Trác Ngọc

Chương 71: Chính Tay Hắn Đã Giết Nương Hắn




Editor: Miri



- -----------------------------------------------------------------------



Khi Phó Trường Ngôn vào trong phòng, Việt Tư Hoa đang ở trong phòng ngủ. Phòng hơi lạnh, Việt Tư Hoa nghe thấy tiếng cửa mở thì chậm rãi mở mắt.



"Trường Ngôn?"



Nàng khàn khàn ra tiếng, Phó Trường Ngôn run run: "Nương, là con."



"Đã trễ thế này rồi," Việt Tư Hoa chống thân ngồi dậy, "Con tới làm gì?"



Phó Trường Ngôn không nói chuyện, hắn đứng ở cửa, thân mình khe khẽ run rẩy. Việt Tư Hoa có chút kỳ quái, nàng lo lắng nhi tử mình xảy ra chuyện gì, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi đến trước mặt Phó Trường Ngôn, nhìn hắn từ đầu tới chân: "Trường Ngôn, con làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra? Con kể nương nghe đi"



"Nương!" Phó Trường Ngôn đột nhiên khóc lóc quỳ xuống, giơ tay muốn ôm Việt Tư Hoa, cũng ngay lúc hắn giơ tay kia, một con trùng nhỏ đột nhiên bay ra từ cánh tay hắn, chui thẳng vào thân thể Việt Tư Hoa. Nàng hoảng sợ muốn la, nhưng chỉ vừa kịp phát ra một tiếng "A!", đã lập tức mất đi thanh âm.



Nàng cảm giác được đau nhức trong bụng, đẩy mạnh Phó Trường Ngôn ra, nàng khiếp sợ nhìn nhi tử của mình đang quỳ dưới đất, Phó Trường Ngôn liều mạng dập đầu: "Con xin lỗi...nương......con không còn cách nào khác...chỉ một người được sống, con không còn cách nào khác..."



Việt Tư Hoa không nói được, cảm thấy Kim Đan trong bụng đã từ từ biến mất, nàng đau đến mức nằm sõng soài trên mặt đất, khe khẽ run lên. trong lúc còn đang hoảng hốt, nàng thấy Phó Trường Ngôn đứng lên, sau đó rút đao ra đi về hướng nàng.



Tim Việt Tư Hoa cứ như đã bị một lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua, cũng có thể đã thật sự có một lưỡi đao đâm xuyên qua nàng. Nàng cũng không còn phân rõ mình đã chết hay vẫn còn sống. Nàng nhìn Phó Trường Ngôn giấu đao đi, bế nàng lên giường rồi đắp chăn lên, sau đó ra vẻ trấn định đi ra ngoài.



Bên ngoài truyền đến tiếng ôn hòa của Thượng Quan Minh Ngạn: "Phó phu nhân thế nào?"



"Bà ấy ngủ rồi." Phó Trường Ngôn khàn khàn ra tiếng, "Đừng quấy rầy, để cho bà ấy ngủ ngon giấc."



Nói xong, thanh âm dần dần biến mất, hóa thành một mảnh yên lặng.



Trong sự yên tĩnh, nàng thấy một nữ tử váy tím lặng lẽ từ trong bóng đêm đi ra.



Nàng đeo mặt nạ, một nửa bên dưới đã bị kéo lên để phía dưới nửa trên, Việt Tư Hoa thấy không rõ khuôn mặt nàng, nhưng trong một khắc ấy, nàng lại biết rõ đây chính là Việt Tư Nam.



Sinh mệnh nàng dần dần trôi đi, Việt Tư Nam ngồi vào mép giường nàng, lẳng lặng nhìn chăm chú.



"Kim Đan bị hủy, rất đau." Việt Tư Nam bình tĩnh mở miệng, "Nhưng bị người thân phản bội, lại càng đau hơn, đúng không?"



Việt Tư Hoa không nói được, Việt Tư Nam quay đầu đi, chậm rãi nói: "Nếu hắn không giết tỷ, ta hẳn cũng sẽ không động thủ. Rốt cuộc, tỷ nợ muội chỉ có tình và Kim Đan, nhiều năm qua, muội thật sự cũng nợ tỷ không ít thứ."



"Muội chỉ là muốn biết, có phải ai cũng sẽ giống như tỷ. Sự thật chứng minh...." Việt Tư Nam ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Việt Tư Hoa, bình tĩnh mở miệng, "Quả thật ai cũng đều như thế, dơ bẩn."



Nói xong, nàng nâng tay đẩy nửa dưới mặt nạ xuống, che khuất cả khuôn mặt.



"Chỉ có Lận Trần tỷ tỷ," nàng đứng lên, có vài phần tiếc hận, "Là người sạch sẽ nhất thế gian này."





Vừa mới dứt lời, Việt Tư Hoa liền dùng phần sức lực cuối cùng, bắt lấy tay Việt Tư Nam.



Việt Tư Nam đưa lưng về phía nàng, không có quay đầu lại. Việt Tư Hoa nâng tay, run rẩy viết ba chữ vào lòng bàn tay nàng:



Tỷ xin lỗi.



*** ***



Phó Trường Lăng trở vào trong phòng mình, Tần Diễn còn ngồi ở cửa sổ. Hắn không dám quay đầu lại nhìn Tần Diễn, liền ra vẻ trấn định, nằm trên giường đưa lưng về phía y.



Phó Trường Lăng không nói câu nào, vừa vặn cho Tần Diễn một quãng thời gian để bình tĩnh lại. Sau khi nội tâm y bình tĩnh lại rồi, nhất thời lại không biết nên nói gì.



Y biết có lẽ trong tâm Phó Trường Lăng vẫn không thể dứt bỏ được y. Chỉ là y không hiểu, rốt cuộc tại sao, hắn lại không thể dứt bỏ.




Bởi vì Yến Minh năm đó sao?



Nhưng sự tồn tại của người tên Yến Minh kia, đã trải qua rất nhiều năm rồi, ngay cả bản thân y cũng nhớ không rõ.



Ngoại trừ Yến Minh, lúc sau chỉ còn sót lại Tần Diễn. Vậy thì chỗ nào, lại có thể làm Phó Trường Lăng yêu sâu nặng như vậy đây?



Suy cho cùng, từ sau khi ra khỏi Tuyền Ki mật cảnh, bọn họ dường như không thể nào có cơ hội nói chuyện với nhau. Mỗi một lần hai người tương ngộ, đều là đao kiếm tương hướng, nơi nào có thể sinh tình đây?



Đời trước cảm tình của y đố với Phó Trường Lăng, là bởi vì y từ đầu tới đuôi biết hết mọi chuyện. Y lặng lẽ để ý Phó Trường Lăng, yên lặng bồi bạn, yên lặng bảo hộ. Từ đầu tới cuối, y đều ở một góc tối tăm nhìn ngắm người này, một năm, mười năm, ba mươi năm.



Sau đó những người y quen, những người y quan tâm, từng bước từng bước xa rời thế gian, chỉ còn Phó Trường Lăng tràn ngập sinh lực, cứng cỏi tồn tại. Vậy nên tất cả những thứ có thể mang tên "cảm tình" trên thế gian này, y đều ký thác vào người Phó Trường Lăng.



Đây là "yêu" của Tần Diễn đời trước dành cho Phó Trường Lăng.



Nhưng "yêu" của Phó Trường Lăng dành cho Tần Diễn, lại bắt đầu từ đâu?



Tần Diễn không rõ. Y muốn hỏi, rồi lại cảm thấy đường đột. Rốt cuộc hỏi rõ ràng xong rồi, thì làm gì nữa đây?



Tần Diễn lập tức hoang mang, kỳ thật, y cũng không thể đáp lại hắn......



Phàm chỉ một chút khả năng, y cũng không đành lòng khiến cho Phó Trường Lăng thêm dày vò.



Rốt cuộc, hắn cũng chưa làm sai chuyện gì. Kiếp trước kiếp này, đều là bản thân y nợ hắn rất nhiều.



Nghĩ vậy một chút, Tần Diễn từ từ nguội lạnh. Y quay đầu lại nhìn thoáng qua Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng tuy rằng đưa lưng về phía hắn, lại cũng cảm giác được ánh mắt Tần Diễn. Hắn cương thân mình, sợ Tần Diễn nói gì đó.



Tuy rằng hắn đã kê bậc thang, nói bản thân chỉ là quá cô đơn, muốn vui đùa một chút, nhưng hắn không biết Tần Diễn tin hay không. Nếu Tần Diễn không tin, sợ y lại muốn nói lời đả thương người khác.




Những lời này có rất nhiều, hắn không muốn lại nghe nữa.



Hắn không còn cách nào khác. Nếu có thể khắc chế bản thân một chút thôi, hắn cũng không muốn làm Tần Diễn khó xử như vậy.



Hai người, một giả vờ ngủ say, một chần chờ không nói. Qua hồi lâu, Tần Diễn chậm rãi lên tiếng: "Ngươi......"



Nói còn chưa dứt lời đã nghe hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ánh mắt Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng đều lạnh đi, sau đó liền nghe Thượng Quan Minh Ngạn sốt ruột kêu: "Sư huynh! Thẩm huynh! Không ổn!"



Vừa dứt lời, hai người đã xông thẳng tới phòng Việt Tư Hoa. Tần Diễn từ nhảy vào phòng từ cửa sổ, Phó Trường Lăng từ hành lang chạy vào, hơi chậm hơn y. Lúc vào trong, hắn đã thấy Tần Diễn đứng ở mép giường, tay đặt lên cổ nữ nhân ở trên giường, Phó Trường Lăng vào cửa, Tần Diễn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Đã chết."



Phó Trường Lăng im lặng, hắn xông lên phía trước, xốc chăn lên.



Việt Tư Hoa cả người đầm đìa máu, lồng ngực và bụng đều có lỗ thủng, thủ pháp giết người vụng về khó khăn, Phó Trường Lăng giơ tay lướt qua trên người, bình tĩnh nói: "Con trùng rối đặc chế, chỉ ăn Kim Đan nàng, cũng không tới mức chết người."



Nói xong, Phó Trường Lăng ngẩng đầu lên, quét một vòng quanh mình.



Trận pháp không bị phá hư, hẳn là ôn hòa tiến vào trong phòng, không có bất luận vết tích nào thể hiện dùng vũ lực. Phó Trường Lăng nhìn Thượng Quan Minh Ngạn đang thở dốc đứng ở cửa: "Vừa rồi có ai vào không?"



"Phó công tử."



Thượng Quan Minh Ngạn nuốt một chút nước miếng, nhìn về phía nữ nhân trên giường: "Là Việt Tư Nam tới sao?"



"Không."



Phó Trường Lăng xoay người, chỉ nói: "Ngươi kêu người tới xử lý thi thể bà ta. Trong thân thể có rối trùng, ta đã đặt kết giới trong cơ thể bà ta, đưa thi thể ra sân rồi sẽ lập tức thiêu rụi."



"Vậy ngươi......"




Thượng Quan Minh Ngạn thấy Phó Trường Lăng vội vàng ra ngoài, lời còn chưa hỏi xong đã nghe Phó Trường Lăng nói: "Đi tìm Phó Trường Ngôn."



"Ngươi đi làm đi." Tần Diễn dặn dò Thượng Quan Minh Ngạn một câu, sau đó cũng theo Phó Trường Lăng ra khỏi đấy.



Phó Trường Lăng đi thẳng xuống dưới lầu, một chân đá văng cửa phòng Phó Trường Ngôn, vừa vào đã thấy Phó Trường Ngôn trốn ở trong chăn, cả người run bần bật.



Phó Trường Lăng đi đến trước mặt hắn, nói thẳng: "Gặp Việt Tư Nam ở đâu?"



"Cái...cái gì?" Phó Trường Ngôn cứ như nghe không hiểu hắn nói đang nói gì, Phó Trường Lăng tiến lên một bước tát thẳng vào mặt hắn, cả giận nói, "Tỉnh táo lại chưa? Ngươi gặp Việt Tư Nam ở đâu?!"



"Ta không biết......" Phó Trường Ngôn lắp bắp, "Ta không biết ngươi đang nói gì."



"Không biết ta đang nói gì?" Phó Trường Lăng mở tay ta, một con Trùng Nhân Ngẫu liền ngoan ngoãn nằm ường trên tay, hắn bật cười, "Có phải ngươi muốn ta bỏ con Trùng Nhân Ngẫu này vào người ngươi rồi, ngươi mới hiểu ta đang nói gì?"




"Đừng!" Phó Trường Ngôn la hoảng lên, hắn cuống quít lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nói: "Đừng tới gần ta! Ta nói, cái gì cũng nói!"



Phó Trường Lăng thấy hắn kinh sợ đến thế này, cũng không kích thích hắn, đứng thẳng lưng lại, bình đạm nói: "Nói đi."



"Ngay tối nay," Phó Trường Ngôn nuốt nước miếng, cứ như lá gan đã bị dọa phế đi, "Ta......ta trở về phòng, liền thấy bà ta đứng trong phòng mình. Ngay chỗ đó,"



Phó Trường Ngôn nâng tay chỉ vào tủ đồ cách đó không xa, "Bà ta dựa vào, thân mặc váy tím, mang theo mặt nạ, là màu trắng, vẽ gia huy Phó gia chúng ta. Bà ta búng ngón tay bắn ra, liền có một thứ gì đó chui vào thân thể ta. Thứ kia chạy loạn bên trong, bà ta bảo nếu trong một canh giờ, ta không nghĩ ra cách đưa thứ này vào cơ thể nương ta, thứ này sẽ ăn ta."



"Cho nên ngươi giết chính mẫu thân mình."



Phó Trường Lăng lạnh nhạt ra tiếng, Phó Trường Ngôn nghe vậy, tức khắc hồng mắt, hắn giơ tay ôm đầu: "Ta không muốn...nhưng quá đau......"



"Nàng đi hướng nào?"



Phó Trường Lăng lạnh lùng hỏi. Phó Trường Ngôn lắc lắc đầu: "Không biết, ta không dám nhìn, bà ta đột nhiên tới, đột nhiên biến mất."



Nghe vậy, Phó Trường Lăng nhíu mày.



"Các ngươi cũng chớ có trách ta," Phó Trường Ngôn thấy Phó Trường Lăng và Tần Diễn không nói lời nào, hắn khàn khàn nói, "Ta cũng là không còn cách nào khác, nếu nương ta không chết, chúng ta đều phải chết. Là bà ấy chọc họa, đây là kẻ thù bà ta, chỉ cần bà ta chết, sẽ không còn ai phải chết. Ta đây cũng là đại nghĩa diệt thân, ta là vì mọi người......"



Phó Trường Lăng nghe không nổi nữa, xoay người rời khỏi đó. Ra cửa rồi, hắn giơ tay phất qua, cửa phòng bị khóa lại.



Tần Diễn đi theo sau hắn, suy tư nói: "Hiện giờ Việt Tư Hoa đã chết, chúng ta làm gì đây?"



"Chờ tới ngày mai đi."



Phó Trường Lăng suy tư nói: "Nếu ngày mai ra không được, đó chính là thật sự như lời nàng nói, muốn tất cả chết đi chỉ còn một nhân tài ra ngoài. Nếu vậy nnàng nhất định là còn thù chưa báo, chắc chắn sẽ xuất hiện lại. Nếu ngày hôm mai có thể đi ra ngoài, như vậy," Phó Trường Lăng bình tĩnh nói, "Nàng hẳn là cũng đã rời đi."



"Ừm."



Tần Diễn gật gật đầu, y thấy mặt Phó Trường Lăng lạnh lẽo, suy nghĩ một lát thì khuyên nhủ: "Ngươi không cần phải quá phẫn nộ, Phó Trường Ngôn cũng không nhất định là người ác độc, có lẽ hắn chỉ là nhất thời hồ đồ."



"Nhất thời hồ đồ?" Phó Trường Lăng nghe xong, cười lạnh ra tiếng, "Nếu hắn thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ, đời trước đã không chỉ có mình hắn sống sót ra khỏi đây."



Tần Diễn ngẩn người, sau đó hơi do dự hỏi: "Ý ngươi là?"



"Việt Tư Hoa là do chính hắn muốn giết," Phó Trường Lăng thần sắc bình tĩnh, cứ như đã thấy được thứ ghê tởm nhất thế gian này, vẫn giữ nét hờ hững, "Bởi vì hắn tin, chỉ có một người có thể sống sót. Hắn hiện giờ cũng không áy náy bao nhiêu, chỉ là muốn qua mặt chúng ta, làm chúng ta thả lỏng cảnh giác mà thôi."



"Nhốt kín hắn trong đó," Phó Trường Lăng quay đầu nhìn cửa phòng bị mình khóa lại, "Nếu hắn không có ác niệm, hắn sẽ ngoan ngoãn ngồi bên trong. Nếu hắn có ác niệm......"



Phó Trường Lăng nói, vẻ mặt mang theo sát ý: "Ta không thể lưu hắn."