Trác Ngọc

Chương 34: Liệu Y Còn Có Thể, Lại Thích Một Người Nhiều Đến Vậy Hay Không?




Editor: Miri



- ----------------------------------------------------------------



Phó Trường Lăng chạy thục mạng tới Lãm Nguyệt cung, hồ ly đuổi theo cực nhanh, hắn thấy hồ ly đuổi mãi không buông, cũng bất chấp Tần Diễn nghỉ ngơi hay chưa, vội vàng chạy thẳng vào phòng y. Hắn vừa vào đã thấy Tần Diễn đang ngồi đả tọa trên giường, vậy là cứ thế vọt lên núp sau lưng rồi túm lấy y phục của y, nhìn hồ ly đang chạy tới, la lớn một tiếng vào tai y: "Sư huynh! Cứu mạng!"



Hồ ly chạy theo Phó Trường Lăng vọt vào tẩm điện, thấy Phó Trường Lăng trốn sau lưng Tần Diễn thì vội vàng dừng lại. Bởi vì phải dừng gấp nên móng vuốt cà lên mặt đất, phát ra tiếng cọ xát chói tai. Tần Diễn nghe tiếng đó thì nhíu nhíu mày, mở mắt nhìn hồ ly trước mặt, rất không vui nói: "Đại Hoa."



Đại Hoa tức khắc lộ ra biểu tình ủy khuất, kêu hai tiếng ư ử, cọ đầu vào trước Tần Diễn. Y duỗi tay xoa xoa đầu nó, Đại Hoa lập tức vui lên. Tần Diễn vừa vuốt ve Đại Hoa đang đi qua đi lại dưới chân y, vừa nói với Phó Trường Lăng: "Đi xuống."



Phó Trường Lăng biết y đang nói với mình, có chút ngượng ngùng buông Tần Diễn ra, vừa xin lỗi vừa bò xuống khỏi giường Tần Diễn.



Hắn vừa đi được mấy bước, Đại Hoa đã lập tức gầm nhẹ với hắn, Tần Diễn cảnh cáo gọi tên nó:"Đại Hoa."



Đại Hoa nghe Tần Diễn kêu, tức khắc bắt đầu kêu ư ử lấy lòng. Phó Trường Lăng biết mình không được thích, lập tức lùi sang chỗ khác. Tần Diễn vuốt lông Đại Hoa trong chốc lát lại bảo: "Đuổi theo được gì sao?"



Hình như Đại Hoa nghe y hỏi vậy mới nhớ tới nhiệm vụ được giao của mình, nó cọ cọ tay Tần Diễn, ư ử một tiếng, liền chạy ra ngoài.



Đại Hoa chạy đi rồi, Tần Diễn mới lấy khăn ra từ trong tay áo, từ tốn lau lau tay mình. Phó Trường Lăng có chút xấu hổ cười cười: "Đại Hoa kia là linh sủng của sư huynh hả?"



"Ừ."



Tần Diễn bình tĩnh bảo: "Nó tên Tật Phong."



Phó Trường Lăng hơi sửng sốt, không khỏi thốt lên: "Ơ?"



Không phải tên Đại Hoa sao?



Tần Diễn dường như biết Phó Trường Lăng muốn hỏi gì, giải thích: "Ta nhặt được nó lúc còn nhỏ, cho rằng nó là một con mèo tam thể, bởi vậy mới gọi nó là Đại Hoa. Nhưng sau này không biết nó nghe ai bảo tên này nghe không đẹp, vậy là ngoài ta và sư phụ, ai kêu nó tên này thì nó cắn người đó. Sư phụ đành phải thay tên cho nó, sau này ngươi phải gọi nó Tật Phong mới được."



Phó Trường Lăng nghe vậy, trong lòng có chút tò mò: "Sư huynh, ngươi nhặt được nó khi nào?



"Chín năm trước."



"Ngươi tám tuổi còn không phân biệt rõ hồ ly và mèo à?"



Phó Trường Lăng chỉ là buột miệng nói, Tần Diễn lập tức câm nín. Phó Trường Lăng nhận ra mình vừa lỡ lời, vội vàng bổ cứu: "Cũng rất bình thường, dù sao mấy con có lông hồi nhỏ nhìn đều y như nhau."



Nhưng mà lời giải thích của hắn quá mức có lệ, Tần Diễn rõ ràng không muốn nói tiếp, khiến hắn nhất thời có chút xấu hổ. Hắn quay đầu nhìn nhìn nguyệt môn bên cạnh, lại cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó làm bộ không có chuyện gì mà ngâm nga.



Cũng may Đại Hoa đi chẳng bao lâu đã trở về, trong miệng ngậm một miếng vải, bộ dáng đầy vẻ muốn lấy lòng. Đầu tiên là chạy một vòng quanh Phó Trường Lăng, sau đó lại cọ vào mép giường Tần Diễn.



Tần Diễn lấy miếng vải trong miệng Đại Hoa, tay lẳng lặng vò nó một chút, Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn thần sắc nghiêm trọng cũng giương mắt qua nhìn.



Là một miếng vải lụa màu đen, phía trên còn dính máu, rõ ràng là bị ai đó xé bỏ. Miếng lụa này không có gì khác thường, Tần Diễn lẳng lặng nhìn trong chốc lát, cúi đầu ngửi ngửi.



"Từ đâu ra?" Tần Diễn giương mắt nhìn về phía Đại Hoa, Đại Hoa đứng lên, ấn móng vuốt lên ngực, làm ra tư thế "nôn mửa", sau đó lấy hai móng vuốt kéo kéo trên thân, làm động tác như đang "xé", sau đó ngồi xổm xuống, tự chạy vài bước, cúi đầu làm vẻ như đang cắn xé rách cái gì.



Một chuỗi hành động này của nó vô cùng có linh tính, làm rất nước chảy mây trôi, khiến Phó Trường Lăng không khỏi tấm tắc bảo lạ, cảm thấy đầu óc linh thú thất phẩm quả nhiên không giống bình thường. Nó khoa tay múa chân một hồi, người nào cũng sẽ hiểu ý của nó.



Tần Diễn cầm vải lụa này, vuốt ve một hồi, suy tư nói: "Đối phương bị thương, nôn máu lên y phục, sau đó xé xuống, ngươi nhặt về?"



Đại Hoa liên tục gật đầu, Tần Diễn cúi đầu nhìn máu trên vải lụa bố, Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói, trong lòng có vài phần suy đoán, hắn nghiêng người nhìn một chút, thử thăm dò: "Sư huynh, đây là?"



"Đêm khảo hạch trên Linh Sơn, có người lẻn vào cấm địa sau núi," Tần Diễn không chút giấu giếm, thẳng thắn trả lời cho hắn, "Người chạy, ta kêu Đại Hoa đuổi theo."



Linh hồ thất phẩm này quả thật rất thích hợp dùng để truy tung.



Tuy Phó Trường Lăng đoán được miếng vải Đại Hoa đem về liên quan đến chuyện sau núi đêm đó, nhưng hắn không hề nghĩ rằng Tần Diễn sẽ nói thẳng với hắn như vậy. Hắn bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng: "Không ngờ sư huynh tín nhiệm ta như vậy, nói cho ta nghe mấy chuyện đó."



Nghe hắn nói thế, Tần Diễn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt mang cảm xúc phức tạp, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại không nói gì, chỉ là đưa miếng vải ra, gọi hắn: "Ngươi đến xem."



Phó Trường Lăng đã muốn nhìn miếng vải kia nãy giờ, còn đang sầu muộn không biết phải mở miệng thế nào thì không ngờ Tần Diễn lại chủ động kêu hắn qua xem. Hắn vừa có chút thấp thỏm với thái độ của Tần Diễn, lại vừa không tự chủ được mà tiến lên vài bước, nhận lấy miếng vải.



Tần Diễn thấy hắn không ngừng lén lút quan sát y, nghĩ nghĩ, rốt cuộc nói: "Trường Nguyệt phong không có người khác, ngươi là sư đệ duy nhất của ta, học nhiều một chút."



Nghe được lời này của Tần Diễn, tâm Phó Trường Lăng rốt cuộc thả lỏng. Tần Diễn người này, một là hoàn toàn xem hắn là người dưng, hai là tin tưởng tuyệt đối. Nếu y đã đưa hắn về Trường Nguyệt phong, tức là thừa nhận thân phận sư đệ của hắn. Đối với sư đệ, y tuyệt đối sẽ không hoài nghi.



Phó Trường Lăng nghĩ đến thân phận sư đệ này của mình, tức khắc có chút hưng phấn, lập tức nói: "Sư huynh nói phải, Tu Phàm nhất định sẽ đi theo sư huynh chăm chỉ tu hành, làm rạng danh Trường Nguyệt phong chúng ta."



Tần Diễn không nói chuyện, xoay đầu đi, nhìn ánh trăng ngoài nguyệt môn.



Phó Trường Lăng cúi đầu cẩn thận quan sát miếng vải đen trong tay.



Miếng vải đen nhìn qua có vẻ là vải lụa thường thấy, nhưng bề mặt lại trơn nhẵn. Hắn sờ thêm vài lần, cầm miếng vải đen soi dưới ánh trăng, nhìn kỹ hoa văn vải lụa rồi thì khẽ ngửi. Mùi đàn hương trộn lẫn với mùi máu truyền vào xoang mũi, Phó Trường Lăng không khỏi nhíu nhíu mày.



"Phát hiện được gì?"



Tần Diễn bình đạm mở miệng, Phó Trường Lăng do dự một lát, rốt cuộc vẫn quyết định không giấu giếm y: "Vải lụa này được dệt ở Trạch Hương trấn, mà trên vải dệt này có mùi đàn hương."



"Trạch Hương trấn?"



Tần Diễn lặp lại một lần, Phó Trường Lăng biết Tần Diễn tất nhiên không biết đồ vật dân gian thế này, nhưng Phó gia bọn họ buôn bán quanh năm lại rất quen thuộc với mấy thứ đồ bình thường đó. Hắn cười cười, giải thích: "Vải vóc ở Vân Trạch đến từ nhiều nơi khác nhau, mỗi nơi đều sẽ có một vài phương thức dệt vải riêng biệt. Hoa văn trên miếng lụa đen này là cách dệt đặc biệt của Trạch Hương trấn."



Phó Trường Lăng nói xong, đi đến trước mặt Tần Diễn, giao miếng lụa đen cho y: "Trạch Hương trấn ở trong lãnh địa của Đạo tông, mà mùi đàn hương dính vào lại hay có trên người Phật tu. Có thể lặng lẽ đi vào cấm địa Linh Sơn, người mà sư huynh muốn điều tra, địa vị hẳn là không nhỏ."



"Cái này liên quan đến sinh tử của Vân Trạch" Tần Diễn nói thẳng, "Ngươi có suy đoán gì thì cứ nói ra, ta sẽ không hỏi ngươi tại sao lại biết."



Được y hứa hẹn, Phó Trường Lăng cũng không e dè nữa, nói tiếp: "Nếu liên quan đến Vân Trạch, thì các Phật tu có danh hào của Vân Trạch đều bên trong Kim Quang Tự. Ta đoán người này quan hệ mật thiết với Kim Quang Tự."



Tần Diễn không nói gì, vuốt đầu Đại Hoa. Hồ ly ngồi trên mặt đất, Tần Diễn chậm rãi nói: "Hơn nửa tháng trước, ta vào nhầm Tuyền Ki mật cảnh của Kim Quang Tự, bên trong đó xuất hiện ma khí. Để thoát ra khỏi bí cảnh, ta và người cùng đi vào phải phá húy phong ấn của nó, nhưng chúng ta lại phát hiện phong ấn kia kỳ thật lại chứa hai cái phong ấn, trong đó một cái là phong ấn dùng để khóa cổng vào thế giới khác. Sau đó ta báo việc này lại với sư phụ. Đêm trước, ta ở sau núi phát hiện Tuyền Ki mật cảnh, một đám tu sĩ đã đem nó đi. Phong ấn bí cảnh bị phá hư, nhưng mật cảnh này còn tồn tại sao?"



Tần Diễn ngẩng đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng, hắn suy tư, trả lời: "Dưới tình huống thông thường thì tất nhiên không còn. Nhưng nếu phong ấn mật cảnh kia chưa hoàn toàn bị phá giải, thì mật cảnh này vẫn sẽ tiếp tục tồn tại. Nó sẽ không còn những quy tắc cũ nữa mà mất đi toàn bộ giá trị cũ, chỉ là một cái được phong ấn bảo tồn mà thôi. Nếu dựa theo lời ngươi nói, phong ấn này là lối vào thế giới khác, thế thì một là chờ thời gian làm hao mòn, người thế giới bên kia sẽ phá tan nó, sau đó mật cảnh lập tức biến mất."



"Nếu ta không muốn người thế giới kia tới đây?"



Tần Diễn nhìn chằm chằm hắn, Phó Trường Lăng hiểu ý của y, đáp lại: "Vậy ngươi phải vào một lần nữa, gia cố phong ấn mật cảnh này. Hơn nữa, nếu đây là cửa vào một thế giới, muốn gia cố phong ấn thì cần phải có tu sĩ Độ Kiếp thấu hiểu trận pháp làm thì mới được."



"Ta hiểu rồi."



Tần Diễn cúi đầu như suy nghĩ gì đó, Phó Trường Lăng ho nhẹ một tiếng, hơi căng thẳng hỏi lại: "Chuyện này thì...nhà ta có một tiền bối, năm đó cũng là tu sĩ Độ Kiếp cực kì am hiểu trận pháp. Chuyện phong ấn thế giới khác, hắn cũng biết rất nhiều. Hắn để lại cho một ít trận pháp chuyên dùng để phong ấn các thế giới khác!"



"Ồ?"



Tần Diễn ngẩng đầu nhìn hắn khiến Phó Trường Lăng lo sợ, cảm thấy mình nói như vậy là quá liều lĩnh, chỉ lừa được ngốc tử. Hắn sợ Tần Diễn không tin hắn, hoặc là bắt đầu điều tra bối cảnh của hắn. Nhưng mà Tần Diễn không hỏi câu nào, chỉ bảo: "Vậy ngươi để trận pháp hắn cho ngươi lại cho ta, ngày mai ta đưa cho sư phụ."



"Được."



Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn không hỏi nhiều cũng bắt đầu thả lỏng. Hắn biết Tần Diễn là người thẳng tính, nhưng không ngờ lại dễ lừa như vậy. Hắn vội nói: "Để ta đi kiếm lại."



"Ừ." Tần Diễn gật gật đầu, ra vẻ mệt mỏi, "Trở về ngủ đi."



Nhắc tới "ngủ", Phó Trường Lăng có chút do dự. Hắn nhìn thoáng qua Đại Hoa, Đại Hoa lập tức nhe răng trợn mắt với hắn. Phó Trường Lăng lại nhìn nhìn Tần Diễn: "Đại Hoa kia hình như không hoan nghênh ta lắm."



Tần Diễn im lặng, hắn cúi đầu vuốt ve miếng vải đen trong tay, dường như đang suy tư gì đó, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Ngươi ngủ ở thiên điện đi."



Phó Trường Lăng nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng bảo: "Đa tạ sư huynh! Ta nhất định sẽ báo đáp sư huynh!"



Tần Diễn không nhiều lời, cúi đầu nhìn Đại Hoa dưới chân, thần sắc có chút nghiêm trọng.



Phó Trường Lăng không dám quấy rầy y nữa, chậm rãi ra ngoài, vào nhà gỗ thu thập đồ vật của mình, nhanh chân trở về chỗ ngủ tối qua.



Chờ hắn đi ra ngoài rồi, Tần Diễn cúi đầu, tới gần Đại Hoa: "Bọn chúng muốn giết hắn?"



Đại Hoa gật đầu, quay cổ nhìn về phía nơi xa, Tần Diễn nhìn theo ánh mắt của nó.



Linh hồ có giác quan nhạy hơn người thường rất nhiều, Đại Hoa cắn miếng vải đen chạy một vòng quanh Phó Trường Lăng, Tần Diễn lập tức hiểu ý của nó.



Tần Diễn vỗ vỗ đầu Đại Hoa, nhỏ giọng ra lệnh: "Trở về ngủ đi."



Đại Hoa líu ríu ư ử một tiếng, phe phẩy đuôi đi ra ngoài.



Phó Trường Lăng nằm ở trên giường, nghe tiếng Đại Hoa ra ngoài thì giơ tay gối lên sau đầu, nhìn trần nhà.



Một lát sau, hắn rút ra một lá bùa từ trong ngực, vung ra bên ngoài. Lá bùa bay ra dán lên một mảng hắc khí, khiến nó lập tức tiêu tán, lặng yên không một tiếng động.



Phó Trường Lăng trở mình, nhắm mắt lại, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng ngủ.



Sáng hôm sau, hắn còn đang mơ mơ màng màng, đã bị thứ gì đột nhiên giậm lên bụng. Phó Trường Lăng đau đến mức muốn cuộn tròn thân mình, sau đó lại thấy Đại Hoa đang giẫm giẫm lên bụng hắn, vừa giẫm vừa kêu rất vui vẻ.



"Ngừng ngừng ngừng!"




Phó Trường Lăng hấp tấp mở miệng, ra lệnh cho cái con cầm thú đang giẫm hắn làm vui. Hắn vội chống thân ngồi dậy, dụi mắt: "Ta dậy, dậy liền đây."



Đại Hoa thấy hắn ngồi dậy rồi mới nhảy xuống chạy một vòng, Phó Trường Lăng nhìn nhìn trời còn tối hù, tuyệt vọng đứng lên ra cửa, liền thấy Tần Diễn đã chờ ở đó. Y thấy Phó Trường Lăng ra cũng ngự kiếm bay lên, đạm nhiên nói: "Đi thôi."



Nói xong, Tần Diễn liền không nhanh không chậm bay cao cách nửa đầu người trên mặt đất, bay nhanh về phía trước.



Đại Hoa ư ử một tiếng, đuổi sát theo. Tần Diễn bay ở phía trước, mở miệng nói: "Đuổi không kịp ta tống cổ ngươi ra khỏi cung."



Vừa nghe vậy, Phó Trường Lăng sao còn dám lười biếng, vội vàng chạy trối chết theo Tần Diễn. Tần Diễn cố tình khống chế tốc độ, vừa vặn ở phía trước một chút, nhưng lại luôn luôn nhanh hơn hắn một chút, Phó Trường Lăng dùng hết toàn lực chạy ở trong rừng, nhìn y trước mặt, nhịn không được lớn tiếng hô: "Sư huynh, Trường Nguyệt phong không phải không cho ngự kiếm sao?!"



"Thân truyền thì được."



Tần Diễn giải thích vô cùng tự nhiên, Phó Trường Lăng nghe chỉ muốn mắng người.



Trường Nguyệt phong cũng chỉ có ba người: Giang Dạ Bạch lơ lửng trên trời, hắn, còn có Tần Diễn, cộng thêm một con thú nhìn giống hồ ly. Chỉ thân truyền mới được ngự, vậy không phải đang bảo chỉ có hắn và Đại Hoa không được?



Cùng đẳng cấp với một con linh sủng, nghĩ thôi đã muốn lật bàn.



Hắn nhịn không được nói: "Sư huynh, không công bằng chút nào, ta tốt xấu cũng là sư đệ của ngươi, lại chỉ bằng Đại Hoa......" Nói còn chưa dứt lời, Đại Hoa đã cắn hắn một cái, Phó Trường Lăng nhảy sang bên cạnh, vội sửa miệng, "Ít ra cũng phải nhận đối xử khác với Tật Phong chứ?"



"Ngươi nói cũng đúng."



Tần Diễn thanh âm bình đạm, Phó Trường Lăng còn muốn kể lể mình muốn gì đã thấy Chẩm Tuyết kiếm của y dài ra thêm một chút, Tần Diễn vươn tay với Đại Hoa, kêu: "Đi lên."



Đại Hoa kêu lên một tiếng mừng rỡ, lập tức nhảy lên, thế là một người một hồ ngự kiếm bay ở trên trời, chỉ còn mình Phó Trường Lăng điên cuồng đuổi theo phía sau.



Nếu là ba mươi năm sau ở đời trước, làm mấy chuyện tiêu hao thể lực này hẳn là không vấn đề gì đối với Phó Trường Lăng, không chỉ bởi vì sau này hắn cũng trở thành kiếm tu, mà quan trọng nhất lại là hắn bị Tần Diễn đuổi giết mười năm, trong thời gian đó chỉ cần chạy chậm một khắc cũng sẽ mất mạng. Phải đào vong quanh năm, thế nên thể lực hắn vô cùng tốt. Nhưng hôm nay không phải vậy, dù cho thần hồn của hắn thuộc về đời trước, nhưng cơ thể này vẫn là của Phó Trường Lăng 17 tuổi.



Phó Trường Lăng 17 tuổi là một cái đạo tu hàng thật giá thật, có thể ngồi liền không đứng, có thể nằm liền không ngồi. Một người như vậy phải chạy theo Tần Diễn, mới chạy một đoạn thôi đã bắt đầu theo hết nổi. Tần Diễn bay ở phía trước trong chốc lát, thấy Phó Trường Lăng không theo kịp thì quay đầu lại, nhìn hắn đang chống vào thân cây mà nói: "Ba. "



"Sư huynh, cho ta nghỉ một lát, một lát...."



"Hai."



"Mọi việc đều phải từ từ mà tới," Phó Trường Lăng đứng dậy, hổn hển nói, "Sư huynh, ngươi làm vậy không chỉ không có đạo lý, mà còn bắt ta tu luyện sai cách......"



"Một."



Tần Diễn mặt vô biểu tình kêu một tiếng: "Đại Hoa."



Vừa dứt lời, Đại Hoa liền chạy như điên tới chỗ hắn, nhe răng trợn mắt. Phó Trường Lăng sắc mặt đại biến, quay đầu muốn chạy, kết quả là vừa xoay người đã thấy kiếm của Tần Diễn chĩa ở trước mặt, hắn than lên một tiếng, đành phải quay đầu chạy về hướng Tiểu Vân lĩnh.



"Cắn chết không sao."



Tần Diễn để lại một câu như vậy, từ từ tiếp tục đi phía trước, Đại Hoa được cho phép lại càng hưng phấn, tàn nhẫn há mồm cắn. Phó Trường Lăng cũng điên cuồng chạy về trước, nhiều lần thiếu chút nữa bị cắn. Lực hàm của Đại Hoa mạnh cực kì, chỉ cần cắn một ngụm bình thường cũng đủ đứt cành cây nhỏ.



Phó Trường Lăng thấy Đại Hoa như muốn lấy mạng hắn, càng trối chết chạy trốn tới muốn khùng, vừa chạy vừa muốn khóc, trong tình huống căng thẳng, hắn càng nói nhiều hơn bình thường.



"Tật Phong! Bình tĩnh một chút! Đừng cắn! Sư huynh cứu mạng! Ta chạy, ta không nghỉ! Ngươi kêu nó về đi!! A A A!"



Tiếng kêu thảm thiết từ Trường Nguyệt phong liên tiếp vang lên, Tạ Ngọc Thanh dẫn các đệ tử Minh Tang phong đi ngang qua, Vân Vũ nghe thấy tiếng la đó thì hít ngược một hơi khí lạnh nói: "Đại sư huynh đang làm gì?"



"Còn may......" Thượng Quan Minh Ngạn ngự kiếm nhìn Phó Trường Lăng đang chạy cạnh hồ nước, nuốt nuốt nước miếng, "Sư tỷ còn khá ôn nhu."



Vân Vũ vừa nghe vậy liền có dự cảm không tốt, đang muốn mở miệng ngăn lại đã nghe Tạ Ngọc Thanh bảo: "Cách luyện này khá tốt đấy."



"Không tốt!" Vân Vũ lập tức ngăn cản Tạ Ngọc Thanh, "Tỷ nhìn cây ở Trường Nguyệt Phong bị gãy đổ nhiều thế kia, tiên thực ở Minh Tang phong chúng ta khan hiếm, cũng không có linh thú, sư tỷ, ý tưởng này, trăm triệu không thể làm!"



Tạ Ngọc Thanh nghe vậy thì do dự một lát, rất là tiếc nuối nói: "Vậy thôi."



Khi Tạ Ngọc Thanh đưa đệ tử Minh Tang phong đến Lạc Kiếm nhai, trời còn chưa sáng nhưng đệ tử các phong đều đã tới, mỗi người mỗi phong đều có vị trí đứng cố định, mọi người đều đứng yên ở đó, thế này thì nếu có ai không tới, Tạ Ngọc Thanh lập tức nhận ra ngay.



Giờ Mẹo đã tới, Tạ Ngọc Thanh bắt đầu chuẩn bị huấn luyện, nàng ở trên đài quét mắt qua, thấy vị trí của Trường Nguyệt phong bỏ trống, nhíu nhíu mày: "Thẩm Tu Phàm?"



Vân Vũ cùng Thượng Quan Minh Ngạn nhìn thoáng qua chỗ trống của Trường Nguyệt phong, Vân Vũ nhịn không được nói: "Chắc không bị Tật Phong cắn chết rồi chứ?"



Tạ Ngọc Thanh nhìn nhìn nơi xa, lại kêu một lần: "Thẩm Tu Phàm?"



"Tới!"




Phó Trường Lăng từ xa nghe Tạ Ngọc Thanh gọi, hắn kêu la chạy tới: "Ta tới! Sư tỷ, ta tới!"



Dứt lời, hắn thở hổn hển đứng ở trên chỗ có ghi chữ "Trường" kia, nguyên hàng chỉ có một mình hắn, nhìn lướt thôi cũng thấy. Hắn thở hổn hển, căn bản đứng còn không vững. Tạ Ngọc Thanh nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu tới trễ, hôm nay ngươi đi lên hỗ trợ ta đi."



Nghe vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Phó Trường Lăng còn chưa hiểu cái gì, Tạ Ngọc Thanh lại gọi hắn: "Đi lên."



Phó Trường Lăng vội vàng chạy lên đài, Tạ Ngọc Thanh lạnh nhạt ra lệnh: "Rút kiếm."



Phó Trường Lăng nghe Tạ Ngọc Thanh nói, cũng thử thăm dò bắt đầu rút kiếm, nhưng mà tay hắn vừa đặt trên chuôi kiếm, kiếm gỗ trong tay Tạ Ngọc Thanh lập tức bắn ra khỏi vỏ, Phó Trường Lăng sợ tới mức té ngã lộn nhào bắt đầu trốn tránh.



Hắn không dám ở nơi nhiều người như vậy để lộ ra mình thực chất là ai, chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn. Tạ Ngọc Thanh tuy chỉ dùng kiếm gỗ, nhưng chiêu thức lại tàn nhẫn dị thường, mỗi lần đánh vào trên người hắn, cơ hồ đều phải đánh hắn tới mức muốn hộc máu. Diễn luyện xong một chiêu, Phó Trường Lăng đã nằm sấp mặt dưới đất. Tạ Ngọc Thanh khí định thần nhàn thu kiếm, lạnh nhạt nói: "Hôm nay học một chiêu này, tên là Tham Mai Thập Thất. Hôm nay trước hết cứ tập mấy chiêu kiếm cơ bản lại một lần, sau đó luyện một mình."



Nói xong, Tạ Ngọc Thanh vẫn chưa quên Phó Trường Lăng, nàng quay đầu lại nhìn về phía hắn: "Thẩm sư đệ, lên luyện."



Phó Trường Lăng quỳ rạp trên mặt đất, hắn chống thân mình, khổ sở đứng dậy, cắn răng nói: "Vâng, sư tỷ."



Hắn không thể không đứng. Hắn đã nhìn thấu, mấy kiếm tu ở Hồng Mông Thiên cung này đều là mấy kẻ điên không xem mạng mình là mạng, không xem thân thể mình là máu thịt!



Bọn họ sẽ không quan tâm cơ thể ngươi đã tới cực hạn hay chưa, bởi vì trong thế giới bọn họ không hề có cực hạn. Thế giới của bọn họ chỉ có mạnh lên, mạnh lên, mạnh lên!



Hồng Mông Thiên cung, không biết yếu là gì.



Phó Trường Lăng run rẩy trở lại vị trí của mình, bắt đầu tê tâm phế liệt luyện kiếm theo.



Sau khi xong bài tập buổi sáng kia, ngay lúc Tạ Ngọc Thanh cho nghỉ, cơ thể hắn cũng chống đỡ không nổi nữa, ngã thẳng xuống đất. Thượng Quan Minh Ngạn và Vân Vũ chạy tới, Thượng Quan Minh Ngạn nôn nóng nói: "Thẩm huynh, ngươi có sao không Thẩm huynh?"



Phó Trường Lăng nhìn trời, mặt đầy tuyệt vọng.



"Minh Ngạn...... Ngươi đáp ứng ta......"



"Thẩm huynh, ngươi nói, ngươi bây giờ thế nào rồi? Muốn ta đưa ngươi đến Cứu Thế Đường?"



"Nếu, nếu ta chết đi," Phó Trường Lăng quay đầu, nhìn Thượng Quan Minh Ngạn, ánh mắt thanh minh, "Ngươi nhất định phải đốt thêm một cái giường thiệt êm, một cái chăn cho ta, ta xuống dưới cũng muốn nằm ngủ thoải mái, không bao giờ dậy sớm nữa."



"Hắn không sao." Vân Vũ nghe xong thì lập tức trở nên yên tâm, nhìn Thượng Quan Minh Ngạn nói: "Ngươi nhìn kìa, hắn còn nói nhiều vậy thì chắc chắn vẫn khỏe như trâu."



Nói xong, Vân Vũ đẩy đẩy Phó Trường Lăng: "Còn bảo không dậy nổi? Dậy không nổi thì không có cơm ăn."



Phó Trường Lăng nghe vậy liền được tiếp thêm sức lực, chống thân ngồi dậy, được Thượng Quan Minh Ngạn nâng đứng lên xong thì đi cùng Vân Vũ tới thực đường dành cho đệ tử Hồng Mông Thiên cung.



Người tu tiên, sau khi trở thành Trúc Cơ cũng không cần ăn gì nữa, nếu dùng tục vật thế gian sẽ yêu cầu họ bài xuất ra. Nhưng nếu là dùng linh thực linh thú làm đồ ăn, đối với nhân sĩ tu tiên lại là có lợi không hại, cho nên đại tông môn phần lớn đều có thực đường cho đệ tử, mỗi ngày có người chuyên cung cấp linh thú linh thảo làm cơm canh.



Phó Trường Lăng được Thượng Quan Minh Ngạn và Vân Vũ đỡ tới thực đường, vừa vào trong, tất cả mọi người đã nhìn về phía hắn, làm như vô cùng thân thiết mà vui vẻ bảo: "Thẩm sư đệ có thể trụ vững, còn có thể tới đây ăn cơm."



"Thẩm sư đệ lợi hại, bị đánh một bộ kiếm pháp Tham Mai Thập Thất mà vẫn trụ được, không hổ là đệ tử Trường Nguyệt phong."



"Thẩm sư đệ......"



Người khác thổi phồng Phó Trường Lăng từ lúc vừa vào, tới lúc ăn xong vẫn chưa ngừng. Phó Trường Lăng bắt đầu thân thiết với mấy người ở đây, vừa ăn vừa khoác lác với các đệ tử khác, phần lớn mấy đệ tử này vẫn rất ngưỡng mộ Trường Nguyệt phong nhưng ít có dịp tới. Trường Nguyệt phong chỉ có hai sư đồ Tần Diễn, cả hai đều không phải đối tượng dễ dàng bắt chuyện. Phó Trường Lăng là người gần gũi nhất, tất cả mọi người đều trở nên háo hức, bưng chén tới bu quanh hắn hỏi đông hỏi tây.



"Sư huynh, Đại sư huynh giáo rất nghiêm khắc đúng không?"



"Đó không phải nghiêm khắc," Phó Trường Lăng chống đầu, làm ra vẻ như tiền bối sửa hậu bối nói sai, "Đó là yêu cho roi cho vọt."



"Sư huynh, ta nghe nói Đại sư huynh kêu ngươi ở chuồng hồ ly, có thật không"



"Chỉ có nửa đêm thôi," Phó Trường Lăng giương mắt nhìn người hỏi chuyện, "Hơn nữa đó là vì sư huynh bận quét dọn thiên điện chào đón ta vào ở, kêu ta tạm thời ở nơi kia nghỉ ngơi, sư huynh sao có thể kêu ta trụ ở chuồng hồ ly được? Sư huynh rất quý ta, ngươi tưởng tượng không nổi đâu. Ngươi xem, vì nghênh đón ta, y quét tước thiên điện vào nửa đêm, sư huynh các ngươi đều tốt như vậy sao?"



"Không ngờ Đại sư huynh đối xử sư đệ tốt như vậy," có đệ tử lộ ra biểu tình hâm mộ, "Ta cũng muốn có sư huynh như vậy."



"Được rồi được rồi," Vân Vũ bên cạnh nghe không nổi nữa, hắn lôi kéo Phó Trường Lăng đứng lên, "Buổi chiều còn phải nghe giảng, nói nhiều thế làm gì? Đi mau."



Phó Trường Lăng bị hắn lôi kéo ra khỏi đám người, Phó Trường Lăng chắp tay với những đệ tử kia, vô cùng xấu hổ nói: "Ngượng ngùng, ngượng ngùng, ta phải đi rồi, hôm nào lại nói chuyện. Các ngươi cứ tới Trường Nguyệt phong làm khách, ta làm chủ đón các ngươi......"



Vân Vũ và Thượng Quan Minh Ngạn đi thẳng ra ngoài, Vân Vũ thì thầm: "Lần tới đừng ở ngoài khoác lác thế nữa, đến lúc đó, ta sợ ngươi lại mất mặt."



"Ta đây là đang khoác lác sao?" Phó Trường Lăng vẻ mặt kỳ quái nói, "Ta nói đều không phải là thật chắc? Ngươi không biết đấy thôi, cái chuồng hồ ly sư huynh xây cho ta nhìn vô cùng đáng yêu."



Vân Vũ: "......"




Bệnh nặng hết cứu nổi.



Vân Vũ từ bỏ ý định khiến Phó Trường Lăng thanh tỉnh, kéo Phó Trường Lăng tới khóa thất* buổi chiều, đưa hắn đi tìm chỗ ngồi của mình.



*Khóa thất: phòng học



Học buổi chiều ngoài học mấy cái sử Tiên giới linh tinh thì quan trọng nhất chính là học tâm pháp, Hồng Mông Thiên cung đều thống nhất dùng một bộ tâm pháp, tâm pháp cơ bản đều do Tần Diễn dạy. Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn dạy cho mình, vô cùng hào hứng, đã chờ y từ rất sớm.



Tần Diễn tới rất đúng giờ, y vào cửa cũng không nhìn Phó Trường Lăng một cái, chỉ bắt đầu mở sách ra, bắt đầu truyền thụ cho họ tâm pháp cơ bản của Hồng Mông Thiên cung.



Tâm pháp cơ bản của Hồng Mông Thiên cung là đi theo con đường cực chính cực dương, Tần Diễn chỉ đơn giản giới thiệu một chút, tiếp tục giảng: "Tâm pháp cơ bản của Vân Trạch đều giống như nhau, chờ chư vị tu luyện lên Kim Đan, sẽ bắt đầu tự chọn lấy tâm pháp của mình để tu luyện. Mỗi phong am hiểu tâm pháp khác nhau, từ đó sẽ được đệ tử thân truyền mỗi phong giáo thụ tâm pháp mình chọn. Hôm nay chư vị cứ cảm thụ tâm pháp cơ bản.."



Nói xong, Tần Diễn xếp bằng ngồi xuống, bảo mọi người cùng nhau tập luyện tâm pháp cơ bản.



Phó Trường Lăng coi mình cũng là một đệ tử mới nhập môn, cũng học theo Tần Diễn bắt đầu điều động linh khí, tẩm bổ Kim Đan.



Sau giờ Ngọ, ánh sáng mặt trời bắt đầu gay gắt, chim tước đầu cành vui sướng hót vang trong trẻo. Tần Diễn nhẹ giọng niệm khẩu quyết, dẫn dắt mọi người vận chuyển linh lực. Thanh âm của y thật bình lặng, sự bình lặng ấy khiến tâm người cũng công chính ôn hòa đi, làm như hết thảy mọi tiếng động ồn ào huyên náo của phàm tục đều xa rời nơi đây. Một tiết dạy học lại khiến người ta dường như rơi vào chốn thế ngoại đào tiên, làm người hoàn toàn quên mất những chuyện xưa cũ, cũng không lo lắng ngày sau, mắt chỉ nhìn thấy hiện tại.



Giờ này khắc này, hắn vừa mở mắt, là có thể thấy người có thể khiến mình quên mọi ưu phiền ngồi ở trước mặt.



Y mi mục như họa, đẹp tựa trích tiên, nhưng khoác tiên khí trên người, lại khiến y phảng phất bao phủ một loại phật tính không nói lên lời.



*Phật tính: có thể thành phật



Loại phật tính này vẫn luôn có trên người Tần Diễn.



Dù cho đời trước Tần Diễn là ma tu đi nữa, trên người y cũng vẫn luôn lượn lờ một loại nhân từ thương xót không thể nói rõ.



Phó Trường Lăng nhìn khuôn mặt Tần Diễn, nhất thời nhịn không được mà ngây người. Tần Diễn niệm xong chữ cuối cùng, dường như cũng cảm nhận được ánh mắt hắn, chậm rãi mở mắt ra, liền thấy thiếu niên ngơ ngác nhìn mình.



Ánh mắt kia thanh triệt lại nóng bỏng, giống như rất nhiều năm về trước.



Tần Diễn nhìn ánh mắt kia, cảm xúc trên mặt lập tức tan đi.



Không biết tại sao y lại đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, y ở Vô Cấu cung uống rượu với Tô Vấn Cơ.



Tô Vấn Cơ hỏi y: "Phó Trường Lăng kia, ngươi cảm thấy hắn tốt chỗ nào?"



Y cầm chén rượu dừng một chút, chậm rãi nói: "Đôi mắt."



"Đôi mắt?"



"Một người nhìn thấy hận, sẽ học được hận. Nhìn thấy tuyệt vọng, sẽ học được tuyệt vọng. Nhưng lại có một người, từng thấy qua toàn bộ yêu hận, trải qua toàn bộ tuyệt vọng, chịu đựng hết thảy thống khổ. Thế nhưng mỗi lần ngươi gặp lại hắn, hắn vừa nhấc đầu, lại vẫn giống như lần đầu hai người tương ngộ."



"Chỉ cần hắn còn sống, ngươi sẽ cảm thấy, dù cho người trên thế gian này đều từ bỏ, hắn vẫn sẽ kiên trì sống tiếp."



Ký ức xa xôi chợt ập tới làm Tần Diễn trở tay không kịp, bộ dáng sững sờ của y làm Phó Trường Lăng bật cười, hắn mở miệng không phát ra tiếng.



"Sư huynh, hạ khóa chờ ta."



Tần Diễn thu hồi lại thần trí bị tan rã, trộm quay đầu đi, làm như không hay biết.



Phó Trường Lăng chống cằm cười rộ lên, hắn xoay đầu đi, nhìn chim tước nhảy nhót trên cành cây, cảm thấy tâm tình cực tốt.



Chờ tới khi hạ khóa rồi, Tần Diễn cũng không chờ hắn, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Phó Trường Lăng vội vàng nói với Thượng Quan Minh Ngạn và Vân Vũ: "Ta đi trước." Sau đó liền đuổi theo Tần Diễn.



Vân Vũ ngẩn người, hét lớn vọng theo: "Ê, chờ ta đưa sổ sách cho ngươi!"



Phó Trường Lăng phất phất tay, chạy đuổi theo Tần Diễn: "Sư huynh! Sư huynh từ từ, đợi ta!"



Tần Diễn cũng không vì hắn gọi mà bước chậm lại, y đi không nhanh không chậm, làm ra vẻ như không hề bị Phó Trường Lăng ảnh hưởng đến.



Phó Trường Lăng chẳng mấy chốc đã đuổi kịp y, nhưng hôm nay hắn quả thật đã tốn rất nhiều sức lực, vậy nên vẫn hổn hển thở nặng nhọc, nhịn không được nói: "Sư huynh, không phải bảo chờ ta sao?"



"Ta chưa nói sẽ chờ."



"Vậy coi như mình ta nói vậy," Phó Trường Lăng cũng không chút nào bực dọc, tự mình an ủi nói, "Ta đuổi theo cũng vậy, đều là cùng về. Sư huynh muốn về Trường Nguyệt phong sao?"



"Tìm sư phụ."



"Ồ," Phó Trường Lăng nghe vậy thì gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới, "Nhắc chuyện đó, sư phụ hình như không đi tìm ta, sư huynh, sau này sư phụ sẽ dạy ta sao?"



"Nếu ta dạy ngươi không được," Tần Diễn trả lời câu hỏi của Phó Trường Lăng, không nhanh không chậm đáp, "Sư phụ sẽ dạy ngươi."



"Vậy thì tốt quá!"



Phó Trường Lăng hào hứng nói, Tần Diễn không khỏi nhìn hắn một cái. Phó Trường Lăng lập tức nhận ra lời mình nói nghe không ổn lắm, vội vàng giải thích: "Ý ta là, sư huynh lợi hại như vậy, có sư huynh dạy dỗ ta, ta rất vui."



Tần Diễn xoay đầu đi, không thèm nhiều lời.



Phó Trường Lăng đi cạnh Tần Diễn, hắn muốn nói nhiều một chút, nghĩ nghĩ, cảm thấy y là người chỉ thích nói chính sự, vậy nên hỏi: "Sư huynh, hồi nãy học ngươi có bảo mỗi phong đều có tâm pháp của mình, Trường Nguyệt phong chúng ta chủ yếu tu tâm pháp gì?"



"Vô Tình Đạo."



Nghe vậy, trong lòng Phó Trường Lăng lộp bộp một chút. Hắn vẫn luôn biết Tần Diễn tu Vô Tình Đạo, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi lại lần nữa: "Sư huynh cũng tu Vô Tình Đạo?"



"Phải."



"Vậy," Phó Trường Lăng có chút xoắn xuýt, "Người tu Vô Tình Đạo, có phải sẽ không có cảm tình hay không?"



"Vô Tình Đạo phân thành năm cảnh giới là thanh tâm, thu dục, bạc tình, vô tình, vong tình. Thanh tâm là tận lực bảo trì nội tâm thanh tịnh, có thể khắc chế thu liễm cảm xúc bản thân, đây là tầng cơ bản nhất."



"Ồ," Phó Trường Lăng gật đầu, "Cho nên ngươi và Tạ sư tỷ, sư phụ, đều ít nói."



"Thu dục là từ nội tâm khắc chế không quan tâm dục vọng trên đời, dục vọng ăn uống, ham muốn quyền thế, nam nữ hoan ái, tất cả đều là tội nghiệt."



Nghe mấy cái này, Phó Trường Lăng trong lòng có chút hốt hoảng: "Vậy các ngươi có khác gì hòa thượng đâu?"



"Bạc tình là tầng thứ ba, buông xuống tất cả liên kết với trần thế, vô luận cảm tình đó là gì đều không can hệ đến chúng ta. Nhưng bạc tình chỉ là ít cảm xúc, không phải hoàn toàn không có."



"Cho nên tầng thứ tư là vô tình," Phó Trường Lăng lập tức nói, "Ta hiểu rồi, vô tình chính là không có cảm tình."



"Có thể nói là vậy."



Tần Diễn gật đầu: "Không động tình, là vì vô tình."



"Vậy tầng cuối cùng thì sao? Đều đã vô tình rồi, còn gì để có thể vong tình?"



Phó Trường Lăng bắt đầu không hiểu nổi, Tần Diễn ngự kiếm ở phía trước, tay chắp sau lưng, gió thổi tóc mái của y tung bay: "Vong tình là tầng cuối cùng của Vô Tình Đạo, nhưng trên đời này, ít có người có thể tu đến nó."



"Vong tình là có tình mà quên, rõ ràng có tình, lại có thể giống như vô tình mà rộng rãi tiêu sái, đó là Thái Thượng Vong Tình. Không động trước tình, không mang cảm tình đều không khó, nhiều người có thể làm vậy, nhưng muốn quên tình lại rất khó."



Phó Trường Lăng nghe vậy, hắn nhìn Tần Diễn, nhịn không được nói: "Vậy trong Vô Tình Đạo, tình căn là gì?"



Tần Diễn không nói gì, dường như y đang tự hỏi chính mình một hồi thật lâu, mới mở miệng: "Tình chi sở chung, cảm tình quá sâu, quá xa, nhưng lại không hợp với đạo pháp bản thân, liền sẽ sinh ra một cây tình căn. Tình căn kia chính là cảm tình sinh ra từng khắc của tu sĩ đối với người nọ. Người tu Vô Tình Đạo cũng là người thường, muốn bạc tình đã không dễ, huống chi là vô tình? Cho nên trong khi tu luyện, tu sĩ theo đạo đã nghĩ ra một biện pháp đó là ký thác tất cả cảm tình của mình vào một cây tình căn. Tình căn lớn lên rồi sẽ nhổ nó đi, tiến vào cảnh giới vô tình."



Nghe vậy, Phó Trường Lăng có chút hoảng hốt: "Vậy mỗi tu sĩ tu Vô Tình Đạo đều sẽ có tình căn sao?"



Tần Diễn im lặng không nói.



Phó Trường Lăng ngẫm lại, cảm thấy không đúng: "Nếu mỗi người đều có thể dùng biện pháp đó, ký thác toàn bộ cảm tình vào tình căn rồi nhổ, vậy thì tu Vô Tình Đạo cũng quá dễ dàng rồi. Muốn tình căn sinh ra tất cũng sẽ có một số điều kiện hà khắc, hoặc là lúc nhổ nó đi sẽ có điều kiện hà khắc. Là điều kiện gì?"



Nói xong, Phó Trường Lăng nhìn về phía Tần Diễn, có chút nghi hoặc hỏi: "Sư huynh?"



Tần Diễn nhìn về phương xa: "Không phải phần cảm tình nào cũng có thể gọi là tình chi sở chung. Mà tình căn sinh ra sẽ cùng mệnh tương liên, cho nên từ xưa đến nay, không có một người nào đắc đạo nhờ nó."



Phó Trường Lăng ngẩn người, hai người tới Trường Nguyệt phong, Tần Diễn bay lên trên bảo: "Ta đi tìm sư phụ."



Nói xong, Tần Diễn liền bay đi xa. Phó Trường Lăng đứng tại chỗ. Một hồi thật lâu, tâm hắn bắt đầu cảm thấy như bị đao cứa qua, đau đớn tột cùng.



Tần Diễn a...



Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía người kia đã đi xa.



Hắn đột nhiên rất muốn hỏi y.



Y phải thích người kia tới mức nào, mới có thể sinh ra một cây tình căn như vậy.



Một đời này, liệu y còn có thể, lại thích một người nhiều đến vậy hay không?