Trác Ngọc

Chương 87: Sao Các Ngươi Biết Được?




Editor: Miri



- -------------------------



Phó Trường Lăng nghe tiếng "Ngoan" đó, bỗng cảm thấy nội tâm chua xót, nhưng lại mang theo vài phần giúp hắn thanh tỉnh lạ thường. Hắn biết rõ người trước mặt mình bây giờ cũng không phải là Việt Tư Nam trong ảo cảnh. Người trong ảo cảnh tốt đẹp, nhưng vẫn là Việt Tư Nam của 19 năm trước, ai biết được 19 năm qua đã xảy ra chuyện gì, cũng ai biết được rốt cuộc Việt Tư Nam của 19 năm sau đang nghĩ gì trong đầu.



Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn Việt Tư Nam, tay nàng vừa nhấc, hai cái ghế bỗng xuất hiện từ trong hư không, dừng ở phía sau Tần Diễn và Phó Trường Lăng. Trong tầm với của nàng xuất hiện một cái bàn, dịch chuyển đến trước mặt họ. Con rối trên đầu gối nàng nhảy xuống rót trà cho hai người, Việt Tư Nam nâng tách trà lên, nhấp một ngụm: "Thừa lúc ta còn chút tình nghĩa hiện tại, có câu nào muốn hỏi thì mau hỏi đi."



"Ta hỏi," Phó Trường Lăng nhìn con rối đặt tách trà trước mặt mình, rũ mắt nhìn chăm chú nước trà xanh, "Dì sẽ trả lời sao?"



"Ít ra sẽ không lừa ngươi"



Việt Tư Nam nghiêng thân dựa vào ghế, khẽ cười nói: "Ta cũng không phải mấy lão đông tây kia, nói quanh co lừa ngươi. Ở Phó gia này mười tám năm, ngươi thấy thế nào?"



"Ta nghĩ dì biết rồi?" Phó Trường Lăng cười khổ ngẩng đầu, "Ta không tin dì chưa từng tới nhìn ta một lần."



Nếu Việt Tư Nam là người trong ảo cảnh, nàng hẳn là tới nhìn hắn.



Việt Tư Nam không nói chuyện, nàng ngồi trong chốc lát, tựa hồ là nhớ tới gì đó, một lát sau, nàng cười tự giễu: "Ngươi cũng thông minh đấy. Khi ngươi còn nhỏ, ta thật là có trộm đi xem ngươi. Nhưng ta thân phận không tiện, chỉ có thể trộm nhìn ngươi. Có một lần ngươi gặp ta, thấy Hỏa Phượng bên cạnh ta," nói xong, Việt Tư Nam quay đầu, ôn nhu xoa đầu con rối đang bên cạnh nàng. Con rối ngẩng đầu nhìn nàng, sung sướng tới mức mở miệng nhe ra hàm răng lỗ chỗ, Việt Tư Nam bị con rối tên Hỏa Phượng kia chọc cười, cũng cười rộ lên, "Nó muốn chơi với ngươi, nhưng ngươi bị dọa sợ. Ta tưởng ngươi sợ ta, cũng không gặp nữa."



"Xin lỗi."



Phó Trường Lăng khàn khàn đáp, Việt Tư Nam lắc đầu: "Không trách ngươi. Khi đó ngươi còn nhỏ. Hiện tại ta không có nhiều thời gian, trở lại chuyện chính đi," Việt Tư Nam giương mắt nhìn hắn, "Có cái gì muốn hỏi thì hỏi mau chút. Hỏi xong, ta còn muốn hỏi ngươi."



"Vân Vũ ở đâu?"



Tần Diễn lập tức mở miệng, Việt Tư Nam nói thẳng: "Mười dặm ngoài động Lạc Hà. Nhưng mà các ngươi muốn dẫn hắn đi?"



Việt Tư Nam bật cười, Phó Trường Lăng nhíu mày: "Hắn không thể đi cùng chúng ta?"



"Thật ra có thể," Việt Tư Nam dựa vào vịn ghế, giơ tay chống cằm, "Nhưng thân thể của hắn đã bị hủy toàn bộ, bởi vì là thương tích do lệ quỷ gây ra nên âm khí quá nặng, không thể phục hồi như cũ, cho nên ta chỉ có thể tạo ra tay chân cho hắn, trông hơi dị thường"



"Không sao." Tần Diễn yên lòng, "Còn sống là được."



"Coi như đó là lễ vật ta cho các ngươi đi." Việt Tư Nam vẫn luôn gác chéo chân, thậm chí còn ngửa về phía trước, chống cằm, vô thức nhẹ nhàng đung đưa chân, trông rất giống một thiếu nữ trẻ, "Các ngươi muốn hỏi gì nữa?"



"Thứ chúng ta nhìn thấy trong thần thức, ngươi biết không?"



"Biết." nụ cười của Việt Tư Nam nhạt đi, "Ta đi theo các ngươi vào trong, ta ở thần thức của "Việt Tư Nam"."



"Chuyện xảy ra trong đó đều là thật?"



"Là thật." Việt Tư Nam cúi đầu, giơ tay vuốt lên tách trà bên cạnh, từ tốn kể, "So với thứ các ngươi nhìn thấy, còn phải thảm thiết hơn chút. Năm đó không có các ngươi hỗ trợ, cho nên mỗi lần giao đấu đều là huyết chiến, Lận Trần tỷ tỷ năm đó một người đi lên Hồng Mông Thiên cung đòi người, bị bọn họ đuổi giết cả đường đi. Phó Ngọc Thù ôm hài tử lén lút chạy trốn, bị người Phó gia mang đi. Lận Trần tỷ tỷ bị đuổi giết đến Thái Bình trấn, nàng trốn vào trong đó, bởi vì bị uy hiếp bởi nàng và trận pháp Phó Ngọc Thù lập ra, nên các tu sĩ đuổi theo không dám vào trấn. Bọn họ liền nghĩ ra biện pháp bỉ ổi kia, kêu dân Thái Bình trấn hạ độc tỷ tỷ, sau đó ăn sống nàng."



"Phó Ngọc Thù vô cùng tỉnh táo," Việt Tư Nam bật cười, "Hắn bị bắt, biết bản thân không thể làm gì nữa, nên chủ động hiến tế ngươi cho Phó gia."



"Trận pháp của Phó gia vốn là do Hồng Mông Thiên cung ủy thác, liên kết vận mệnh của ngươi với Vân Trạch, để linh lực ngươi sau này nuôi dưỡng Vân Trạch. Nhưng Phó Ngọc Thù thuyết phục bọn họ, để ngươi chỉ kết khế ước với Phó gia. Cả đời ngươi sẽ được dùng để nuôi dưỡng Phó gia. Nếu như vậy, Phó gia có thể hưng thịnh. Ngươi thử nhìn Phó gia mấy năm nay xem, tu sĩ Nguyên Anh đếm không hết, ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng có năm vị. Toàn bộ Vân Trạch có ai mang khí vận như nhà các ngươi không?"



"Hắn hiến tế ngươi cho Phó gia thôi còn chưa đủ," mắt Việt Tư Nam càng lúc càng đỏ, tro bụi xung quanh bị gió cuốn nổi lên, ngữ điệu nàng cũng dần kích động, "Hắn chủ động chạy tới Thái Bình trấn, bắt Lận Trần tỷ tỷ ra, đưa nàng đến Hồng Mông Thiên cung chịu người khác nhục nhã, cuối cùng để tự chứng minh mình trong sạch, còn phải tự tay chém tỷ ấy! Không chỉ thế, hắn vì quyền thế, còn nghênh thú Việt Tư Hoa! Hắn đã quên mình ước hẹn tỷ tỷ cái gì năm đó, đã quên đáp ứng ta cái gì, hắn phải chết!"



"Cho nên," Tần Diễn nhìn Việt Tư Nam đang như sắp điên lên, bình tĩnh nói, "Ngày ngài ấy thành hôn, ngươi tặng ngài mũ phượng của Lận tiền bối."



"Đúng vậy," Việt Tư Nam nghe thanh âm Tần Diễn xong lại hơi hơi bình phục, nàng giơ tách trà, cúi đầu nhấp một ngụm, "Ta phải nhắc nhở hắn, rằng luôn có người nhớ rõ đã có chuyện gì xảy ra."




"Thật ra, có vẻ dì hơi hiểu lầm rồi," Phó Trường Lăng khéo léo dùng từ, "Phụ thân ta, ngài ấy..."



"Ngươi câm miệng!" Việt Tư Nam la lớn, "Ngươi quả nhiên là huyết mạch Phó gia, ngươi muốn bảo vệ bọn họ đúng không?"



"Việt tiền bối," Tần Diễn thấy Việt Tư Nam sắp mất khống chế, nhắc nhở nàng, "Hắn là hài tử của Lận tiền bối, là huyết mạch duy nhất của người, cũng rất yêu mẫu thân mình."



"Hắn phải yêu nàng!" Việt Tư Nam quay đầu nhìn Tần Diễn, phẫn nộ quát, "Hắn, Phó Ngọc Thù, Phó gia, Thái Bình trấn, Vạn Cốt nhai, Hồng Mông Thiên cung, thậm chí toàn bộ Vân Trạch ——" Việt Tư Nam ghé sát vào Tần Diễn, từng câu từng chữ, cắn răng nói, "Bọn họ đều nợ nàng."



"Cho nên?" Tần Diễn giương mắt, "Ngươi muốn làm gì?"



Việt Tư Nam nghe vậy thì im lặng, nàng lẳng lặng nhìn vào mắt Tần Diễn, y cũng bình tĩnh nhìn nàng: "Năm đó, lúc Lận tiền bối chết, ngươi ở đâu?"



Việt Tư Nam trầm mặc, nàng nhìn vị thiếu niên trẻ trước mắt, trong nháy mắt, nàng cảm thấy người này dường như đã biết mọi chuyện.



Sau đó nàng nghe Tần Diễn trầm ổn nói: "Ngươi cũng ở Thái Bình trấn. Ngươi cùng Lận Trần chạy trốn tới nơi đó. Người kêu ngươi trốn trong đám dân chúng, ngươi nhìn người gặp nạn, không dám lên tiếng, không dám cứu người, chỉ ở trong đám dân đứng ngoài nhìn mà thôi, đúng hay không?"



Việt Tư Nam không nói gì, nàng nhìn chằm chằm Tần Diễn, nước mắt rơi xuống. Y tiếp tục: "Ngươi ở gần người, cho nên trước khi người bị Phó Ngọc Thù mang đi, mới có thể đưa Kim Đan cho ngươi."



"Phó Ngọc Thù đưa người đi, ngươi ở lại chỗ đó, hận ý của ngươi bị Nghiệp Ngục cảm nhận được, vậy nên nghe được tiếng chúng gọi ngươi. Chính ngươi đã mở ra khí mạch Nghiệp Ngục."



Phong ấn khí mạch đầu tiên được mở ra của Nghiệp Ngục không phải ở Tuyền Ki mật cảnh, mà là Thái Bình trấn.



Cho nên khi bọn họ đi vào Thái Bình trấn, phong ấn đã sớm bị mở ra từ lúc nào.



Bởi vì đây là nơi có khí mạch yếu nhất trong bốn cái, cho nên phong ấn cũng yếu ớt nhất, cho dù là Việt Tư Nam lúc đó cũng có thể được người của Nghiệp Ngục chỉ đạo, mở ra phong ấn.




"Dì giết vạn người thành lập huyết trì, kỳ thật là vì để mở phong ấn này," Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói, cũng lý giải theo y, "Năm đó dì có Kim Đan của mẫu thân ta, liền bắt đầu làm việc cho ma tu, theo sai sử của người Nghiệp Ngục mà tu công pháp của chúng, cho nên tu vi mới tinh tiến cực nhanh. Sau đó dì nghe theo lời chúng, thành lập huyết trì. Phía dưới huyết trì kỳ thật là một đường thông với phong ấn tại Thái Bình trấn này, dì dùng tinh huyết của tu sĩ để hiến tế, mở ra phong ấn đó."



Việt Tư Nam không nói lời nào, nàng không trả lời, cũng không phủ nhận, nàng ngồi lại vị trí của mình, nhìn hai thiếu niên, xua tay nói: "Nói, tiếp tục nói."



"Dì mở ra phong ấn đầu tiên của Nghiệp Ngục, những kẻ mạnh của chúng có thể đột phá phong ấn mỏng manh kia đi vào Vân Trạch. Dì kết minh với mấy ma tu đã đi vào Vân Trạch kia, bắt đầu thực hiện âm mưu mở ra phong ấn thứ hai. Vì thế các ngươi an bài nhân thủ ở Vân Trạch, lẻn vào Kim Quang Tự, âm thầm trộm thay đổi Chủ Thần của Tuyền Ki mật cảnh, khống chế toàn bộ mật cảnh trong tay. Nhưng phong ấn này, dì lẫn Nghiệp Ngục đều không thể mở ra, nên mới cần đến ta." Phó Trường Lăng phân tích, hắn một mặt nói, một mặt quan sát Việt Tư Nam.



Việt Tư Nam cười mà không nói, Tần Diễn tiếp lời: "Vậy nên các ngươi nghĩ ra một biện pháp, làm Phó Trường Lăng tự nguyện hiến tế. Vừa vặn ngươi đi vào Thượng Quan gia, phát hiện quan hệ giữa Thượng Quan Nguyệt Hoa và Thượng Quan Nguyệt Mẫn, khiến ngươi nghĩ đến bản thân mình. Vậy nên ngươi mới xông vào Thượng Quan gia, hủy diệt hết trận pháp của họ."



"Sau đó mấy ma tu Nghiệp Ngục kia lại giả dạng làm người tốt, cho Thượng Quan Hồng công pháp Nghiệp Ngục, điều kiện trao đổi chính là Thượng Quan gia cho phép các ngươi âm thầm bày ra một Truyền Tống Trận thật lớn, tại thời điểm nhất định sẽ cưỡng ép mở ra đi đến Tuyền Ki mật cảnh. Thượng Quan gia cho rằng kia chỉ là một cái Truyền Tống Trận, nhưng thật ra Truyền Tống Trận kia còn một tác dụng khác. Nếu muốn mở ra trận pháp Nghiệp Ngục thì phải cần rất nhiều linh khí, các ngươi muốn Phó Trường Lăng có thể đủ linh lực để mở ra phong ấn Nghiệp Ngục, cho nên trận pháp kia cũng còn dùng để hiến tế."



Vậy nên đời trước, Phó Trường Lăng gặp nạn ở Thượng Quan gia, lúc chạy trốn bị rơi vào Tuyền Ki mật cảnh. Một người mới chỉ Trúc Cơ như hắn mới liền có thể dùng Tụ Linh tháp hấp thụ linh khí Tuyền Ki mật cảnh để mở ra phong ấn Nghiệp Ngục. Bởi vậy lúc hắn ra khỏi rồi, không ai trong Thượng Quan gia sống sót.



"Cứ như vậy, việc ta mở ra phong ấn sẽ không lưu lại vết tích gì từ Nghiệp Ngục. Trước khi ta mở ra cửa vào Nghiệp Ngục kia, ta hoặc là những người khác có lẽ còn chưa biết các ngươi tồn tại. Mà Thượng Quan gia không những có thể bị sử dụng thành linh khí, mà các ngươi còn có thể thuận tiện giết người diệt khẩu, giúp các ngươi hoàn toàn an toàn."



"Bởi vậy ta mới thấy lạ," Việt Tư Nam nhẹ nhàng gõ tay vịn, "Kế hoạch này chắc chắn không có lỗ hỏng nào, hai tiểu bối như các ngươi hẳn sẽ rất khó phát hiện ra, ít nhất là trước khi ma tu xuất hiện, các ngươi đều sẽ không biết. Nhưng các ngươi ở Tuyền Ki mật cảnh, liền phát hiện ra ý đồ của bọn ta."



Việt Tư Nam ngửa đầu nhìn họ: "Hai người các ngươi, rốt cuộc biết bằng cách nào?"



"Hiện tại hẳn là không có bao nhiêu người biết đến sự tồn tại của Nghiệp Ngục, lịch sử Tiên giới đều đã xóa sổ bọn họ ra khỏi đấy, chỉ ghi lại trận tiên ma đại chiến năm đó, có một đám ma tu bị phong ấn. Nhưng bọn họ bị phong ấn tại ở đâu, nơi ấy gọi là gì, rốt cuộc trông thế nào, Tiên giới dường như hoàn toàn không biết gì cả. Nếu ta không phải ngẫu nhiên ở Thái Bình trấn, nhờ hận ý mà bọn họ cảm nhận ra ta, ta cũng không biết."



"Hai tiểu bối các ngươi, không chỉ biết Nghiệp Ngục tồn tại, mà trông còn rất rõ công pháp của họ, thậm chí còn biết cả có khí mạch tồn tại."



Việt Tư Nam nhìn bọn hắn chằm chằm: "Cho nên, các ngươi rốt cuộc biết bằng cách nào?"



Phó Trường Lăng dừng một chút, hắn nhìn về phía Tần Diễn.




Không thể nói chuyện hắn sống lại, nếu nói ra, Nghiệp Ngục sau này sợ là sẽ càng phòng bị bọn họ.



Nhưng Phó Trường Lăng nhất thời cũng không tìm ra lý do nào hợp lý, hắn theo bản năng nhìn về phía Tần Diễn, mắt đi mày lại một hồi lại cảm thấy mình làm chuyện thừa thãi.



Tần Diễn thành thật như vậy, sao có thể nghĩ ra lời nói dối nào để giấu giếm?



Hắn đang định mở miệng tìm một lý do qua loa lấy lệ, liền nghe Tần Diễn nghiêm trang nói: "Người của Tô gia nói."



Việt Tư Nam lập tức phản ứng lại: "Là Tô Vấn Cơ?"



Tần Diễn trầm mặc không nói, Việt Tư Nam lại như bừng tỉnh đại ngộ, khen ngợi: "Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, cặp Thiên Mệnh Nhãn kia của y, đúng là lợi hại."



Tần Diễn: "......"



Phó Trường Lăng nhíu mày, tự nhiên thấy tình huống này quen quen.



Mà Tô Vấn Cơ đang ở xa đó rảnh rỗi câu cá, không biết sao lại liền nhịn không được, hắt xì một cái.



- ----------------



Lời tác giả:



Việt Tư Nam: "Từ hôm nay trở đi, mục tiêu săn giết số một đổi thành Tô Vấn Cơ."



Nghiệp Ngục: "Tại sao?"



Việt Tư Nam: "Y quá lợi hại, cái gì cũng biết, kế hoạch chúng ta đều bị y nhìn thấu."



Nghiệp Ngục: "Vậy không phải y sẽ biết chúng ta muốn giết y sao?"



Việt Tư Nam: "Hỏi hay đấy, lại ngồi bàn kế hoạch nào."



Sau đó ——



Mọi người: "Tô thần, nghe nói ngài không gì không biết, không gì không hiểu, xin hỏi hài tử này của ta là nam hay nữ?"



Tô Vấn Cơ: "Không đoán mệnh, không mê tín, ai nói ta cái gì cũng biết?"



Mọi người: "Tần Diễn."



Tô Vấn Cơ: "...Tại sao cái gì y cũng úp nồi cho ta????"



Lời Editor:



Tôi cười chết mất, Tô Vấn Cơ à thương anh =))))))))))



Mình từng bảo Việt Tư Nam ích kỉ hơn Việt Tư Hoa, ừm, mình không quá trách Tư Nam đứng ngoài, nhưng vẫn cảm thấy không ưa được chuyện Tư Nam lợi dụng hài tử của ân nhân mình như vậy, để Trường Lăng nếm đau khổ khi mất Kim Đan.



Nói vậy, gần Việt Tư Hoa cũng phải có một người bên Nghiệp Ngục để dụ Trường Lăng tới Thượng Quan gia chứ nhỉ? Cũng có thể do người này sai khiến nên Việt Tư Hoa mới nảy ý định giết, hoặc là...Việt Tư Hoa cũng không phải người ra lệnh giết Trường Lăng? Dù sao Tư Hoa cũng chưa hề nhận.