Trác Ngọc

Chương 56: Cô Độc Một Mình, Gánh Trọn Giang Sơn




Editor: Miri



- -----------------------------------------------------



Khi Tạ Ngọc Thanh tỉnh lại, nàng còn ở trên lưng Thượng Quan Minh Ngạn.



Thượng Quan Minh Ngạn cõng nàng vội vàng chạy trốn, hắn chạy rất nhanh, chỉ nghe được tiếng gió rít xung quanh.



Tạ Ngọc Thanh giật giật ngón tay, nàng thanh tỉnh được vài phần, khàn khàn ra tiếng: "Vân Vũ......"



"Sư tỷ, tỷ tỉnh?" Thượng Quan Minh Ngạn nghe tiếng Tạ Ngọc Thanh cũng không quay đầu lại, "Vừa rồi tỷ đột nhiên té xỉu, ta mang tỷ tới khách điếm nghỉ ngơi trước. Ta đã thông tri tông môn trưởng lão rồi, tỷ không cần lo lắng."



Tạ Ngọc Thanh nghe thanh âm Thượng Quan Minh Ngạn cũng dần dần hồi phục tinh thần lại, cảm thấy linh lực trên người cũng đã trở về từng chút một, nhỏ giọng nói: "Thả ta xuống."



"Sư tỷ," Thượng Quan Minh Ngạn nhíu mày, "Chúng ta đã ra khỏi rồi."



"Thả ta xuống!"



Tạ Ngọc Thanh rống ra tiếng, Thượng Quan Minh Ngạn rốt cuộc đứng lại. Tạ Ngọc Thanh xuống khỏi lưng hắn, đứng không vững, thiếu chút nữa đã lảo đảo ngã xuống nhưng Thượng Quan Minh Ngạn kịp thời đỡ nàng.



Tạ Ngọc Thanh bị hắn đỡ, bình tĩnh lại một lát. Hô hấp nàng dần bình lại, nàng nhìn nhìn quanh mình, nơi này cách Vạn Cốt nhai cũng không quá xa, hẳn là mình không hôn mê bao lâu. Nàng cầm kiếm xoay người sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Ngươi về trước đi, ta đi tìm bọn họ."



Thượng Quan Minh Ngạn không nói gì, hắn siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm về phía Tạ Ngọc Thanh, qua một lúc mới la lớn: "Ngươi còn chưa thấy rõ tình hình sao! Ngươi quay về cũng vô dụng!"



Tạ Ngọc Thanh dừng bước chân, nghe Thượng Quan Minh Ngạn ở phía sau mất bình tĩnh la hét.



"Ngươi cho mình là ai? Ngươi cho rằng tại sao Tần Diễn lại muốn ở đó? Y không yên tâm ngươi, bảo chúng ta chạy trước! Nếu y chết ở đó, ngươi đi cũng khác gì chịu chết! Dù ngươi không màng bản thân đi nữa..."



Tiếng Thượng Quan Minh Ngạn nhỏ dần, trở nên có chút mềm yếu, "Ngươi cũng nghĩ đến người khác, được không?"



"Xin lỗi." Tạ Ngọc Thanh đưa lưng về phía hắn, khó khăn mở miệng, "Ta không nên mang các ngươi tới."



"Ta cho rằng, ta có thể bảo vệ các ngươi."



Nàng đưa lưng về phía hắn, hiếm khi nói nhiều như vậy: "Là ta tự phụ, hại ngươi cùng Vân Vũ. Ngươi an toàn rồi, ta phải trở về."



Thượng Quan Minh Ngạn sửng sốt, không thể tin nổi mà nhìn Tạ Ngọc Thanh: "Ngươi ra, chỉ là vì muốn đưa ta và Vân Vũ ra?"



Tạ Ngọc Thanh không nói gì, Thượng Quan Minh Ngạn làm như cảm thấy có chút vớ vẩn, hắn cười một tiếng, sau đó chế giễu: "Ta là ai, Vân Vũ là ai, lại xứng được ngươi lấy mạng đánh đổi? Không phải ngươi tu Vô Tình Đạo sao, vậy ngươi vô tình cho ta xem! Quản chúng ta làm gì?"



"Tu Vô Tình Đạo, là vì cầu Thái Thượng Vong Tình, không phải đoạn tình." Tạ Ngọc Thanh rốt cuộc đáp hắn, trầm tĩnh mở miệng: "Ngươi là sư đệ ta một ngày, ta hộ ngươi một ngày."



Tiếng nói hai người bị sấm rền làm đứt quãng, Tạ Ngọc Thanh ngửa đầu nhìn về phía nơi xa, thì thào: "Minh Ngạn, trở về đi, ta sẽ sớm về thôi."



Nói xong, Tạ Ngọc Thanh liền hóa thành một đạo hoa quang, nháy mắt biến mất ở trước mặt Thượng Quan Minh Ngạn.



Thượng Quan Minh Ngạn đứng si ngốc tại chỗ. Một lát sau, mưa phùn triền miên rơi xuống người hắn mới làm hắn tỉnh ra.



Hắn qua loa lau mặt một phen, lẩm bẩm: "Một đám kẻ điên."



Nói xong, hắn cũng hóa thành một đạo hoa quang đuổi theo Tạ Ngọc Thanh.



Đã xuống một lần, lần thứ hai đi vào Vạn Cốt nhai trở nên thông thuận hơn nhiều.



Tạ Ngọc Thanh nhảy xuống Vạn Cốt nhai, liền thấy Bạch Ngọc thành bị vô số lệ quỷ bao phủ, mà bên ngoài thành cũng không náo nhiệt giống ngày thường. Đó là vì lệ quỷ hay tụ tập đã không còn bóng dáng, cứ như toàn bộ đã đi vào Bạch Ngọc thành.



Nàng ở đáy vực tra xét một lát, không tìm được Vân Vũ, trong lòng trở nên nặng nề. Sau đó liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng la: "Sư tỷ!"



Tạ Ngọc Thanh quay đầu lại, xa xa thấy Thượng Quan Minh Ngạn ngự kiếm đến, nàng nhíu mày: "Ngươi tới làm gì?"



"Tới chết chung."



Thượng Quan Minh Ngạn thấy Tạ Ngọc Thanh nhíu mày, nhịn không được bật cười châm chọc, giữa mày lập tức hiện ra chút tà khí chưa từng thấy trước đó.




Tạ Ngọc Thanh sững sờ tại chỗ, Thượng Quan Minh Ngạn tựa hồ cũng phát hiện mình sơ suất, xoay đầu đi, trở lại bộ dạng ôn hòa kính cẩn ngày thường, thì thầm: "Ta bực sư tỷ không tiếc tánh mạng, không để ý lời nói, mong sư tỷ bao dung."



Tạ Ngọc Thanh không so đo mấy chuyện này, nàng nhìn quanh mình một vòng, nếu Thượng Quan Minh Ngạn đã xuống thì cũng không dễ leo lên lại, với cả nhìn tình hình hiện tại cũng không có gì đáng ngại, chỉ có thể nói: "Đi theo ta."



Thượng Quan Minh Ngạn đáp ứng, đi theo sau Tạ Ngọc Thanh. Hắn thấy Tạ Ngọc Thanh truy tung dấu vết Vân Vũ khắp nơi, mặt không hiện biểu tình gì, đánh giá bốn phía. Một lát sau, hắn bỗng nhiên hoảng sợ la lớn: "Sư tỷ, đây là cái gì?"



Tạ Ngọc Thanh nghe hắn gọi, vội đứng dậy quay đầu lại, liền thấy hắn cầm trong tay một búp bê vải dính máu. Tạ Ngọc Thanh vội bước tới chụp lấy búp bê vải đó, cẩn thận quan sát.



Thượng Quan Minh Ngạn chắp tay trước ngực, cung kính đứng ở một bên, nhìn búp bê này một lát, hắn mới chậm rãi nói: "Mấy lệ quỷ này không gặp xương, nhưng một chút vết tích Vân sư huynh vẫn chưa tìm được, có lẽ đã được ai cứu đi. Búp bê vải này hình như là của Vân sư huynh, chắc là vật đánh dấu sư huynh cố tình để lại?"



Tạ Ngọc Thanh nghe Thượng Quan Minh Ngạn nói vậy, gật gật đầu, từ trong linh nang lấy ra một cái hộp, cẩn thận bỏ búp bê vào trong đó.



Sau đó nàng đi về hướng Bạch Ngọc thành, Thượng Quan Minh Ngạn vội vàng đuổi theo. Tạ Ngọc Thanh thấy hắn vẫn còn theo mình, lập tức nói: "Chuyến đi lần này rất nguy hiểm."



"Không nguy hiểm."



Thượng Quan Minh Ngạn thần sắc bình tĩnh: "Tạ Thận muốn mười vạn bá tánh của hắn sống sót. Hắn hy vọng tỷ giúp hắn, giờ ngươi chạy, sư huynh tất nhiên sẽ giúp hắn nghĩ cách giải quyết những việc này. Nhìn Bạch Ngọc thành hiện tại, rất có khả năng bọn họ đã đạt thành hiệp nghị, giờ tỷ đi, Tạ Thận sẽ không lại làm khó dễ tỷ."



"Sao ngươi biết?"



Tạ Ngọc Thanh nhíu mày, Thượng Quan Minh Ngạn quay đầu, ôn hòa cười cười: "Tuy tu vi ta không bằng sư tỷ, nhưng đạo lý đối nhân xử thế vẫn coi như hiểu biết. Sư tỷ mang ta theo, ta sẽ không làm vướng chân sư tỷ."



Tạ Ngọc Thanh trầm ngâm một lát, gật đầu, lập tức túm lấy Thượng Quan Minh Ngạn, kéo hắn bay tới chỗ lũ quỷ đang tụ tập.



Nàng bay một đường tới tế đàn, vừa đến đã thấy hai người bị quỷ mị bao phủ đen kịt, Phó Trường Lăng đang ôm chặt Tần Diễn, còn y thì đang ngồi xếp bằng ở giữa tế đàn.



Tạ Ngọc Thanh đứng khựng lại, nhìn cảnh tượng trước mặt, nhất thời không biết nên làm gì cho phải. Còn đang suy tư, đã nghe một tiếng lạnh nhạt phía sau truyền đến: "Chờ xem."



Trường kiếm trong tay nàng đột ngột xuất vỏ, chỉ thẳng vào người đang tới. Tạ Thận đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn nữ nhi đang rút kiếm chỉ mình



Gã sớm đã trở thành hình dáng hồn phách, rất khó nhìn ra biểu tình trên mặt. Thế nhưng khi mũi kiếm kia chỉ vào, Tạ Ngọc Thanh lại vẫn như có thể thấy được nét mặt bi thương nặng nề, mong manh đang dào dạt toát ra từ người trước mặt.




"Trẫm là phụ thân ngươi."



Gã mở miệng, thanh âm trước sau vẫn lạnh băng, "Ngươi không nên lấy kiếm chỉ trẫm."



"Thả bọn họ ra!" Tạ Ngọc Thanh lạnh lùng mở miệng.



Nghe vậy, Tạ Thận giận dữ: "Y là đệ tử Hồng Mông Thiên cung! Trẫm nói gì với ngươi, ngươi quên rồi sao?! Là Hồng Mông Thiên cung hại Nhạc quốc chúng ta, là chúng hại người nhà ngươi, làm hại ngươi ta cốt nhục chia lìa! Vậy mà ngươi còn vì bọn chúng, dùng kiếm chỉ trẫm?!"



"Ta cũng là đệ tử Hồng Mông Thiên cung." Tạ Ngọc Thanh thần sắc lãnh đạm, "Ta sinh ở Hồng Mông Thiên cung, lớn lên ở Hồng Mông Thiên cung. Chuyện ngươi nói, ta không nhớ rõ. Ta chỉ biết một chuyện mà thôi," Tạ Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn Tạ Thận, "Chuyện ngươi nói, không hề liên quan đến Tần sư đệ, Thẩm sư đệ...không hề."



Tạ Thận không nói gì. Gã nhìn Tạ Ngọc Thanh, qua hồi lâu, gã rốt cuộc mở miệng, khàn khàn nói: "Lúc còn nhỏ, con rất ngoan."



"Lúc còn nhỏ, cứ đòi trẫm ôm, còn nói khi con lớn rồi, con sẽ đi học tiên pháp. Con học tiên pháp không phải để thành kẻ mạnh, con nói con muốn bảo vệ ta, bảo hộ bá tánh Nhạc quốc."



Tạ Ngọc Thanh không nói. Nàng nắm kiếm, cứ như không hề có chút cảm xúc nào, chỉ là lẳng lặng nhìn Tạ Thận. Tạ Thận nhìn đôi mắt nàng, khàn khàn nói: "Con không nên trở thành thế này, con của ta, không nên như thế này."



"Phụ thân ta," Tạ Ngọc Thanh rốt cuộc mở miệng, "Cũng không nên là người như ngươi."



"Trẫm thế nào?"



"Không phân thị phi, chẳng màng thiện ác, mặc kệ nhân quả, làm trái thiên lý." Tạ Ngọc Thanh gằn từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng, "Phụ thân ta không nên là người như vậy."



Tạ Thận nghe vậy, siết chặt nắm tay. Tạ Ngọc Thanh nhìn chăm chú vào gã, bình tĩnh mở miệng: "Nếu ngươi là phụ thân ta, vậy thả bọn họ ra đi."



"Không thể."



Tạ Thận quyết đoán cự tuyệt nàng, ngay lúc đó, một đạo hoa quang chói mắt đột nhiên nổ tung từ Phó Trường Lăng và Tần Diễn, cuồng phong cuồn cuộn xung quanh, Tạ Thận ngơ ngác nhìn hoa quang nọ, không thể tin tưởng lẩm bẩm ra tiếng: "Một giới công đức......"



Hoa quang phóng thẳng lên trời, hồn phách chạm vào lập tức được tẩy sạch lệ khí, lộ ra dung mạo vốn có.




Hoa quang từng tấc từng tấc bao phủ toàn bộ Vạn Cốt nhai, nháy mắt bị phủ đầy bởi đủ loại thanh âm hỗn tạp, có tiếng khóc, có sợ hãi, có vui sướng.



Bên trong hoa quang ngập trời kia, Phó Trường Lăng chậm rãi mở mắt, ngước nhìn người đối diện còn đang nhắm lại, tựa hồ còn chưa thoát ra khỏi ảo cảnh.



Cành lá chỗ ngồi của bọn họ nhanh chóng vươn ra, trở nên tươi tốt, quay quanh bọn họ một vòng rồi sinh sôi nảy nở vươn dài khắp nơi. Sau đó một đóa hoa đỏ thẫm dừng trong tay Phó Trường Lăng, nở rộ khoe sắc.



Tần Diễn trước mặt hắn không hề đẹp mắt.



Huyết nhục trên người bọn họ không còn, chỉ dư lại một khối xương khô máu tươi đầm đìa, nhìn qua thậm chí còn có vài phần đáng sợ. Nhưng Phó Trường Lăng nhìn người trước mặt, mắt lại không thể dời đi.



Bộ dạng này của y, hắn lẽ ra phải nhìn sớm hơn.



Nhưng rốt cuộc sống lâu như vậy, còn phải trễ nải một đời.



Cuồng phong gào thét, quỷ mị kêu rên, mây đen tích tụ, tầng tầng quay cuồng, phát ra tiếng ầm ầm vang động.



Tạ Ngọc Thanh còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Tạ Thận hét lớn: "Là lôi kiếp, tránh ra!"



Một bàn tay lập tức túm chặt Tạ Ngọc Thanh, hai người vội vàng thối lui ra khỏi đó!



Tạ Ngọc Thanh vừa mới nhảy ra tế đàn, một trận sấm sét nháy mắt bổ xuống, đánh thẳng vào hai bộ xương trên đó!



Bộ xương mặc áo đen vươn tay, ưu nhã hái lên một đóa hoa vừa nở bên chân mình, đặt trong lòng bàn tay mở rộng.



Dưới sấm sét, đóa hoa đỏ như máu kia lập tức biến mất trong lòng bàn tay hắn, sau đó liền thấy huyết nhục Phó Trường Lăng nhanh chóng sinh trưởng, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ. Hắn nhắm mắt lại, một tay giơ quạt để lên môi, một tay tịnh chỉ để lên ấn đường Tần Diễn. Xung quanh tức khắc gió giục mây vần, linh lực trở thành lốc xoáy, rót vào thẳng cơ thể hắn. Chỗ đan điền của hắn, linh khí nhanh chóng hội tụ, điên cuồng xoay tròn, thay đổi theo sắc trời, một viên Kim Đan ở chỗ đan điền của hắn, thành hình!



Kim Đan kia vừa thành hình, sấm sét lập tức điên cuồng đánh xuống, sắc mặt Phó Trường Lăng không đổi, chỉ có đôi môi khẽ động.



Tần Diễn cách hắn rất gần, theo lý mà nói, lôi điện hẳn cũng sẽ nện lên người y, nhưng lôi đình kia cứ như đã mọc ra một đôi mắt, chỉ luôn đánh xuống Phó Trường Lăng, Tần Diễn ngồi gần hắn nhất, nhưng chỉ có thể thấy Phó Trường Lăng tụ linh lực lôi kiếp đã được thanh tẩy ở đầu ngón tay, dùng nó len lỏi truyền vào trên người Tần Diễn.



Huyết nhục trên người y cũng từ từ sinh ra, y vẫn chưa mở mắt, chỉ nghe kiếm trong tay mình cùng Đàn Tâm kiếm của Phó Trường Lăng vù vù rung động.



Lôi đình lại đánh xuống mạnh mẽ, hai thanh kiếm cuối cùng cũng ra sức bay lên, giao điệp lên nhau trên không trung, che chở lôi đình đang phóng xuống.



Tiếng sấm sét hung mãn đánh lên hai thân kiếm, khiến chúng khẽ leng keng một tiếng, Tần Diễn rốt cuộc mở mắt.



Trong sấm sét nghịt trời, y thấy người ngồi đối diện, từ trong trọng tố kim thân rốt cuộc nhìn ra vài phần bộ dáng đời trước. Bộ dáng thanh niên của Phó Trường Lăng, mảnh khảnh hơn lúc hắn còn thiếu niên, khuôn mặt vốn nồng đậm rực rỡ, phảng phất đột nhiên bị một tầng sương mù làm cho mông lung đi, tăng thêm vài phần lạnh lẽo mỏng manh.



Phó Trường Lăng hình như cũng nhận ra Tần Diễn tỉnh lại, hắn cũng mở mắt ra, tiếng sấm nhỏ dần, Phó Trường Lăng nhìn người hoàn hảo vô khuyết ngồi trong hoa quang, không khỏi nở nụ cười: "Ngươi xem," Phó Trường Lăng nghẹn ngào, "Ta nói có thể cứu ngươi, có phải liền cứu được không?"



Tần Diễn nghe hắn nói, nhìn Phó Trường Lăng không rời mắt.



Đã lâu sau, y mới có thể bình tĩnh mở miệng: "Đa tạ."



Phó Trường Lăng không nói gì nữa, lôi đình từ từ biến mất, gió cũng dần tan đi. Chẳng mấy chốc, hoa quang cũng mờ dần, linh vũ rơi xuống Vạn Cốt nhai, tẩy sạch bụi bặm đất trời.



Hai đạo uy áp Hóa Thần kỳ giao triền vào nhau tản ra, tràn ngập trời đất. Mưa ngừng, mây mù tiêu tán, lộ ra bầu trời xanh thẳm. Nơi xa xuất hiện tàn dương như huyết, lạc nhật dong kim*, gió mang huyết sắc thổi qua. Trên một mảnh đất trống, từng hồn phách trong suốt hiện ra, lẳng lặng nhìn chăm chú vào người trên tế đàn.



*"Tàn dương như huyết, lạc nhật dong kim": ánh chiều tà mang màu máu, mặt trời dần lặn tỏa ánh vàng như đang nấu chảy đồng tiền.



Hồn phách cuối cùng là Tạ Thận, hắn rốt cuộc cũng lộ ra dung mạo nguyên bản của mình, là một người vừa đầu 30, trong mắt lại mang theo buồn bã vô tận. Trên người gã mặc hoàng bào, đứng ở trước dân chúng, lẳng lặng nhìn hai người họ.



Phó Trường Lăng nhận ra hồn phách xuất hiện, hắn đứng dậy trước rồi mới vươn tay về phía Tần Diễn.



Tần Diễn lắc lắc đầu, tự mình đứng dậy. Hai người quay đầu lại, cùng nhau nhìn hồn phách trùng trùng điệp điệp vây quanh. Một lát sau, liền thấy những hồn phách đó như sóng biển lan truyền, từng đợt từng đợt chậm rãi quỳ xuống.



Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn cảnh tượng như vậy, thần sắc thong dong thản nhiên, trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình vừa làm một hồi đại mộng.



Hắn không trùng sinh, không trở lại làm thiếu niên, vẫn luôn là Hoa Dương chân quân năm ấy.



Cô độc một mình, gánh trọn giang sơn.