Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 86: Lão đại giả danh cừu non (16)




Một chiếc xe lao nhanh qua cổng, Cố Thừa Phong gấp gáp từ trên xe bước xuống sau đó chạy thẳng vào nhà. Hắn xộc thẳng vào phòng y, nhìn cái kén lớn trên giường hắn bây giờ mới dám thở nhẹ.

Cố Thừa Phong từ từ bước lại gần rồi ngồi nhẹ xuống giường, ánh mắt hắn rối rắm nhìn cái kén kia sau đó quyết định vươn tay vỗ nhẹ lên nó, giọng nói trầm ấm pha lẫn sự lo lắng cất lên.

"Tiểu Kỳ... "

Bên trong Lạc Thiên Kỳ dường như hơi động, nhưng vẫn quyết định không chui ra ngoài, Cố Thừa Phong thấy thế cũng đành bất lực mà dùng sức gỡ chăn ra.

"Trùm kín như vậy sẽ ngộp mất."

Lạc Thiên Kỳ từ trong chăn đột nhiên vùng dậy ôm chầm lấy hắn. Cố Thừa Phong vừa định gỡ ra chợt khựng lại, hắn có thể cảm nhận được nơi lồng ngực mình hơi ươn ướt, cúi đầu lại thấy cơ thể đang không ngừng run lên của y, Cố Thừa Phong hoảng loạn, y khóc rồi.

Trong mắt hắn đan xen nhiều cảm xúc khác nhau, đau lòng, rối rắm và có chút gì đó không cam tâm cùng tức giận. Bảo bối của hắn, người hắn yêu thương và nâng niu hết mực nay lại khóc vì một tên đàn ông khác.

Đau không? Đau lắm chứ, cảm giác như có ai cầm dao ghim vào tim vậy, một nhát rất sâu.

Cố Thừa Phong nhìn y, thở dài một tiếng rồi mới gọi y thêm một lần nữa.

"Tiểu Kỳ à... "

Lạc Thiên Kỳ ở trong người hắn thút thít thêm vài tiếng rồi dời người mình ra, y ngước gương mắt đã thấm đẫm nước mắt của mình lên nhìn hắn.

Đáy mắt Cố Thừa Phong hơi tối lại, hắn vươn tay ôn nhu lau đi những giọt nước trong suốt kia, sau đó hôn nhẹ lên mí mắt sưng húp của y.

"Ngoan, đừng khóc, ta đau lòng."

Lạc Thiên Kỳ nghe xong không những dừng lại mà dường như khiến uất ức trong lòng càng dâng cao, y ôm chặt lấy hắn khóc lớn.

"Tại sao vậy baba, con tin hắn như vậy cơ mà huhu sao hắn... sao hắn lại đối xử với con như vậy chứ... huhuhu... rốt cuộc... rốt cuộc con có gì không tốt chứ... con đã sai ở chỗ nào chứ..."

Lời nói thống khổ của y nhưng mũi tên xuyên thẳng vào tim hắn, hắn không muốn nhìn thấy y đau khổ như vậy, đau khổ vì một tên đàn ông không ra gì. Cố Thừa Phong siết tay ôm chặt y hơn, như thể muốn đem y khảm vào người mình vậy, để y mãi mãi là của hắn.

"Tiểu Kỳ rất tốt, là người tốt nhất thế gian, con không sai, là do hắn không xứng với con."

Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau, một người khóc, một người dịu dàng dỗ dành cho đến khi Lạc Thiên Kỳ mệt mỏi thiếp đi.

Cố Thừa Phong chỉnh lại chăn cho Lạc Thiên Kỳ, cầm remote chỉnh nhiệt độ cho phù hợp sau đó ngồi xuống bên cạnh y.

Nhìn đôi mắt đã sưng lên cùng khóe mắt ươn ướt của y, Cố Thừa Phong cúi người nhẹ nhàng hôn lên sau đó đi ra ngoài.

Cánh cửa vừa khép lại khuôn mặt hắn liền trở nên đáng sợ, móc điện thoại ra khỏi túi, hắn dường như muốn gọi cho ai đó.

Bên trong phòng, Lạc Thiên Kỳ vốn đang ngủ lại đột nhiên mở mắt, y chống tay ngồi dậy, gương mặt đầy sự đắc ý.

Hệ thống lơ lửng ở bên cạnh vỗ tay nhiệt tình.

[Kí chủ, có phải trước đây cậu làm diễn viên phải không? Diễn không có chút giả trân nào luôn.]

Khóe miệng y kéo cao đầy tự hào, vẻ mặt hiển nhiên nhìn hệ thống.

"Kí chủ của ngươi vốn rất giỏi."

Hệ thống tặc lưỡi [Không biết xấu hổ.]

"Nói xấu gì đó?"

Lạc Thiên Kỳ nhướn tai lên nghe, bởi hệ thống nói quá nhỏ nên y không nghe được gì. 1503 giật mình vội lất mạnh.

[Tôi có nói xấu gì đâu, tôi là đang khen cậu thật tài giỏi, hệ thống tôi đấy ắt hẳn phước lớn lắm mới có thể được đồng hành cùng người giỏi giang như kí chủ đây.]

Lạc Thiên Kỳ được nịnh đến mũi nở hoa, y đưa tay hắng giọng.

"Khụ... thôi ngưng đi, ta vốn biết vậy mà."

Dừng một chút y đưa tay lên chạm nhẹ mắt mình "Mà này 1503, có thuốc bôi cho đỡ sưng mắt không? Nãy lỡ khóc nhiệt tình quá."

Hệ thống tỏ vẻ bất lực [Có thưa kí chủ.]

Sau một thao tác trên tay y đã có một lọ thuốc nhỏ, điểm cũng được thông báo bị trừ còn 700, Lạc Thiên Kỳ ai oán, một lọ thuốc bé tí như ngón tay mà trừ hết 50 điểm, đúng là đồ tư bản độc ác.

"Mà Cố Thừa Phong định làm gì tên kia?"

Lạc Thiên Kỳ vừa bôi thuốc vừa hỏi, hệ thống nhanh chóng mở bảng dữ liệu ra xem, đọc một hồi nó nhìn y đầy khó xử.

[Tôi nghĩ cậu không nên biết thì hơn, tối sẽ không dám đi ngủ mất.]

Lạc Thiên Kỳ kinh ngạc "Bộ ghê rợn lắm hay sao? Chắc không phải chết người luôn chứ?"

Hệ thống điềm tĩnh đóng bảng dữ liệu đi [Không chết, nhưng sống như vậy thà chết còn hơn.]

Lạc Thiên Kỳ mặc dù còn rất khó hiểu nhưng nếu hệ thống không muốn nói thì y cũng sẽ không tốn công mà hỏi.

[Nhiệm vụ chính tuyến xem như đã hoàn thành, chỉ còn nhiệm vụ song tuyến thôi, kí chủ làm ơn tích cực dùm tôi một chút.]

Lạc Thiên Kỳ bĩu môi "Ta rất tích cực mà, tất cả là do tên kia quá ngu ngốc không nhận ra thôi, người gì mà cứ như khúc gỗ í."

Điều này thì hệ thống không dám cãi lại y, để lại một câu khuyến khích y thực hiện nhiệm vụ rồi chui tọt vào không gian luôn, nó mệt rồi a, phải qua nhà anh hệ thống hàng xóm siêu tốt bụng để giải tỏa căng thẳng mới được.

Tối đến Lạc Thiên Kỳ cả người uể oải bước xuống nhà ăn tối, nhìn y chứ như thể cái xác rỗng biết đi, lờ đờ, vô hồn. Lúc xuống cầu thang lại bị vấp xém ngã, may là Cố Thừa Phong chạy nhanh đến đỡ lấy y. Hắn hoảng sợ không dám để cho y đi nữa mà trực tiếp bế người lên rồi đi thẳng về phía nhà ăn.

Hắn cũng không đặt y xuống ghê mà để y ngồi lên đùi mình, cơ thể nhỏ bé của được hắn bao trọn.

Nhìn con trai bảo bối không có chút sức sống nào, hắn đau lòng nói.

"Tiểu kỳ, hôm nay ta cho người nấu toàn món con thích, con ăn chút gì đi, đừng để bụng đói."

Lạc Thiên Kỳ nâng mắt nhìn thức ăn trên bàn, bên ngoài vẫn một vẻ không để tâm nhưng bên trong đã thèm đến chảy nước dãi.

Dù diễn vai thương tâm nhưng tuyệt đối không thể để bụng đói được, thế là Lạc Thiên Kỳ ngồi trong lòng hắn chậm rãi ăn cơm.

Thấy y ăn cơm lòng hắn nhẹ đi được phần nào, sau đó không ngừng gắp thức ăn cho y, thấy y để ý đến món nào liền gắp món đấy, thịt thì xé nhỏ ra, cá thì gỡ xương, tôm thì bóc vỏ, y muốn uống nước liền đưa ly nước đến tận miệng... nói chung là Lạc Thiên Kỳ chỉ có việc ăn, mọi thứ Cố Thừa Phong đều lo hết.

Người làm xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng không có biểu cảm gì gọi là ngạc nhiên, dường như họ đã rất quen với chuyện này của hai người, ông chủ chính là sủng thiếu gia đến tận trời mà.

Cố Thừa Phong vén chăn lại giúp y, chỉnh lại điều hòa rồi tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ. Ánh sáng vàng nhạt đầy ấm áp hắt lên gương mặt của Lạc Thiên Kỳ khiến y lúc này thật dịu dàng, nhất là đôi mắt lục bảo xinh đẹp đang nhuốm ưu phiền kia của y đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Cố Thừa Phong có thể cảm nhận được trái tim nơi lồng ngực đang đập mạnh, trong lòng đầy thổn thức, hắn cúi người đặt lên trán y một nụ hôn.

"Ngủ ngon."

Lạc Thiên Kỳ vẫn im lặng nhìn Cố Thừa Phong, hắn mỉm cười rồi định xoay người đi, ngay tức khắc cổ tay bị nắm lại, hắn nghiêng đầu bất ngờ nhìn y.

Lạc Thiên Kỳ nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói mềm như nước từng chút rót vào tai hắn như mật ngọt.

"Người ngủ cùng con được không?"

Cố Thừa Phong hắn sẽ từ chối được sao? Tất nhiên là không rồi. Cho dù lí trí bảo hắn hãy quay về phòng nhưng con tim cùng cảm xúc trong lòng lại thôi thúc hắn ở lại.

Cố Thừa Phong sống với sự lựa chọn của lí trí lâu rồi nên khi cảm nhận được sự thôi thúc này, hắn lại thấy được sự mới lạ trong tâm hồn và không nhịn được mà cuốn vào nó.

"Được."

Cố Thừa Phong nói rất nhẹ, và hắn không hề nhận ra rằng mình đang nhìn y bằng một đôi mắt khác, trong đó vẫn là sự ôn nhu của thường ngày, nhưng bây giờ lại xen lẫn thêm một chút gì đó khác lạ.

Lạc Thiên Kỳ mỉm cười thả tay hắn ra sau đó dịch người vào trong để cho hắn một khoảng trống lớn. Cố Thừa Phong cũng nhanh chóng leo lên giường. Khi hắn vừa đặt lưng xuống thì Lạc Thiên Kỳ liền ôm chặt lấy hắn, Cố Thừa Phong ngẩn người nhưng không đẩy y ra, qua một lúc hắn mới xoay người đem y ôm chặt vào lòng.

"Baba ngủ ngon."

Cố Thừa Phong mỉm cười ôm chặt y hơn "Tiểu Kỳ ngủ ngon."

Trong một căn nhà bỏ hoang, xung quanh bốn bề là đồi núi cùng vực thẳm.

Lâm Minh Hải hơi cựa mình, hắn hoảng hồn khi mắt mình bị bịt kín, cả người bị trói chặt trên ghế không thể động đậy, hắn nhớ mình rõ ràng đang đi trên đường trở về nhà, sao bây giờ lại ở nơi này.

Xung quanh bốc lên mùi ẩm mốc đầy khó chịu xộc thẳng vào mũi hắn. Đồng thời trong đầu Lâm Minh Hải lóe lên một suy nghĩ đáng sợ, hắn bị bắt cóc rồi.

'Cạch'

'Cộp cộp'

Tiếng đế giày va chạm vào sàn gỗ vang lên giữa không gian tĩnh mịch khiến thần kinh của Lâm Minh Hải căng chặt.

"Xin chào."