Trái Tim Anh Mãi Mãi Thuộc Về Em

Chương 32: Yêu anh




Chỉ còn ba tháng nữa là kết thúc năm, Duy Đăng cũng đã chuẩn bị đơn ly hôn rồi. Nhưng hắn đâu biết rằng trái tim Tự Luân đã thay đổi, cậu đã bắt đầu có tình cảm với hắn và không thể sống thiếu hắn được. Mỗi ngày ngủ dậy, nếu cậu không nhìn thấy hắn thì cậu sẽ lập tức đi tìm hắn. Tối ngủ mà không có hắn thì cậu chắc chắn sẽ không ngủ được. Cậu dần dần bám lấy hắn, cứ muốn hắn ôm mình mãi thôi. Nhưng cậu vẫn không chịu nói với hắn rằng mình yêu hắn nên hắn cứ nghĩ là cậu vẫn chưa có tình cảm với mình.

Có mấy lần, Duy Đăng phải bay ra nước ngoài công tác một tuần hoặc một tháng. Không có hắn ở nhà Tự Luân đã bị mất ngủ suốt mấy ngày liền. Cậu nhớ hắn, muốn ôm hắn nhưng hắn lại không có ở nhà. Và lần này cũng vậy, Duy Đăng phải bay ra nước ngoài để công tác một tuần. Hắn dặn dò cậu ở nhà ngoan ngoãn. Còn đưa cho cậu một cái điện thoại để cậu có thể chơi game hay làm gì đó cho đỡ chán nữa. Điện thoại này là điện thoại mà Duy Đăng mua cho Tự Luân được cũng nửa năm rồi mà cậu không chịu dùng mà toàn lấy điện thoại hắn dùng không à nên cái điện thoại này vẫn còn mới lắm.

Nhưng hắn chỉ mới đi được một ngày thôi, Tự Luân đã gọi điện thoại cho hắn, mếu máo đòi hắn về nhà.

“Duy Đăng ơi, Duy Đăng! Về với em đi!” Tự Luân mếu máo nói với Duy Đăng.

“Tự Luân, sao vậy? Anh mới đi có một ngày thôi mà?” Duy Đăng khó hiểu hỏi Tự Luân.



“Em không ngủ được! Duy Đăng về ngủ với em đi!!” Tự Luân như sắp khóc tới nơi rồi.

“Nào, ngoan nào. Vài ngày nữa anh về. Bây giờ anh chưa về được.” Duy Đăng trấn an Tự Luân.

“Khi nào anh về? Em không ngủ được!”

“Vài ngày nữa thôi. Anh sẽ xong việc sớm để về với em nhé. Tự Luân ở nhà ngoan.”

Hai người nói chuyện với nhau một lúc lâu rồi Tự Luân mới chịu tắt máy để Duy Đăng làm việc. Miệng thì nói nhớ Duy Đăng, không có Duy Đăng là không ngủ được. Nhưng Tự Luân vẫn mãi không chịu nói yêu Duy Đăng. Hắn hỏi đến thì chỉ im lặng, chẳng trả lời gì cả.

Đến vài ngày sau, Duy Đăng trở về nhà. Lần này hắn thật sự đã trở về sớm hơn dự định. Khi trở về, hắn có mua một số đồ ăn ngon mang về để bảo bối nhà hắn ăn.

Về đến nhà, Duy Đăng hỏi Tự Luân đâu, người hầu nói rằng cậu đang ở trên phòng. Vì hắn đã cho cậu thoải mái đi lại trong nhà rồi nên cậu cũng hay xuống dưới phòng khách rồi nằm phè phỡn trên sô pha bấm điện thoại. Mà điện thoại hắn mua cho cậu thì cậu không chịu dùng mà cứ thích dùng điện thoại của hắn thôi.

Duy Đăng đi lên phòng mà không thấy Tự Luân cả. Hắn nhíu mày rồi gọi tên Tự Luân. Lúc này, cậu từ trong nhà tắm bước ra, trên người không mặc cái gì cả. Nhìn thấy hắn, cậu liền xà vào lòng hắn, ôm lấy hắn rồi nói nhớ hắn.



“Duy Đăng, em nhớ anh! Sao anh đi lâu quá vậy?” Tự Luân vừa ôm Duy Đăng vừa nói với giọng nũng nịu.

“Tự Luân, sao em không mặc đồ vậy? Em tắm à?” Duy Đăng bế Tự Luân lên, mang vào nhà tắm. Tại hắn chưa đóng cửa phòng nên sợ người ngoài sẽ nhìn thấy bảo bối của hắn trong tình trạng khỏa thân.

“Ừm. Anh tắm chung với em đi!” Tự Luân ngước nhìn Duy Đăng. Hắn mỉm cười, gật đầu đồng ý rồi cúi xuống hôn lên môi cậu một cái.

Hai người họ cùng nhau tắm rồi ngồi vào bồn tắm với nhau. Duy Đăng ôm Tự Luân trong lòng, không làm gì cậu cả. Cậu im lặng, tay cậu nắm lấy tay hắn.

“Tự Luân, em có yêu anh không?” Duy Đăng lên tiếng hỏi Tự Luân.

Nhưng Tự Luân lại chẳng trả lời gì mà chỉ im lặng thôi. Cậu không muốn trả lời câu hỏi của Duy Đăng, cũng không muốn ly hôn với hắn. Trái tim cậu không cho phép điều đó.

“Cũng sắp hết một năm rồi. Tới lúc đó, chúng ta sẽ ly hôn.” Không thấy Tự Luân trả lời câu hỏi của mình nên Duy Đăng tiếp tục nói. Tay hắn ôm chặt lấy cậu hơn, giống như không muốn để cậu đi vậy.

“Em không ly hôn với anh. Em sẽ không ký vào giấy ly hôn.” Tự Luân kiên quyết nói khiến Duy Đăng bất ngờ.

“Em không yêu anh mà. Sao lại không đồng ý ly hôn? Chẳng phải em đang chờ ngày này sao?” Duy Đăng hỏi Tự Luân.

Tự Luân lại im lặng, không trả lời câu hỏi của hắn. Sau vài phút không thấy cậu trả lời, hắn cũng im luôn, không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Ngâm mình cùng nhau được một lúc, Duy Đăng với Tự Luân bước ra khỏi bồn tắm, lau mình, thay đồ rồi đi ra ngoài giường.

Vừa đặt mông xuống giường, Duy Đăng vừa lấy điện thoại ra, Tự Luân lập tức lấy điện thoại của hắn từ tay hắn rồi nằm xuống đùi hắn mà bấm.

“Tự Luân, em lại làm gì vậy? Anh đưa điện thoại mới cho em rồi mà?” Duy Đăng mỉm cười bất lực nhìn cậu nhóc đang nằm trên đùi mình bấm điện thoại.

“Em muốn dùng điện thoại chung với Duy Đăng thôi. Điện thoại kia nhàm chán lắm.” Tự Luân vừa bấm điện thoại vừa nói. Nghe câu nói đó của cậu khiến Duy Đăng chỉ có thể bất lực ngồi nhìn thôi.