì?]

'Thì làm nhiệm vụ a'

Lạc Thiên Kỳ cười híp mắt nhìn 1503 khiến nó rơi vào hoang mang, từ khi nào kí chủ nhà nó siêng thế, không cần nhắc nhở mà tự đi làm nhiệm vụ luôn kìa, nó có cần kiểm tra y một lượt không nhỉ

Lạc Thiên Kỳ không thèm để ý hệ thống đang phát ngốc ở bên cạnh, y một tay chống lên thành cửa kính mắt như có như không mà quét lên người hắn một lượt

Nhìn hắn một thân thường phục, áo thun trắng với dòng chữ tiếng anh nhỏ phía trước, quần jean dài nghiêm túc lái xe y có chút tự hào, quả nhiên là đồ y chọn, mặc đẹp như vậy, nói hắn là bạn của y chắc cũng có người tin

Nhớ đến cảnh lúc nãy y có chút bất lực, bộ mà hắn mặc khi nãy đúng thật là vi diệu mà

Nửa tiếng trước,

"Vương tổng ngài xong chưa?"

Lạc Thiên Kỳ ngồi trên thềm nhà cột dây giày, nói vọng lên trên

"Tuyệt"

Lạc Thiên Kỳ vui vẻ đứng thẳng người, hôm nay y mặc một chiếc áo thun màu xanh nhạt hơi rộng so với người cùng với chiếc quần kaki ống rộng màu be, mái tóc đen mượt để tự nhiên có chút rối nhưng lại làm toát lên vẻ tinh nghịch của thiếu niên trẻ cùng với nụ cười tươi tắn trên môi khiến người làm trong nhà phải ôm tim cảm thán

Phu nhân thật đẹp quá đi!!!!

Lặc Thiên Kỳ chống nạnh nhìn lên trên lầu, lâu như vậy, hắn ngủ ở trỏng luôn hay gì

Y chán nản lại ghế ngồi đợi, tay bốc quả nho được người làm vừa đem tới bỏ vào miệng nhai, tay còn lại lục mò điều khiển bật ti vi

"Tôi xong rồi, đi thôi"

Từ trên cầu thang, Vương Thiên Minh một thân tây trang lấp lánh như vương tử từ trong truyện bước ra

"......."

Lạc Thiên Kỳ đứng hình, người làm xung quanh đứng hình, Trương quản gia bất lực đỡ trán

"Sao thế?" Hắn nhướn mày nhìn mọi người

Người làm lập tức tản ra không dám nhìn nữa, đẹp thì có đẹp thật đấy nhưng mà hơi không phù hợp với hoàn cảnh thì phải, nhìn phu nhân họ kìa, mặt ngơ ngác đến nổi làm rơi quả nho trên tay luôn

Trương quả gia thở dài lắc đầu rồi đi vào trong bếp, Vương Thiên Minh khó hiểu nhìn mọi người, bộ mặt hắn dính gì à

Lạc Thiên Kỳ day day trán, dứt khoát tắt ti vi sau đó chạy đến nắm tay hắn kéo thẳng về phòng

Nhìn y hết lục tủ bên này đến tủ bên khác Vương Thiên Minh vẫn là không hiểu gì

"Cậu làm gì đấy?"

"Vương tổng của tôi ơi, ngài đi chơi chứ không phải đi dự tiệc đâu, mặc trang trọng như thế làm gì, bộ thích để người ta chú ý đấy à"

"Thì ra cậu sợ tôi bị người khác để ý, đây là đang ghen sao? Yên tâm tôi chỉ cưới có mình cậu thôi" Vương Thiên Minh khóe miệng trừu trừu nói

"......." Tên điên

Lạc Thiên Kỳ không thèm để tâm tới cái tên đang phát bệnh tự luyến bên kia mà chuyên tâm lựa quần áo

Sau một hồi vật vã cuối cùng cũng lựa được bộ ưng ý, y không kiếng nể mà ném bộ đồ thẳng vào mặt hắn

"Thay đồ nhanh lên, tôi ra ngoài đợi"

"Nè sao cậu dám...." Vương Thiên Minh khó chịu lấy cái áo trên mặt mình xuống

"Ý kiến gì?" Y ném cho hắn một ánh mắt đe dọa

"Cậu...ra ngoài trước đi"

Lạc Thiên Kỳ hừ nhẹ một tiếng rồi bước ra ngoài, tất nhiên là không quên đóng mạnh cửa một cái khiến cho tên nào đó phải giật mình

"Tôi đẹp thế à?"

Đang suy nghĩ thì bị giọng điệu tự luyến của tên nào đó kéo về, Lạc Thiên Kỳ chỉ ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, thần kinh, sau đó quay đầu ngắm cảnh bên đường

Vương-có chút-Thiên-quê- Minh:.........

Tới nơi, Lạc Thiên Kỳ không kịp để hắn phản ứng đã chạy tọt vào bên trong, đôi cẩu nam nữ kia đâu rồi, ông nội các ngươi đến rồi đây mau ra tiếp đón a

Vương Thiên Minh bị bỏ rơi ngoài mặt không hiểu tình nhưng bên trong là cổ uất ức không tan, y vậy mà ham chơi không thèm đợi hắn

Nhưng mà ngoài bất mãn ra thì hắn có thể làm gì sao, thế là Vương tổng đành ngậm ngùi tìm chỗ đậu xe

Đến khi hắn tìm thấy y thì tình hình lúc đấy cũng thật vi diệu rồi, Lý Tuấn vết bầm còn chưa tan hẳn nay lại tiếp tục ngồi bệch xuống đất, trên mặt là những vết thương mới, Bạch Nhạc Vy ngồi cạnh hắn mà khóc nức nở, ôi cái thể loại hở tí là khóc này, hắn kham không nổi a

Còn cái vị được xem là hôn thê của y, đang cười ngoác miệng, thần sắc cực kì hưng phấn cùng vui vẻ, tay còn đang bẻ khớp răng rắc chuẩn bị xông lên đánh tiếp, thật chứ hắn chưa từng thấy cái người nào bạo lực như y đâu, lỡ mốt lấy về rồi có phải ngày nào hắn cũng bị ăn đập hay không? Nghĩ đến cảnh ngày nào cũng đến công ty với mặt mũi bầm dập hắn có chút sợ hãi mà nghĩ rằng có nên hủy hôn ước không (Tg: Cái ngày mi hủy hôn ước, ta chắc chắn nó là ngày tàn của mi, con trai ngoan à:))

Lại nhìn đến đám đông xung quanh không ngừng hô hào hắn có chút bất lực, đây là đang đánh nhau đó, mấy người còn không lại can, còn đứng đấy mà cổ vũ cái gì định để cho y đánh tên kia nhập viện hay sao, đền tiền đấy

Khụ, mặc dù chút tiền này không là gì đối với hắn nhưng mà là hắn tiếc tiền với cái tên Lý Tuấn kia có được không

"Tiểu Kỳ" Vương Thiên Minh một tay đút túi đi tới

Lạc Thiên Kỳ nghe tiếng gọi không ngần ngại mà quay đầu, vì tiến đến gần hắn liền có thể thấy rõ bên má đỏ ửng cùng khóe mắt phiếm hồng của y

Hắn nghĩ lại rồi, vẫn là để y đánh chết hai tên này thì hơn, còn đền tiền gì đó...haha hắn tất nhiên là không xì đồng nào ra cho tên đó đâu, hừ dám đụng vào người của hắn, hai người này chết chắc rồi

Lạc Thiên Kỳ thấy nhìn thấy hắn thì lập tức bay lại ôm chầm lấy người, mũi sụt sịt vài tiếng, đầu không ngừng dụi vào ngực hắn

Vương Thiên Minh ngơ ngác nhìn cái đầu nhỏ của y, này là đang làm nũng?

[Ting, độ hảo cảm: 60%]

Tay hắn nhẹ nhàng đưa lên xoa mái tóc mềm mại kia

"Bị ức hiếp?"

Lạc Thiên Kỳ trong lòng hắn gật đầu

"Tôi đòi lại công đạo cho cậu"

Nói rồi hắn ngước đôi mắt lạnh lùng của mình nhìn một nam một nữ bên kia

Lý Tuấn bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng gượng không biểu hiện ra ngoài

Bạch Nhạc Vy quả là người phụ nữ mất não nhất mà y từng gặp, cô ta không để ý tình hình mà khóc nức nở lên án y

"Hic...Vương tổng ngài đừng để cậu ta lừa....là là cậu ta tự dưng lao đến đánh anh Tuấn trước, còn...còn nói cái gì mà cậu ta có ngài chống lưng nên không sợ gì hết, cậu ta chính là đang lợi dụng ngài đó...."

Bạch Nhạc Vy nói cực kỳ đáng thương đến y cũng xém nữa tin là mình nói những lời đó đấy

Lạc Thiên Kỳ bĩu môi ngước cái đầu nhỏ của mình lên nhìn hắn

"Người ta nói tôi lợi dụng ngài kìa"

Vương Thiên Minh phì cười nhéo má y, sau đó nhìn Bạch Nhạc Vy bằng con mắt đầy tiếu ý

"Tôi chính là để cậu ấy lợi dụng mình"

Bạch Nhạc Vy ngơ ngác nhìn hắn, nổi hận với y trong lòng ngày càng tăng

"Tôi...tôi chỉ là lo cho ngài mà thôi..." Bạch Nhạc Vy dịu dàng nói với hắn

"Cảm ơn Bạch tiểu thư đây đã quan tâm, nhưng tôi nghĩ cô nên quan tâm cho bạn trai cô thì hơn...với lại đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình như thế người ta nhìn vào tưởng cô thích tôi thì khổ"

"Tôi...."

Bạch Nhạc Vy bị nói trúng tim đen không khỏi giật mình, Lý Tuấn bên kia đã khó chịu cực kỳ, mặt mày nhăn nhó tức giận kéo Bạch Nhạc Vy đi

Thấy hai người kia đã đi xa Lạc Thiên Kỳ mới từ trong người hắn nhảy ra, Vương Thiên Minh bị y đối xử như thế thì có hơi uất ức, đúng là nhóc vô tâm xài xong liềm phủi tay bỏ rơi hắn a

"Haizzz mới rời tôi có chút là đã gây chuyện rồi"

"Hở? Đâu phải là do tôi là...."

"Không sao, cậu gây thì tôi dẹp cho cậu"

Vương Thiên Minh dịu dàng xoa đầu y, lời nói đầy dung túng lại ngọt ngào khiến tim y đập loạn xa

Lạc Thiên Kỳ mặt đỏ như cà chua không dám nhìn thẳng mặt hắn, khi không nói mấy lời sến súa như này làm gì, làm y ngại muốn chết a

"Vẫn còn tâm trạng để chơi chứ?"

"Còn chứ...nào đi thôi"

Lạc Thiên Kỳ nắm lấy tay hắn kéo đi, nụ cười ngọt ngào được ánh mặt trời soi chiếu khiến nó trở nên rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp của thiếu niên

Vương Thiên Minh nhìn nơi bàn tay hai người đan lấy nhau, khóe miệng không tự chủ mà cong lên, tay khẽ siết chặt bàn tay nhỏ nhắn kia, người này là của hắn chắc rồi