Trác Ngọc

Chương 61: Là Ta, Phó Trường Lăng




Editor: Miri



- -----------------------------------------------



Tô Vấn Cơ cũng hay tiên liệu trước mọi việc như vậy, Tần Diễn gật đầu, không hề cảm thấy gì lạ lùng.



Phó Trường Lăng đi theo sau y, phe phẩy quạt trong tay, làm như không có việc gì nhìn bồn hoa xung quanh.



Tiếng tiền bối lại vang lên lần nữa, thở dài: "Trong lòng không nghĩ thế, cần gì phải nói như vậy?"



Phó Trường Lăng không đổi sắc mặt, chỉ cười cười, dịch ánh mắt sang nhìn bóng dáng người đi trước, ngóng nhìn một lát xong, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc vẫn là nhìn không nổi."



"Nhìn không nổi cái gì?"



"Một người khó chịu cũng thôi đi, hà tất phải khiến người còn lại cũng vậy?"



"Y còn trẻ," Phó Trường Lăng dần thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào Tần Diễn, nhỏ giọng thì thầm trong thần thức, "Ta tất nhiên phải chiếu cố y nhiều hơn."



Cho nên toàn bộ cảm xúc, hắn phải gánh, tất cả lúng túng khó xử, hắn phải sửa. Hiện tại Tần Diễn bất quá cũng chỉ là một tiểu thiếu niên mười tám tuổi, hắn biết rõ người này sẽ vì cảm tình của hắn mà khó xử, hắn làm sao có thể nhẫn tâm để y như vậy?



Huống chi Tần Diễn nói cũng không phải không có đạo lý.



Tần Diễn đời trước đã chết.



Chỉ là bản thân hắn, ở sâu trong nội tâm, chung quy vô pháp thừa nhận chuyện này mà thôi.



Hai người đi theo người hầu đi đến biệt viện của Tô Vấn Cơ, từ xa đã thấy ngói đen tường trắng, mai trắng từ trong vách tường lộ ra, ở trong gió nhẹ nhàng lay động. Sắc đen xen trắng thế này, tựa như được chấm mực vẽ nên, cực kỳ giống ý thái của lãnh địa Tô thị.



Từ đại môn đi vào, xuyên qua ngoại viện, có thể thấy một cái hồ nhỏ, trên mặt hồ dựng nhiều cọc đá hình lá sen cho người đặt chân lên, bên cạnh cọc đá nhấp nhô lá sen xanh mơn mởn, trông qua hình như còn có hoa sen nở bên trong.



Cuối đường cọc đá, một sương phòng nhỏ nổi ở giữa hồ, bên ngoài sương phòng là một hành lang nhỏ hẹp. Tô Vấn Cơ ngồi ở hành lang, trước mặt bỏ một bàn gỗ, đang cúi đầu châm trà.



Người hầu đưa hai người đến bên hồ liền đứng ở hai bên, không hề vào trong. Tần Diễn dẫn Phó Trường Lăng đạp cọc đá vào trong, Phó Trường Lăng đi ở sau y, quan sát xung quanh, cười nói: "Phẩm vị Tô thiếu chủ hóa ra lại tốt như vậy."



"Y thích mấy cái thứ vô nghĩa này."



Tần Diễn vô vị mở miệng, Phó Trường Lăng đang tính khen tiếp nhưng đành nuốt ngược vào trong.



Hai người một trước một sau đi vào hành lang, Tần Diễn ngồi quỳ đối diện Tô Vấn Cơ, Phó Trường Lăng ngồi cách sau Tần Diễn một chút. Ba người không nói gì, chỉ nghe tiếng trà róc rách rót vào của Tô Vấn Cơ.



Tô Vấn Cơ rót trà xong, đẩy đến trước mặt Tần Diễn, một người hầu khác bưng chén trà đưa cho Phó Trường Lăng phía sau. Phó Trường Lăng cảm tạ tiếp nhận, Tần Diễn rũ mắt nhìn chén trà, đạm nhiên nói: "Ta tới tìm ngươi, ngươi hẳn đã đoán được."



"Ngôi sao của Vân Vũ ly xa Tạ đạo hữu một chút," Tô Vấn Cơ cười nói, "Mất người rồi?"



"Ừ." Tần Diễn bưng chén trà, nhấp một ngụm, Tô Vấn Cơ nghe tiếng nước, ôn hòa nói, "Cần ta giúp gì?"



Tần Diễn từ trong tay áo lấy ra một búp bê vải, giao cho Tô Vấn Cơ: "Nhìn xem."



Tô Vấn Cơ sờ soạng búp bê vải nhỏ đó, vuốt ve một lát, chậm rãi nói: "Là búp bê vải của Việt gia."



Tần Diễn nói thẳng: "Vân Vũ bỏ nó lại, nhưng không biết là vị nào của Việt gia ra tay."



Tô Vấn Cơ không nói lung tung, y chỉ tiếp tục vuốt ve máu đã sớm đông lại trên búp bê vải, sau một hồi, y nghĩ nghĩ, ném búp bê vào trong hồ. Mặt hồ tức khắc nổi sóng, Tần Diễn không nhúc nhích, Phó Trường Lăng chỉ ở phía sau nhìn vọng tới, liền thấy bọt nước hội tụ dưới con búp bê vải kia, sau đó hình thành ra một cái trận pháp. Con búp bê vải dính máu kia cứ như được truyền cho sinh khí, nó bay lên, rồi lại rơi vào trong nước. Tô Vấn Cơ hiểu được mấy phần, lại nâng tay, con búp bê vải kia trồi lên bay vào tay y.



"Thấy được một người."



Y mở miệng, sắc mặt trắng đi vài phần. Tần Diễn thấy thần sắc y như vậy cũng buông chén trà, nhíu mày nói: "Ngươi ổn không đấy?"



Tô Vấn Cơ lắc đầu, tiếp tục nói: "Tu vi đối phương cực cao, ta chỉ là nhìn trộm thôi cũng đã kiệt sức. Vân Vũ hẳn đang ở trong một cái động phủ, nhìn qua tạm thời không có gì đáng ngại."



"Cũng biết hắn đang ở đâu sao?" Phó Trường Lăng nghe y bảo "nhìn trộm", liền biết Tô Vấn Cơ hẳn là đã mở Thiên Mệnh nhãn của mình ra. Tô Vấn Cơ hít thở đều một chút, lắc đầu nói, "Tạm thời không biết, nhưng bên cạnh hắn có một người."



"Ai?"



"Không nhìn rõ mặt, ta chỉ biết là nữ tử, y phục màu tím, cánh tay lộ ra trông có vẻ còn trẻ, nhưng thanh âm lại tựa hồ như lão bà 50 tuổi. Đầu vai nàng có một con rối gỗ ngồi phía trên, xung quanh đều có tà khí, nhìn qua không giống tu sĩ chính đạo."



Tô Vấn Cơ nói một hơi, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn liếc mắt nhìn nhau.



"Trong Thượng Quan sơn trang," Phó Trường Lăng nhíu mày, "Thượng Quan phu nhân từng nhắc qua, lúc trước người tới Thượng Quan gia hủy hoại trận pháp chính là một nữ tử mặc áo tím, trong lòng ngực ôm một hài tử, diện mạo hơn hai mươi tuổi, nhưng thanh âm lại là lão bà 50."



Nói xong, Phó Trường Lăng không khỏi nói: "Cái gọi là "hài tử" kia, kỳ thật chính là rối gỗ này?"



"Ừ." Tần Diễn gật đầu, tán thành nói, "Vô cùng có khả năng."



"Nếu là như thế," Phó Trường Lăng tiếp tục phân tích, "Người mang Vân Vũ đi lần này cũng là nàng, vậy nàng là người Việt gia?"



Nói xong, hắn nhíu mày: "Người nào thuộc Việt gia lại có tu vi cao như vậy, còn xuất quỷ nhập thần, không muốn người biết?"



"Huyết Ma, Việt phu nhân."



Tô Vấn Cơ ra tiếng, Phó Trường Lăng lập tức trở nên trầm mặc.



Đối với Việt phu nhân này, hắn nhớ rõ.



Hắn nhớ rõ là vì hai việc, một là cái chết của Việt Tư Hoa, hai là sự sụp đổ của Hồng Mông Thiên cung.



Năm đó sau khi hắn bị huỷ hoại Kim Đan tại Tuyền Ki mật cảnh, Việt Tư Hoa vốn là muốn tìm biện pháp khác để giết hắn, nhưng nàng còn chưa kịp động thủ, đã chết ở Thái Bình trấn.



Thái Bình trấn là lãnh địa ngay giao giới giữa Việt thị và Phó thị, là một nơi không ai quản thúc, chỉ là một thị trấn không lớn không nhỏ có vạn người cư trú. Nghe đồn trên đường về nhà ngoại thăm, Việt Tư Hoa dừng chân nghỉ ngơi ở Thái Bình trấn, sau đó chết trong khách điếm.



Đêm đó không chỉ có nàng chết, mà toàn bộ người trong trấn đều bị tàn sát, chỉ là nàng chết hơi đặc biệt hơn, máu trong cơ thể đều bị hút khô, lại bị trường đinh đóng vào tường. Khi phát hiện thi thể nàng, nghe nói người còn chưa tắt thở.



Lúc ấy Phó Trường Ngôn cũng ở trong khách điếm đó, tận mắt thấy mẫu thân mình chết thảm, bị dọa điên tới mất thần trí, vậy nên Quân Tử đài luận chiến một năm sau đó, Phó gia không có người trẻ nào có năng lực thích hợp đi dự, đành phải đưa Phó Trường Lăng đi, nhất chiến thành danh liền đoạt giải nhất.



Khi đó không ai nói ra tên hung thủ, Phó Trường Lăng cũng không tận mắt nhìn thấy, nhưng bên trong Phó gia đều thịnh truyền một cái tên: Việt phu nhân.



Bởi vì hành động hút máu khô kiệt này, đúng là cách mà Việt phu nhân quen dùng.



Việt phu nhân xuất quỷ nhập thần, sau khi Việt Tư Hoa chết, Việt gia cùng Phó gia đều đã từng phái người tìm kiếm tung tích Việt phu nhân khắp nơi, nhưng những người đó đều là không bệnh mà chết, sau đó qua một thời gian dài cũng không ai nhắc tới Việt phu nhân nữa. Thẳng đến khi ma tu Nghiệp Ngục lâm thế, Việt phu nhân đột ngột xuất hiện, đầu nhập vào ma tu, trở thành kẻ chỉ huy trận tiến công Hồng Mông Thiên cung năm đó.



Sau khi nàng bất chấp tất cả tiêu diệt Hồng Mông Thiên cung, Lận gia cũng cởi bỏ lệnh phong sơn cấm xuất quan nhiều năm, Lận gia gia chủ Lận Nhai tự tay dùng kiếm trảm chết Việt phu nhân, sau đó đứng trên chiến trường, ôm thi thể Việt phu nhân tự vận chết.




Vị Việt phu nhân này, nhiều năm qua vẫn luôn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hiếm khi có người gặp qua.



Mọi người chỉ biết là nàng ta giết người lấy máu, từng giết hơn một ngàn tu sĩ để kiến tạo một cái huyết trì. Lúc Vân Trạch tiên giới vây công nàng, nàng nằm ở bên trong huyết trì đó, nghe người khác truy vấn, lười nhác cười: "Ngươi hỏi ta vì sao phải giết nhiều người như vậy?"



"Bởi vì ta mệt mỏi, muốn tắm một cái."



Sau trận chiến đó, nàng chạy thoát rời đi, trở thành kẻ đứng đầu bảng truy nã lãnh thưởng của Vân Trạch tiên giới. Nhưng nàng xuất quỷ nhập thần, lúc sau cũng không thật sự làm gì nổi bật, dần dà, đối với mấy tiểu bối, chỉ là mơ hồ biết có một người như vậy mà thôi.



Không ai biết nàng đến từ đâu, cũng hiếm ai biết nàng rốt cuộc đã làm gì, thậm chí tại sao nàng mang họ Việt, đều không có người biết.



Nghe được cái tên đó, Phó Trường Lăng thật ra cũng không ngoài ý muốn, hắn gật gật đầu, sau lại nghe Tần Diễn nói: "Tại sao nàng bắt đi Vân Vũ?"



Tô Vấn Cơ lắc lắc đầu: "Cái này, có lẽ khi bắt được nàng rồi, chúng ta mới biết."



"Xác định là nàng?" Tần Diễn hỏi lại, Tô Vấn Cơ nhấp ngụm trà, "Này cũng chỉ là phỏng đoán, nhưng trong những người ta biết, người khớp với tất cả điều kiện trên, cũng chỉ có Việt phu nhân."



Nếu nói trên đời này ai biết nhiều người ở Vân Trạch Tiên giới nhất, thì không ai ngoài Tô Vấn Cơ. Y đã nói như vậy rồi, Tần Diễn nghĩ nghĩ, đáp lại: "Ngươi vẽ lại người nhìn thấy cho ta xem."



Tô Vấn Cơ ngẩn người, một lát sau, y bật cười: "Chỉ có ngươi mới dám kêu ta làm nhiều như thế, bất quá," y nhướng mày, con mắt bị lụa trắng che mắt cứ như có thể nhìn thấy mà nghiêng qua, "Phải có người giúp ta mài mực."



Đáy mắt Tần Diễn hiện chút ý cười, trên mặt nói: "Ngươi đúng là trước nay không chịu thiệt thòi."



"Cái đấy ngươi nói sai rồi," Tô Vấn Cơ một mặt kêu người hầu chuẩn bị giấy bút, một mặt nói, "Ta ở chỗ ngươi chịu thiệt, còn ít sao?"



Hai người câu được câu không trò chuyện, Phó Trường Lăng ngồi quỳ ở sau Tần Diễn, quay đầu nhìn hoa sen đang nở rộ trong hồ.



Đệ tử mặc Tô thị phục sức chèo thuyền tới, ở cách đó không xa hái đài sen, thanh âm có chút xa xăm, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe tiếng cười đùa giỡn.



Tiếng Tần Diễn lại gần ngay tai hắn, đang cùng Tô Vấn Cơ nói chuyện. Hai người quen biết đã lâu, lời nói nhẹ nhàng thong dong, trong cái nắng ấm giờ Ngọ, lại hợp thành một loại mộng ảo thanh thản.



Phó Trường Lăng ở trong không khí an bình nhu hòa đó, không hiểu sao lại sinh ra vài phần hoảng hốt. Hắn cảm thấy bản thân cứ như đã đi vào giấc mộng người khác, tại cảnh mộng hư ảo này, bị chủ nhân giấc mộng đuổi ra.



Hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía Tần Diễn, yên lặng nhìn y cùng Tô Vấn Cơ nói chuyện đàm tiếu. Tô Vấn Cơ bắt đầu lảm nhảm về loại trà mới, Tần Diễn không uống trà, nhưng Tô Vấn Cơ thích, nên cũng lẳng lặng nghe, sau đó nếm trà Tô Vấn Cơ pha cho y, lại bất đắc dĩ đáp lại: "Thật sự uống không thấy khác gì nhau."



Hai người nói chuyện, người hầu bưng bút mực đi lên, thay đổi bàn nhỏ. Tần Diễn tự giác duỗi tay đi lấy đồ mài mực, nhưng ngay khi y vừa chạm vào, Phó Trường Lăng ma xui quỷ khiến vươn tay.



Tần Diễn ngẩn người, Phó Trường Lăng cũng không ngờ mình sẽ làm vậy, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, cười bảo: "Ngươi cứ tiếp tục hàn thuyên với Tô thiếu chủ, mấy việc này cứ để sư đệ ngươi làm."



Nói xong, hắn cầm đệm hương bồ qua ngồi quỳ ở bên cạnh bàn, mài mực cho Tô Vấn Cơ. Tô Vấn Cơ nghe bên cạnh có động tĩnh, cũng cầm bút lên, làm như vẫn còn một đôi mắt trên mặt, quay đầu "liếc mắt nhìn" Tần Diễn một cái, cười nói: "Có sư đệ, A Diễn sống đúng là khác xưa nhiều."



Tô Vấn Cơ nói xong cũng cầm bút, chấm nhiễm mực nước, đặt bút vẽ ra hình một người.



Chờ y vẽ xong rồi, Tần Diễn nhìn thoáng qua, giơ tay phất một cái, nét mực trên giấy liền khô lại. Tần Diễn đứng dậy hành lễ với Tô Vấn Cơ: "Không còn chuyện gì khác, cáo từ trước."



Phó Trường Lăng nghe y nói, đưa tay nhận bức họa Tần Diễn đưa qua, thong thả ung dung đứng dậy, đi theo Tần Diễn cáo biệt Tô Vấn Cơ.



Tô Vấn Cơ gật gật đầu, cười nhìn hai người rời đi. Chờ hai người đi xa, người hầu bên cạnh bưng nho đến trước mặt Tô Vấn Cơ, nửa quỳ bảo: "Thiếu chủ, có cần phải phái người giúp y tìm người không?"



"Sao?"




Tô Vấn Cơ quay đầu nhìn về phía người hầu bên cạnh, y hái một quả nho, cười nói: "Hai người họ mà còn cần ta giúp?"



"Thứ bọn họ biết, sợ là còn nhiều hơn ta đó."



Tô Vấn Cơ nói xong, ném quả nho vào trong miệng.



Phó Trường Lăng đi theo Tần Diễn, hai người mới ra khỏi Thiên Tinh phong, liền nghe Tần Diễn hỏi: "Quen sao?"



Phó Trường Lăng ngẩn người, một hồi mới hiểu. Nếu Tần Diễn đã biết hắn trùng sinh trở về, tất nhiên sẽ hỏi hắn biết Việt phu nhân này không. Hắn gật đầu, quyết đoán nói: "Nghe qua, cũng gặp qua."



"Sao tìm được nàng?"



Tần Diễn tiếp tục hỏi, Phó Trường Lăng lắc đầu: "Một tháng sau, có khả năng nàng sẽ xuất hiện ở Thái Bình trấn, tìm kế mẫu ta."



Tần Diễn không nói chuyện, Phó Trường Lăng thấy y không lên tiếng, không khỏi nhìn y một cái: "Ngươi đang lo lắng gì à?"



"Ta đang nghĩ xem chúng ta có nên tách ra hành sự không."



Tần Diễn vừa nói ra câu đó, lòng Phó Trường Lăng lập tức run lên. Hắn không ngờ bản thân mình đã làm tới mức này rồi, Tần Diễn vẫn còn muốn tách ra khỏi hắn. Hắn quay đầu đi, nhỏ giọng đáp: "Tùy sư huynh an bài."



"Vân Vũ tất phải cứu," Tần Diễn nhíu mày, cảm thụ gió thổi qua gò má, hoàn toàn không phát hiện cảm tình người bên cạnh đang thay đổi. Trong lúc Phó Trường Lăng đang ngẩn người, nói tiếp: "Nhưng chuyện phong ấn cũng không thể kéo dài. Ta đang nghĩ, không bằng ta đi cứu Vân Vũ, còn ngươi đi giải quyết phong ấn," nói xong, Tần Diễn quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Thế nào?"



Nghe lời y nói xong, tâm tình Phó Trường Lăng lập tức tốt hơn rất nhiều, hắn vừa thả lỏng, cảm xúc bình thường cũng được nâng lên, trở nên vui vẻ. Hắn cười cười, ôn hòa nói: "Phong ấn tiếp theo ở đâu, sư huynh biết sao?"



Tần Diễn khựng lại một chút, do dự mà nói: "Đúng là ta chưa có manh mối, cho nên ta tính đi điều tra trước."



"Vậy tại sao không thể đi cùng ta?"



Phó Trường Lăng tiếp lời y, Tần Diễn lập tức phản ứng lại: "Ý ngươi là Việt phu nhân có liên quan tới phong ấn?"



"Rất có khả năng." Phó Trường Lăng dùng cây quạt nhỏ chạm vào lòng bàn tay, thong thả phân tích, "Ngươi xem, phong ấn thứ nhất ở Tuyền Ki mật cảnh, ở mật cảnh dùng mẫu - tử trận pháp mở ra thông với Thượng Quan gia, mà sở dĩ Thượng Quan gia bắt đầu tu luyện tà thuật, lại là do Việt phu nhân một tay đúc thành. Phong ấn thứ hai nằm ở Vạn Cốt nhai, tuy rằng nhìn qua không có liên quan gì quá nhiều tới Việt phu nhân, nhưng nàng cũng xuất hiện ở Vạn Cốt nhai, còn bắt đi Vân Vũ. Quan trọng hơn là, ngươi có nhớ hay không, ở trong kí ức của mấy hồn phách kia, chúng ta từng đứng giữa trung tâm trận pháp luyện hóa người, nhìn thấy một thiếu nữ."



Nghe hắn nói xong, Tần Diễn vội vàng nhớ lại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu: "Là Việt phu nhân?!"



"Đúng vậy," Phó Trường Lăng gật đầu, trầm giọng nói, "Nếu ta nhớ không lầm, ngũ quan cô nương kia nhìn cực kì tương tự bức họa này. Mỗi một phong ấn đều có quan hệ dây mơ rễ má với Việt phu nhân, như vậy cái phong ấn thứ ba, có lẽ cũng sẽ liên quan mật thiết với nàng."



"Ngươi nói rất đúng."



Tần Diễn đáp lại ra tiếng, vừa đi vừa nói, hai người đã tới Vấn Nguyệt cung.



Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng một trước một sau thu kiếm, ấn theo lễ nghĩa cùng nhau đi đến trước cửa đại điện, Tần Diễn ở cửa cung kính ra tiếng: "Sư phụ, đệ tử đã trở lại."



Chưa đầy một lát, bên trong truyền đến một tiếng lãnh đạm đáp lại: "Vào đi."



Hai người cùng đi vào, liền thấy Giang Dạ Bạch đang ngồi đả tọa trên đệm hương bồ. Hắn nhìn qua đã gầy đi rất nhiều, nhưng ngoài ra cũng không có gì thay đổi. Hai vị đệ tử đứng ở một bên đợi trong chốc lát, Giang Dạ Bạch chậm rãi thu hồi linh khí, mở mắt ra, sau đó đem ánh mắt dịch sang hai người đệ tử.



Hai người đều đã dùng lực lôi kiếp đột phá Hóa Thần, thay đổi rất rõ ràng. Tần Diễn và Phó Trường Lăng đều trở nên cao hơn một chút, ngũ quan vốn mang vài phần viên nhuận nhu hòa của thiếu niên giờ đã hóa thành dáng vẻ góc cạnh rõ ràng của thanh niên.



Đối với Phó Trường Lăng, loại biến hóa này là anh tuấn, phai nhạt đi sắc đào hoa nguyên bản của hắn, nhưng đối Tần Diễn, loại biến hóa này lại vô thức tăng thêm diễm lệ trên khuôn mặt y.




Giang Dạ Bạch nhẹ nhàng đảo qua, ánh mắt đừng ở trên tai Tần Diễn một lát, sau đó lại dời đi, tiếp theo lại nhìn lướt qua Phó Trường Lăng, lạnh nhạt nói: "Hóa Thần kỳ."



"Vâng."



Tần Diễn cung kính đáp lại: "Dưới Vạn Cốt nhai có chút kỳ ngộ."



Giang Dạ Bạch gật đầu, ánh mắt lại là nhìn Phó Trường Lăng: "Phong ấn sao rồi?"



"Hồi bẩm sư phụ." Phó Trường Lăng lập tức cung kính trả lời, "Đã gia cố xong."



"Xác nhận không có bất trắc?"



"Không có." Phó Trường Lăng đáp rất nghiêm túc, "Con cầm pháp đồ sư tôn đưa, làm theo chỉ thị của sư tôn. Vì để ngừa vạn nhất, ta còn để lại một cái tiểu trận, một khi có người đụng vào trận pháp, ta sẽ lập tức cảm nhận được, để ngừa ma tu phá hư phong ấn."



Giang Dạ Bạch ừ một tiếng, gật đầu nói: "Tốt."



"Còn chuyện gì khác bẩm báo sao?"



Giang Dạ Bạch giương mắt nhìn về phía Tần Diễn, Tần Diễn tiến lên một bước, bình tĩnh nói: "Sư phụ, Vân Vũ đã mất tích."



Giang Dạ Bạch nhíu mày: "Sao lại mất tích?"



Tần Diễn ngắn gọn thuật lại chân tướng, Giang Dạ Bạch lẳng lặng nghe xong một lát, nghe đã tìm được manh mối rồi, làm như thả lỏng vài phần, gật đầu nói: "Nếu các con đã có manh mối, vậy thì tiếp tục tra đi. Lệnh bài Hồng Mông Thiên cung ta đã giao cho A Diễn, nếu cần hỗ trợ, lấy lệnh bài ra là được."



"Vâng."



Hai người cung kính trả lời, Giang Dạ Bạch nhìn hai người, trầm mặc một lát sau, hắn chậm rãi nói: "Vi sư gần đây sự vụ bộn bề, không giúp gì được các con, là vi sư không phải. Đặc biệt là Tu Phàm," hắn giương mắt nhìn về phía Phó Trường Lăng, mang theo vài phần xin lỗi, "Từ lúc con nhập môn tới nay, ta vẫn chưa từng chỉ điểm cái gì cho con......"



"Sư phụ không cần nói vậy," Phó Trường Lăng lập tức ngắt lời Giang Dạ Bạch, cung kính nói, "Có thể vào kiếm tiên sư môn, đã là vinh hạnh của đệ tử, việc cấp bách nhất của sư tôn chính là bảo trọng thân thể, mấy việc giáo thụ này, tương lai còn dài."



Giang Dạ Bạch nghe vậy, rõ ràng cũng giống y như Tần Diễn, không nói nhiều lời, gật gật đầu, do dự một lát, hắn thở dài nói: "Các con nghỉ ngơi trước đi, sau này cần làm gì thì làm cái đó."



Tần Diễn do dự một chút, y ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dạ Bạch, tựa hồ do dự muốn nói gì đó, Giang Dạ Bạch thấy ánh mắt y liền biết y đang lưỡng lự, nói thẳng: "Muốn nói cái gì thì nói đi."



Tần Diễn nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn chỉ hành lễ: "Sư phụ bảo trọng."



"Mấy cái nghi thức xã giao lại rất nhiều." Giang Dạ Bạch cười, ánh mắt nhu hòa đi vài phần, ngẩng đầu nhìn lên tóc Tần Diễn, do dự một lát, chậm rãi hỏi, "Trước nay con đều thúc quan, sao lại đột nhiên mang dây cột tóc?"



"Vạn Cốt nhai thúc quan không tiện," Tần Diễn một năm một mười đáp, "Sư đệ tặng cho con dây lụa, vẫn luôn cột trên đấy."



Giang Dạ Bạch nghe vậy, động tác khựng lại một chút, gật gật đầu, hài lòng bảo: "Sư huynh đệ các con quan tâm lẫn nhau, ta cũng yên tâm."



Nói xong, hắn nhìn sắc trời: "Trời chiều rồi, trở về đi."



Nói tới đó, Tần Diễn cũng không nề hà, đưa Phó Trường Lăng ra khỏi Vấn Nguyệt cung. Ra cung rồi, Phó Trường Lăng nhìn thoáng qua Tần Diễn, thấy y nhíu mày, không khỏi nói: "Sư huynh hình như đang lo lắng?"



"Không có gì."



Tần Diễn theo bản năng trả lời, nhưng mà lúc vừa nói xong, y lại do dự một lát, sau đó tìm lời hỏi: "Ta thấy thân thể sư phụ hình như không tốt lắm, ngươi nhìn ra được gì không?"



"Đúng là có thương tích trong người," Phó Trường Lăng là pháp tu, đối với linh khí du tẩu mẫn cảm hơn kiếm tu rất nhiều. Tình huống linh khí du tẩu cũng gắn bó chặt chẽ với linh khí vận chuyển trong cơ thể, Phó Trường Lăng nghiêm túc suy nghĩ một lát, xác định nói, "Nếu theo tình huống hiện tại, cứ tĩnh dưỡng cho tốt, tất sẽ không gặp trở ngại."



Tần Diễn gật đầu, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn tiếp tục hỏi: "Ta có chuyện này, không biết có nên hỏi hay không."



"Ngươi đã hỏi như vậy tức là muốn hỏi rồi." Phó Trường Lăng nói thẳng, "Ngươi nói đi."



"Đời trước, sư phụ ta, ngài ấy......"



Tần Diễn cắn môi, Phó Trường Lăng trở nên trầm xuống, hắn nhất thời tkhông biết có nên nói cho Tần Diễn biết sự thật hay không, nhưng Tần Diễn vẫn hỏi thẳng: "Nói thật ta biết đi."



"Nghe đồn, ngài ấy chết trong tay ngươi."



Tần Diễn nghe vậy, tuy cũng còn coi như trấn định, nhưng sắc mặt vẫn trắng thêm vài phần. Y nghiêm túc nói: "Không đời nào."



"Năm đó ta cũng nghĩ như lời đồn, cho nên cũng không điều tra kĩ lưỡng." Phó Trường Lăng thở dài, "Xin lỗi."



"Vậy ngươi có manh mối nào khác hay không?"



Tần Diễn tiếp tục truy vấn: "Ngoài chuyện nghe nói ta giết, còn có chuyện gì liên quan sao?"



Phó Trường Lăng nghiêm túc suy tư, đời trước đối với thời gian trước khi Tần Diễn đọa ma, phần lớn đều là nghe đồn mà thôi. Với lại chuyện Tần Diễn giết sư phụ của y cũng không có dấu vết gì để xem xét tường tận. Hắn suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc lắc đầu.



Tần Diễn thấy hắn thật sự không có manh mối, tựa hồ như là ngơ ngác nghĩ cái gì, một lát sau, y phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói: "Không sao."



Hai người cùng nhau trở về Lãm Nguyệt cung, vừa đến cửa đã thấy Đại Hoa vội vàng chạy tới, cọ đến bên người Tần Diễn, nhảy múa xung quanh y. Tần Diễn lấy tay vuốt ve Đại Hoa một lát, con hồ ly kia hài lòng rồi, mới giống như khai ân mà nhìn thoáng qua Phó Trường Lăng, ngước ngước đầu về phía hắn, ý bảo hắn có thể sờ một chút.



Phó Trường Lăng bị con hồ ly này chọc tới buồn cười, ngồi xổm vuốt vuốt nó, vừa sờ vừa bảo: "Chậc chậc, hơn nửa tháng không thấy, lớn lên mỡ phì thể tráng lông bóng mịn màng, tới lúc vào nồi rồi....Ui ui ui! Ngươi đừng cắn! Nhả ra! Đừng có đuổi theo ta!"



Đại Hoa đuổi theo Phó Trường Lăng đùa giỡn, Tần Diễn đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, y cười cười, hình như đã mỏi mệt, nói với Phó Trường Lăng mình đi ngủ trước, sau đó xoay người vào phòng.



Phó Trường Lăng đùa giỡn Đại Hoa một lúc, đút chút đồ ăn cho nó, dỗ nó ngủ rồi mới trở về phòng của mình.



Trong phòng đã bốc mùi ẩm mốc, Phó Trường Lăng giơ tay niệm Thanh Khiết chú dọn dẹp, mơ hồ nghe được tiếng kêu của Tần Diễn.



Hắn nghe không rõ y đang gọi gì, chỉ cảm thấy âm điệu kia hình như có chút kinh hoảng, Phó Trường Lăng vội vàng vào phòng ngủ của y, tới cửa mới nghe rõ Tần Diễn kêu chính là "Sư phụ".



Hắn dừng bước chân, nhất thời không biết nên tiến hay lùi.



Do dự một lát, hắn thấy chăn Tần Diễn rơi xuống dưới chân, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là đi vào.



Tần Diễn hình như ngủ rất sâu, y cuộn tròn ở trên giường, thân thể hơi hơi run rẩy, như là đang trải qua một đợt ác mộng vĩnh viễn không thể thoát ra, lặp đi lặp lại: "Con xin lỗi...... Sư phụ......con xin lỗi......"



Phó Trường Lăng kéo chăn lên, nhẹ nhàng đắp lên người Tần Diễn, cũng chính ngay lúc đó, Tần Diễn chợt bừng tỉnh, thân thể theo bản năng rút ra kiếm ở mép giường, để thẳng ngay cổ Phó Trường Lăng.



Tóc của hắn bị cắt sượt qua nhẹ rơi trên mặt y, thần sắc hắn bình tĩnh, không có nửa phần gợn sóng, thậm chí còn thong thả nâng tay lên nắm vào bàn tay đang siết chặt chuôi kiếm kia, dùng ngữ điệu ổn trọng nhất, thì thầm: "Đừng sợ."



Hắn chậm rãi dịch kiếm ra: "Là ta, Phó Trường Lăng."