Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 48: Đồ NHI! NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC ĐÈ VI SƯ! (10)




"Dừng tay! Ỷ đông hiếp yếu nào phải hành động nên làm!"

Đám trẻ bị giọng nói lạnh băng của y làm cho giật mình mọi động tác cũng bị cắt ngang, cả đám run rẩy quay đầu nhìn xem người vừa bước đến là ai, biểu cảm đầu tiên của chúng chính là ngơ ngác, trên đời có người đẹp thế à, chúng há hốc mồm mà nhìn y chằm chằm khiến y có chút khó chịu, y biết y đẹp nhưng không cần phản ứng như vậy.

Lạc Thiên Kỳ trừng mắt lạnh lùng nhìn đám trẻ khiến bọn nó sợ hãi mà rụt đầu lại, đứa trẻ to con nhất trong đám đứng ra chỉ tay vào y quát lớn.

"Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của bổn thiếu gia? Cha ta là quan tri phủ, có tin ta bảo cha ta đem ngươi nhốt vào đại lao không?"

Lạc Thiên Kỳ gương mặt lạnh nhạt nhìn đứa nhóc to gan trước mặt mình, xem ra đây là tên nhóc cầm đầu cái đám kia, y nhếch môi cười lạnh, hừ, còn dám dọa y cơ đấy, quan tri phủ là cái thá gì, đến hoàng thượng thấy y còn phải cúi đầu chào đấy.

Nói chuyện không phải là cách giải quyết mà y chọn, ai rãnh mà đi giảng dạy cho cái đám dở hơi này, chỉ tổ tốn nước bọt, hành động luôn cho lẹ.

Lạc Thiên Kỳ một tay ôm túi bánh tay kia khẽ nâng lên, xoáy nhẹ ngón tay một cái liền xuất hiện một luồng gió lớn đem đám nhóc kia đẩy ngã.

Tay tiếp tục nâng lên lần nữa, từ dưới đấy hàng loạt viên đá nhỏ bay lên trước con mắt kinh sợ của đám nhóc, chúng sợ hãi la lên sau đó chạy trối chết ra ngoài, đứa nhóc cầm đầu còn không quên quay đầu đe dọa y.

"Người đợi đấy, ta nhất định sẽ bảo cha ta bắt ngươi."

Lạc Thiên Kỳ bĩu môi nhìn đám nhóc kia, ông đây chờ người đến bắt, nếu các ngươi có thể thì cứ việc.

Lạc Thiên Kỳ lúc này mới tiến lại nhìn đứa trẻ nằm co ro trên nền đất.

"Không sao chứ?"

Y nhẹ nhàng đem người đỡ dậy, cậu bé kia thấy đưa tay về phía mình thì vội vàng rụt người lại tránh né, y nhìn mà không khỏi thở dài.

"Yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi, ngươi đứng dậy được chứ?"

Thấy người trước mặt dường như không có ác ý với mình cậu bé kia mới chậm rãi gật đầu sau đó tự mình chống tay ngồi dậy mà không cần bất cứ sự giúp đỡ nào của y.

Lạc Thiên Kỳ có chút ngạc nhiên sau đó khẽ cười, nhìn sơ qua tư chất của đứa nhóc này không tệ, nếu được bồi dưỡng kĩ càng rất có khả năng sẽ trở thành nhân tài.

"Nhà ngươi ở đâu? Có cần ta đưa về không?"

Cậu bé lắc đầu biểu thị cho việc mình không cần được đưa về nhà, nó có thể tự về được, nhưng qua đầu Lạc Thiên Kỳ lại hiểu thành đứa nhóc này không có nhà, thế là bao nhiêu sự đồng cảm đều dâng lên. Y ngập ngừng hỏi nhẹ.

"Ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Cậu bé đầy cảnh giác nhìn Lạc Thiên Kỳ mà lùi xa ra một chút, y nhìn đứa bé đột nhiên cảnh giác với mình thì có hơi khó hiểu nhưng rất nhanh sau đó liền nhìn ra được vấn đề. Lạc Thiên Kỳ đỡ trán bất lực, lời nói của y vừa rồi hình như không khác gì mấy lời nói của mấy tên hay dụ dỗ bắt cóc trẻ em.

Lạc Thiên Kỳ bất đắc dĩ nhìn cậu bé trước mặt vội vàng giải thích.

"Đừng hiểu lầm, ta không phải có ý xấy gì cả." Dừng một chút để quan sát sắc mặt của cậu bé y tiếp tục nói "Ta là Thiên Lạc chân nhân của Thanh Sơn phái, ta thấy ngươi rất có tố chất tu luyện với lại ngươi hiện tại cũng không có chỗ nào để dừng chân... hay là cứ đi theo ta đi."

Cậu bé trước mặt đưa mắt khó hiểu nhìn y, không có chỗ để dừng chân là thế nào? Nhưng rất nhanh suy nghĩ liền bị xâm chiếm bởi suy nghĩ khác, cậu bé ngước đôi mắt đầy nghi ngơ nhìn Lạc Thiên Kỳ.

Đây thật sự là Thiên Lạc chân nhân danh bất hư truyền kia sao, thật khác xa với trí tưởng tượng của nó, nó cứ tưởng chân nhân là một người có gương mặt nghiêm nghị, dáng người phong độ, bước đi oai phong lẫm liệt, còn người trước mặt này thì... da trắng môi hồng, mắt phượng mị hoặc, dáng người mảnh khảnh, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, thật sự là quá khác biệt.

"Ngươi nói xạo."

Lạc Thiên Kỳ:.................

Cảm giác bị nghi ngờ thân phận đúng thật vi diệu, cố gắng giữ bình tĩnh cho mình, Lạc Thiên Kỳ bộ mặt hòa ái nói với cậu bé trước mặt.

"Ta không hề nói dối, nhìn này."

Lạc Thiên Kỳ từ trong người lấy ra một mảnh ngọc bội được điêu khắc tinh xảo, đây chính là ngọc bội riêng mà chỉ những người thuộc Thanh Sơn mới có, cậu bé kia khi nhìn thấy nó thì kinh ngạc đến độ mắt mở to ra.

Lạc Thiên Kỳ cười cười nói.

"Giờ tin rồi chứ?"

Cậu bé ngây ngốc gật gật đầu theo bản năng

"Vậy có muốn đi cùng với ta không?"

Cậu bé không nghĩ ngợi thêm bất cứ điều gì lập tức vui vẻ gật đầu, nếu được rời khỏi đây thì thật tốt, nó không muốn ở lại cái nơi lạnh lẽo kia nữa, nhà nhưng vốn không phải là nhà.

'Ọt ọt.'

Lạc Thiên Kỳ mỉm cười nhìn gương mặt đỏ bừng xấu hổ bên dưới, quả nhiên là trẻ con, thật đáng yêu.

"Đây, ăn đi."

Nhìn chiếc bánh bao nóng hổi thơm ngon trước mặt, không tự chủ mà nuốt ực một miếng cậu bé nhanh tay nhận lấy cái bánh nhưng cũng không quên cám ơn y.

"Đa tạ."

Lạc Thiên Kỳ kiên nhẫn đợi đến khi cậu bé ăn xong mới tiếp tục hỏi.

"Ngươi tên gì? Đã mấy tuổi rồi?"

"Lâm Tử Hạo, 5 tuổi."

Lạc Thiên Kỳ nhíu mày, chỉ mới 5 tuổi mà tính cách lại trầm như vậy, rốt cuộc thằng bé đã phải trải qua những gì mới tôi luyện được cái tính kiên cường kia.

"Vậy Tiểu Hạo, từ nay ngươi sẽ là đệ tử của Lạc Thiên Kỳ ta được chứ?"

Lâm Tử Hạo hai mắt sáng ngời vội vàng dập đầu với y.

"Đệ tử Lâm Tử Hạo bái kiến sư tôn."

Lạc Thiên Kỳ mỉm cười hài lòng, y nhẹ nhàng tiến đến đỡ người dậy.

"Được rồi chúng ta về nhà thôi."

Lâm Tử Hạo sửng sốt, nhà ư?

"Sao thế?"

Lâm Tử Hạo lắc nhẹ đầu sau đó mỉm cười nhìn y.

"Về nhà thôi ạ."

Đúng vậy, bây giờ nó đã có nhà rồi, thật đáng mong chờ ngôi nhà này sẽ ra sao đây.

Lạc Thiên Kỳ cười nhẹ đem người bế lên, y phất tay triệu Tuyết Sương Kiếm ra sau đó một tay ôm người một tay ôm túi bánh bước lên ngự kiếm thẳng về Thanh Sơn phái.

Không biết Tiểu Duệ sẽ có phản ứng gì khi y mang về một tiểu đồ đệ mới đây, chắc không phải sẽ tủi thân đến mức đốt nhà đâu nhỉ, haha y lại nghĩ không đâu rồi, tên tiểu tử đó đã 17 tuổi chắc sẽ không ấu trĩ vậy đâu.

Nhưng sự thật chứng minh suy nghĩ của y sai rồi.

"Ai đây?"

Khúc Tư Duệ mặt mày hầm hầm đứng trước cửa khoanh tay nhìn chằm chằm cục nhỏ đang gặm bánh bao trên tay sư tôn nhà mình.

Nhìn mặt thằng nhóc này khá giống sư tôn nhà hắn ấy chứ, hừ giỏi lắm sư tôn, đi dạo chơi đúng một vòng liền đem con về, tốt nhất đừng để ta biết nữ nhân kia là ai nếu không cả nhà nàng ta chết không được yên đâu.

Lạc Thiên Kỳ rùng mình nuốt nước bọt một cái, tên đồ đệ này của y lại bổ não cái gì rồi, y cười hì hì nói với đồ đệ nhà mình.

"Tiểu Duệ, đây là tiểu sư đệ của ngươi a, tên là Lâm Tử Hạo." Y lại quay qua nhìn tiểu đồ đệ trên tay "Tiểu Hạo đây là đại sư huynh của ngươi, tên là Khúc Tư Duệ."

Lâm Tử Hạo đánh mắt nhìn Khúc Tư Duệ một lượt sau đó hờ hững chào hắn.

"Chào."

Nói xong liền tiếp tục ngoan ngoãn gặm bánh không hề để tâm đến biểu cảm trên gương mặt Khúc Tư Duệ.

Khúc Tư Duệ khóe mắt giật giật cười như không cười nhìn Lâm Tử Hạo, giỏi lắm tiểu tử, mi đợi đấy, hắn cũng thờ ơ mà đáp lại, còn không thèm nhìn đến Lâm Tử Hạo mà đánh mặt qua một bên.

"Ờ chào."

Lạc Thiên Kỳ bất lực, hai cái nết y chang nhau, xem ra những ngày tháng bình yên của y sắp kết thúc rồi.

"Mà có gì vào trong nói được không, đứng ngoài này hơi kì."

Y ngó vào bên trong thở dài, đây rõ ràng là nhà y mà, sao cứ như tên này mới là chủ í.

Khúc Tư Duệ liếc nhìn đám đồng môn đang to nhỏ bên kia khiến bọn họ chạy mấy dép, lại nhìn qua một lớn một nhỏ bên này hắn đành thở dài nhường đường cho người vào, vào trong ta sẽ tính sổ với người, khi không lại nhặt thêm tiểu sư đệ làm gì, có hắn là đủ rồi không phải sao.

Lạc Thiên Kỳ quăng túi bánh cho đồ đệ lớn của mình sau đó bế Lâm Tử Hạo đi thẳng vào bên trong, đi được một đoạn y bỗng khựng người lại, nhìn xuống đứa nhỏ trên tay mình một lát y liền chuyển hướng đi đến phòng của Khúc Tư Duệ, đứa trẻ này nên đi tắm rồi.

Thấy sư tôn lục lọi tủ đồ trong phòng mình Khúc Tư Duệ có chút khó hiểu, đang định lên tiếng thì y đã nói trước.

"Tiểu Duệ này, mấy bộ y phục lúc nhỏ của con đâu rồi, cho vi sư mượn vài bộ đi, Tiểu Hạo nên tắm rồi."

Khúc Tư Duệ thở dài đi thẳng đến một rương đồ mở nó ra, bên trong toàn bộ là y phục từ nhỏ đến lớn của hắn, đều là của y mua cho nên tất cả đều được hắn giữ gìn rất cẩn thận, nhìn qua không khác gì y phục mới, Lạc Thiên Kỳ nhìn mà tấm tắc khen ngợi, không hổ là đồ đệ nhà mình.

Chọn lấy một bộ y phục, Khúc Tư Duệ đi thẳng đến chỗ hai người vươn tay đem Lâm Tử Hạo xách xuống, đặt bộ y phục lên tay cậu nhóc rồi trừng mắt nói.

"Ngươi tự tắm được mà nhỉ?"

Lâm Tử Hạo nhíu mày, hình như đại sư huynh này không ưa nó lắm thì phải, nghĩ ngợi một lúc nó liền quay sang làm nũng với Lạc Thiên Kỳ, Lâm Tử Hạo rụt rè nắm lấy tay áo y lắc nhẹ, hai mắt long lanh như có nước nhìn y.

"Sư tôn à, Tiểu Hạo không biết chỗ tắm, với lại người vì ôm Tiểu Hạo mà cũng bị dính bẩn rồi, hay người tắm với Tiểu Hạo nhé."

Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt nhìn Lâm Tử Hạo, aaaa tiểu đồ đệ thật đáng yêu.

Đang định gật đầu đồng ý thì tay đột nhiên bị người kéo lại, Lạc Thiên Kỳ nhíu mày nhìn qua Khúc Tư Duệ.

"Tiểu Duệ người làm gì... ực."

Trời đấy quỷ thần ơi, tên đồ đệ này của y định đi giết ai đấy à, sao cái mặt thấy ghê quá vậy.

"Người đang định làm gì vậy sư tôn?"

Khúc Tư Duệ quay qua mỉm cười nói với Lạc Thiên Kỳ làm y sởn gai óc, làm ơn đừng có cười như vậy, y có cảm giác lông tơ trên người đều dựng đứng lên rồi, đáng sợ quá huhu.