Trái Tim Bị Đánh Cắp

Chương 14: Thấu lòng nhau




Không biết lí do vì sao sự xuất hiện của Tần Tuyết Mẫn, lại làm Y Tịnh luôn cảm thấy bất an...Chính cô cũng không lí giải được..

Tuy Tần Tuyết Mẫn luôn thân thiện nói cười mỗi khi gặp cô, nhưng Y Tịnh lại không nhìn ra sự chân thật và nhiệt tình trong mắt cô ta..

Y Tịnh cảm thấy mình vớ vẫn và thật vô lí..Chỉ vì sự xuất hiện một người mà làm đầu óc không yên, còn không hiểu được lí do..

Y Tịnh trước khi lấy Trình Viện, cô thuộc dạng người không mấy sôi nổi tính cách trầm lặng ít kết giao bạn bè.An phận vào việc của chính mình, ngoài học hành công việc, ba mẹ, cô không thích kết giao..

Cũng chẳng biết vì sao..Nhưng nó đã hình thành vào tính cách của cô..Chỉ từ khi bên cạnh Trình Viện, cô mới cởi mở hơn, tháo bỏ vẻ ngoài kiên cố của bản thân để anh bảo bọc yêu thương...

Trình Viện sau khi làm việc xong, mở cửa bước vào bắt gặp cô vợ nhỏ đang ngồi thẩn thờ trên giường..vẻ mặt đăm chiêu khó hiểu..

Nghe tiếng mở cửa cô ngẩng mặt nhìn anh nhỏ giọng..

-" Xong việc rồi hả anh? "

Trình Viện gật đầu ngồi xuống, kéo lấy cô ôm vào lòng..xoa xoa khuôn mặt trắng nộm..

-" Có chuyện gì sao? Nói anh nghe "

Cô chớp mắt mông lung, suy nghĩ một chút lắc đầu..

-" Không có.Ngủ thôi anh "

-" Ngồi yên "

Vừa muốn thoát khỏi lòng anh, liền bị anh kéo lại vẻ mặt trầm xuống không vui...

Tronguy nghĩ của Trình Viện, khi anh phát hiện ở bên cạnh cô anh hạnh phúc,rồi yêu cô lúc này không hay.Một lòng chỉ muốn đem những thứ tốt đẹp nhất cho cô..Anh cũng muốn cô giống anh, mở lòng mình ra, việc của cô chính là việc của anh.Nỗi lo lắng của cô sẽ làm anh càng lo hơn thế.Nên bây giờ thấy cô trước mặt anh cô vẫn không giữ kẽ như vậy rất khiến anh không vui..

-" Tịnh Tịnh! em còn nhớ anh đã nói gì với em không?"

Y Tịnh mở to mắt nhìn anh, cô biết anh đang giận, mím nhẹ môi chần chừ chẳng biết trả lời thế nào..

Trình Viện thở dài thật là không biết phải làm sao với cô mà..Anh lạnh giọng..

-" Anh đã từng nói, ở bên cạnh anh em không cần phải mạnh mẽ hay giữ bất cứ lo lắng gì trong lòng.Anh là chồng em, bắt cứ chuyện gì em điều có thể chia sẽ với anh..em hiểu không?"

Y Tịnh chỉ biết gật đầu, không phải cô không muốn nói, nhưng nói như thế nào, không khéo anh lại nghĩ cô nhỏ nhen suy nghĩ lung tung..Đây chỉ là cảm giác từ một phía..không ngờ trăn trở này lại làm anh không vui..

Trình Viện im lặng nhìn cô vài giây, kéo lấy tay cô..

-" Có gì để nói với anh không?"

Anh nhân nhượng tạo cho cô cơ hội mở lòng mình..Y Tịnh biết rằng không nói không được, cô căn nhắc một chút mới nói..

-" Thật ra chẳng có chuyện gì đâu.Chỉ là hôm nay em gặp Tuyết Mẫn bạn học của anh đấy.Cô ta chuyển đến sống đối diện nhà chúng ta.."

Chân mày Trình Viện cau chặt lại, sau đó anh nhìn chầm chầm khuôn mặt vợ mình..

-" Vậy vì sao em phải suy nghĩ đến mức thẩn thờ ra?"

Đây mới là vấn đề anh quan tâm..

Y Tịnh cúi đầu, ai da đã nói rồi mà, nói ra thế nào cũng xấu hổ..

-" Không cho trốn tránh "

Trịnh Viện bá đạo giữ lấy cằm của cô, bắt cô mặt đối mặt với anh..Y Tịnh liếm liếm môi..

-" Em..em..cũng không biết nữa..Nhưng từ khi gặp cô ấy, trong lòng em lại bất an, nhưng không biết mình lo lắng chuyện gì.."

Trình Viện ngớ ra, sau đó hôn lên miêtng cô cười đến vui vẻ..

-" Bà xã! em nhìn ra được điều gì đúng không? "

Thấy anh hết giận còn cười, Y Tịnh khó hiểu suy nghĩ một chút lại nói..

-" Nhìn ra gì ạ..Em chỉ thấy cô Tuyết Mẫn đấy mỗi lần gặp em luôn tỏ ra thân thiện nhưng trong mắt cô ấy không có điều đấy..Còn khi nhìn anh thì.."

-" Thì sao?"

Trình Viện nhướn mày nhìn cô vợ nhỏ phân tích..

Nghĩ nghĩ dùng từ nào thích hợp, Y Tịnh níu áo anh..

-" Đúng rồi giống như là quyến luyến, tình ý dào dạt..Còn gì nữa em nghĩ không ra.."

Nhìn cô cau mày, cố tìm từ để miêu tả..

Trịnh Viện bật cười hôn tới tấp lên mặt cô..

-" Em cũng không quá ngốc "

Buông cô ra anh nằm xuống giường, gối tay sau ót nhìn cô trêu chọc..

Nghe anh nói thế, hai mắt Y Tịnh trừng lớn khom người nằm lên người anh, lấp bấp khẩn trương..

-" Ý anh nói, hai người..hai người.."

Trình Viện thản nhiên gật đầu, anh thấy quá khứ đã qua cũng không có gì quan trọng, mà cũng đâu đậm sâu gì..Nên rất hào phóng nói cho Y Tịnh nghe..Sẽ tốt hơn để cô nghe từ một người khác..

-" Anh cũng không biết dùng từ gì cho anh và cô ta.."

-" Là sao?"

Trình Viện kéo cô nằm xuống, kể lại tóm tắt câu chuyện..Nghe xong Y Tịnh cảm thấy Tuyết Mẫn lúc đó thật đáng thương..Cô đánh lên ngực anh..

-" Nếu không yêu người ta sao anh lại chấp nhận mối quan hệ đó..Anh không biết đối với phụ nữ rất yếu lòng à..."

Trình Viện suy nghĩ một chút lại nói..

-" Lúc đầu thì anh cảm động.Anh cũng không giỏi việc theo đuổi một ai.Mà cô ta rất kiên trì trong việc này..Anh chỉ nghĩ biết đâu thời gian sau này bọn anh bên cạnh nhau chắc anh sẽ dần yêu cô ấy..Nhưng khi anh vào trường cảnh sát, bận bịu tối tâm mặt mũi,chẳng có thời gian dành cho cô ấy, không ngờ cô ấy chịu không được..

Khi cô ấy nói chia tay, anh không có một chút cảm xúc gì.Trong đầu còn nghĩ, sao mình không chia tay sớm hơn nhỉ.Để không thấy có lỗi với cô ấy vì làm phí thời gian của nhau..Sau ngày chia tay anh còn thấy nhẹ lòng chỉ chuyên tâm tập luyện..Từ đó anh rút kinh nghiệm trong mấy chuyện tình cảm thì không nên có thương hại..dù cố gắng cũng không thể là yêu."

Thì ra là như vậy! Ôi người đàn ông này trái tim thật sắc đá..Vậy còn với cô thì sao?

Y Tịnh kéo lấy cổ áo anh ngượng ngùng nói..

-" Thế...thế anh đối với em có giống vậy không?"

Có phải là thương hại hay là trách nhiệm không?

Trình Viện nhướn mày, xoay người đè cô dưới thân, xoa lấy khuôn mặt non nớt của vợ, ánh mắt kiên định nhìn cô đầy thâm tình..

-" Lúc chưa gặp em, anh chỉ biết đến công việc.Nên khi nghe mẹ sắp xếp hôn sự của chúng ta, anh rất phiền lòng..Sợ lại giống trường hợp của Tần Tuyết Mẫn..

Một tháng sang Macao, anh suy nghĩ rất nhiều..Rồi khi gặp em, bên cạnh em, anh bao lần chửi mình ngốc nghếch vì đã phí phạm thời gian để được ở bên cạnh em sớm hơn.Anh mới phát hiện không phải anh chán ghét phụ nữ hay sợ phiền toái, mà là những người đó không phải là em..."

Anh im lặng vài giây vén tóc vô mỉm cười nói tiếp..

-" Hơn ba mươi tuổi anh mới nghiệm ra được..Thì ra yêu một người rất đơn giản.

Yêu thì không cần lý do."

Tần Tuyết Mẫn bỏ ra năm năm để lấy lòng anh.Thế mà một chút rung động dành cho cô ta cũng không có..Còn cô gái ngốc này chỉ cần im lặng nhìn anh, đã khiến anh sẵn sàng dâng trái tim giao cho cô..

Yêu đơn giản là yêu thôi!

-" Đồ ngốc sao khóc rồi..Haiz..Biết vậy không nói em nghe.."

Lời anh nói từng câu từng chữ, khắc sâu vào lòng Y Tịnh, cô cảm động cô hạnh phúc..

Khi mới bắt đầu chỉ là an phận muốn làm một người vợ đúng nghĩa.Khi bên cạnh anh rồi cô lại tham lam muốn được anh yêu..

Bây giờ nghe nói rõ lòng mình, cô vô cùng hạnh phúc chẳng thốt nên lời...

Lau nước mắt cho vợ, anh rất sợ nhìn thấy cô khóc...Y Tịnh chùi nước mũi nước mắt lên áo anh..nghẹn ngào..

-" Em..em cũng yêu anh biết làm sao đây..huhu "

Trình Viện dở khóc dở cười, trái tim vô cùng hạnh phúc và mãng nguyện..

Lại nhìn cô vợ không ngừng khóc nức nở

.Chỉ còn biết dùng cách hôn lấy môi cô để cô ngừng khóc..việc làm này vô cùng hiệu nghiệm.Y Tịnh ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại say sưa đáp lại nụ hôn của anh quên cả khóc..

Thì ra trăn trở vô cảm bao nhiêu năm qua chỉ vì chưa tìm đúng người để anh toàn tâm toàn ý yêu thương mà thôi..

Một khi con tim đã lên tiếng lựa chọn, thì chắc chắn rằng mỗi người ta yêu đều là đúng đắn.

Không có chuyện yêu sai, lại càng không có chuyện yêu lầm.

Nếu không phải là người ấy, thì tim đã không rung động.

Nếu không phải là người ấy, thì câu chuyện đã chẳng vui.

Và nếu không phải là người ấy, thì đã không yêu. Vậy thôi!